Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 53

Diệp Vọng cảm nhận lông hồ ly cọ vào cổ, không đẩy cậu ra mà ngược lại còn thuận thế dùng tay xoa xoa gáy hồ ly.

Thư Thời an phận không giãy dụa, mặc kệ hắn động tay.

Nhưng khi tay Diệp Vọng dần dần dời lên trên, như thể vô tình chạm vào đôi tai nhọn hình tam giác của cậu, tai hồ ly rất mẫn cảm, Thư Thời vô thức rụt rụt cổ, tránh khỏi tay đại mỹ nhân.

Giây tiếp theo cậu trông thấy lông mày đại mỹ nhân nhíu lại.

Tại sao, tại sao lại khó chịu nữa rồi!

Thế là cậu đành chống lại bản năng, duỗi cổ ra, chủ động đưa tai vào trong tay đại mỹ nhân, dỗ dành hắn.

Diệp Vọng nhướng mày, nhân cơ hội nhéo lỗ tai nhọn của cậu, xoa xoa.

Trên vành tai có rất nhiều dây thần kinh mẫn cảm, một chút động tĩnh cũng có thể làm Thư Thời cảm thấy k*ch th*ch, bị đại mỹ nhân xoa tới xoa lui như vậy, cậu cảm giác mặt và cổ mình đều đang nóng bừng lên.

Cũng may lông dày, đại mỹ nhân không nhìn ra.

Cậu vừa cảm nhận cảm giác ngứa ngáy từ tai truyền đến, vừa oán thầm trong lòng: còn nói mình đỏng đảnh, tính tình bướng bỉnh, không hiểu chuyện. Kỳ thực đại mỹ nhân mới chính là người thích gì làm nấy nhất mới đúng!

Thư Thời bị xoa một hồi đã không chịu nổi nữa, sao đại mỹ nhân vẫn chưa xoa xong vậy!

Cậu đỏ mặt dùng móng vuốt đẩy tay Diệp Vọng ra, sau đó nhảy xuống khỏi đầu gối hắn.

Tiếp đó phất phất đuôi, không thèm quay đầu lại, chui vào biệt thự lớn xù lông của cậu.

Diệp Vọng sau lưng cậu khẽ cong khóe môi.

Hồ ly ngốc này, dỗ người ta cũng không có chút thành ý nào, đúng là được chiều hư rồi.

Thư Thời vừa chui vào trong căn biệt thự xa hoa của mình thì không muốn đi ra nữa. Dưới chân là tấm nệm lông xù êm ái, bên trong có lắp một chiếc tủ nhỏ đựng đồ ăn vặt cho cậu, còn lắp thêm đèn chiếu sáng nữa.

Nối thông với tầng trên là mấy mấy bậc thang không liền nhau, nhưng đối với Thư Thời mà nói chỉ tốn chút sức để nhảy lên, cậu nhảy lên xong, đẩy cửa sổ trước mặt ra, tức khắc nhìn thấy được đại mỹ nhân ngồi trên ghế salon đang nhìn cậu.

Thư Thời tuần tra lãnh địa xong, lúc này dứt khoát nhảy thẳng từ cửa sổ xuống, cái đuôi như chiếc dù nhảy xõa tung sau lưng, theo cơ thể từ từ rơi xuống.

Mày Diệp Vọng khẽ nhíu lại, nhỏ đến mức không nhận ra được: "Lại đây."

Thư Thời vẫy đuôi, tung tăng chạy qua, kết quả bất thình lình bị bế bỏ lên đùi.

Cậu khó chịu giật giật cái đuôi bị đè lên, sao đại mỹ nhân cứ thích bế cậu đặt lên đùi vậy hả, trước kia làm gì có cái tật xấu này đâu!

Nhưng một giây sau, cằm của cậu được gãi, khiến cậu thoải mái nheo mắt lại.

"Không được nhảy từ trên cửa sổ xuống nữa, nếu còn tái phạm tôi sẽ cho người che cửa sổ lại."

Cửa sổ phòng khách chỉ cao có 1.5 mét, hắn cũng mắt nhắm mắt mở mặc cậu chơi, nhưng cái này không được.

Cơ thể Thư Thời cứng lại.

Cái cửa sổ kia chỉ cao có 3 mét, cậu là một con hồ ly, một con hồ ly có cái đuôi xõa tung giống chiếc dù nhảy!

Nhảy xuống thì có thể xảy ra chuyện gì chứ.

Diệp Vọng nhìn vẻ mặt không tình nguyện của cậu, hỏi lại: "Không nghe?"

Da đầu Thư Thời căng chặt, vội vàng dùng móng vuốt vỗ vỗ tay đại mỹ nhân, gật gật đầu.

Cậu chỉ là một con hồ ly nhỏ yếu bất lực, trứng chọi đá, tất nhiên là phải nghe.

Thấy cậu gật đầu, Diệp Vọng thu lại sự nghiêm khắc trong ánh mắt, sờ đầu cậu như khen thưởng.

Thư Thời thấy hắn vui vẻ trở lại, nhân cơ hội vội vàng vỗ vỗ tay hắn, há to miệng, ra hiệu muốn ăn.

Đồ ăn vặt của cậu đâu! Thịt khô của cậu đâu!

Sau khi hiểu ra ý cậu, Diệp Vọng vẫn giữ tư thế ôm cậu như vậy đứng lên, đi thẳng vào thư phòng.

Sau đó một tay ôm hồ ly ngốc, một tay mở ngăn tủ trong thư phòng lấy ra một hộp quà, mở ra, bên trong là thịt khô được đặt làm lúc trước.

Thư Thời tiện tay chộp lấy một túi lên xem hạn sử dụng.

Ấy da, còn năm ngày nữa mới hết hạn, vẫn còn sớm, còn ăn được!

Sau đó cậu lưu loát dùng móng vuốt xé toạc túi đựng, rồi cúi đầu ngoạm miếng thịt vào miệng.

Đông tác nhanh đến mức Diệp Vọng không kịp phản ứng.

Hắn vốn định răn dạy vài câu nhưng ngẫm lại lại thôi.

Vốn dĩ cậu cũng chỉ là muốn thỏa mãn cơn thèm ăn của mình mà thôi, không cần bó buộc quá làm gì.

Trước đó đã ăn bữa trưa, giờ lại ăn thêm mấy miếng thịt khô, lúc Thư Thời dừng miệng thì đánh một cái ngáp dài.

Căng da bụng thì chùng da mắt.

Thật là cuộc sống cá muối hoàn mỹ!

Cậu giãy dụa muốn nhảy xuống khỏi ngực Diệp Vọng, quay lại biệt thự của mình để đánh một giấc.

Nhưng lại bị đối phương tóm cổ, không thể làm gì được.

Thế là Thư Thời chỉ đành thỏa hiệp, nằm trên đùi đại mỹ nhân ngủ một giấc.

Lúc cậu tỉnh dậy, trời đã chạng vạng.

Khi Thư Thời vừa mở mắt đã cảm thấy lông trên cằm hơi ươn ướt, cúi đầu xem thử, quả nhiên, trên quần đại mỹ nhân đã ướt đẫm một mảng.

Thư Thời len lén liếc mắt nhìn đại mỹ nhân, thấy đối phương có vẻ không để ý đến bên này bèn thở phào một hơi, lén lút dùng móng vuốt chà lau.

Kết quả đang lau được một nửa đã nghe thấy đại mỹ nhân cất tiếng: "Lau hay không cũng vậy thôi. Huống chi, ta cũng quen rồi."

Lực sát thương không cao, nhưng tính vũ nhục lại cực mạnh.

Thư Thời không vui, nhưng nhìn vệt nước đáng ngờ vẫn còn in trên quần lại không có cách nào tranh cãi.

Chỉ có thể tự mình phụng phịu.

Diệp Vọng rũ mắt liếc nhìn con hồ ly ngốc đang quay đầu đi chỗ khác, đưa tay xoa xoa lông cậu, không lâu sau cậu lại thẳng cẳng nằm sấp trên đùi của hắn.

Cô Hoạch Điểu sau khi vào cửa theo lệ thường đến chào hỏi Diệp Vọng, kết quả đập vào mắt là con bạch hồ ly đang nằm trên đầu gối của tiên sinh. Câu chào hỏi vừa nói được một nửa đã kẹt lại "—— Tiên sinh, đây là..."

Bà cũng không biết Thư Thời chính là thanh niên thường ăn cơm cùng tiên sinh ở trường quay, chỉ cho rằng tiểu tiên sinh bỏ nhà đi hai tháng đột nhiên trở về.

Diệp Vọng vuốt lông trên lưng Thư Thời, bình tĩnh trả lời: "Có thể do đã lang thang bên ngoài hai tháng, biết được cuộc sống vất vả nên trở về."

Cô Hoạch Điểu: "..." Giọng điệu này của tiên sinh, tâm trạng nghe có vẻ tạm ổn nhưng lời nói ra lại không vui vẻ cho lắm.

Bà cân nhắc, chọn lựa câu trả lời ít phạm sai lầm nhất: "Vậy, chúc mừng tiên sinh"

Đáp lại, Diệp Vọng chỉ thản nhiên "ừ" một tiếng.

Cô Hoạch Điểu làm cơm xong, Diệp Vọng vẫn giữ nguyên tư thế ôm Thư Thời vào ngực, đứng dậy đi vào phòng ăn.

Thư Thời nằm trong ngực hắn l**m móng vuốt, thầm nghĩ: "Sao giờ đại mỹ nhân cứ thích ôm cậu vậy ta?"

Sau khi vào phòng ăn, Thư Thời bỗng dưng trợn trừng mắt, lao ra khỏi ngực Diệp Vọng.

Liên tục đảo tới đảo lui trên mặt đất.

Vốn dĩ bên cạnh bàn ăn lớn được đặt một cái bàn ăn nhỏ cho cậu, nhưng hiện tại nơi đó trống rỗng.

Bàn ăn nhỏ ngự dụng của cậu đâu!

Sao không thấy nữa!

Trọng lượng trong lòng đột nhiên biến mất, Diệp Vọng mím môi, duỗi tay nhấc Thư Thời từ dưới đất lên.

Thư Thời còn đang ngơ ngác đi tìm bàn ăn cơm của mình, thân thể bỗng nhiên bị nhấc lên không.

Tiếp sau đó, cậu được đặt ngồi trên ghế, còn là chiếc ghế đối diện với đại mỹ nhân.

Thư Thời cảm thấy hơi bối rối, việc này có ý gì nha?

Hơn nữa, cậu cảm thấy cái ghế này hình như cao hơn.

Trước đây khi cậu nhảy lên ghế, đỉnh đầu chỉ cao hơn mặt bàn chút xíu, không giống bây giờ, toàn bộ phần đầu đều lộ ra khỏi mặt bàn.

Độ cao hiện tại vừa đủ để cậu cúi đầu là ăn được đồ ăn trong chén.

Diệp Vọng ngồi xuống ghế đối diện, giọng điệu thản nhiên: "Từ nay cứ ăn thế này đi."

Thư Thời cảm thấy mình càng ngày càng không thể hiểu nổi đại mỹ nhân.

Chẳng lẽ nhìn một con hồ ly ăn cơm sẽ giúp ăn ngon miệng hơn?

Nhưng mà, quên đi, mặc kệ hắn, dù sao đối với cậu mà nói cũng chỉ là đổi chỗ ăn cơm mà thôi, không khác gì mấy so với trước kia.

Sau khi cơm nước xong là thời gian giải trí quen thuộc.

Lúc nhìn thấy màn hình TV quen thuộc, Thư Thời mê man trong giây lát, từ khi cậu trở về hầu như chưa từng xem qua TV.

Hiện tại bị nội dung phim truyền hình cẩu huyết lúc tám giờ đã lâu không thấy đập vào mặt, cậu có chút không thoải mái.

Tay Diệp Vọng như có như không vuốt lông Thư Thời, trong lòng lại đang nghĩ đến chuyện khác.

Lần trước làm xong bài trắc nghiệm trong 《 Hướng dẫn yêu đương 》, đáp án phía sau có ghi: ... mau chóng gửi tín hiệu yêu thương đến Người Ấy đi!

Nhưng—— làm thế nào để truyền đi tín hiệu yêu thương?

Đối với Diệp Vọng mà nói, chuyện này thuộc về điểm mù tri thức.

Đêm đến, sau khi đặt con hồ ly ngốc đang ngủ trên đùi về ổ mới, Diệp Vọng hiếm thấy mà gọi điện cho Tỳ Hưu.

Tỳ Hưu lúc này đang cô đơn nằm trên chiếc giường đơn trong thư phòng, buồn chán đếm mấy chiếc đèn treo trên trần nhà.

Lúc nhận được điện thoại còn có chút khó hiểu, sao nửa đêm nửa hôm Lão Diệp còn gọi điện cho hắn ta vậy.

Thời điểm này hẳn là nên gọi cho anh bạn nhỏ nhà hắn để tâm sự chứ.

"A lô, Lão Diệp à, tìm tôi chi vậy?"

Diệp Vọng hỏi thẳng: "Lúc trước, cậu làm thế nào ở bên Bạch Trạch?"

Tỳ Hưu bỗng dưng có chút ngượng ngùng: "Ấy, sao tự dưng lại hỏi chuyện này, làm người ta ngại quá đi."

Diệp Vọng nghe thấy đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến giọng điệu uốn éo kệch cỡm, lặng im trong giây lát, muốn cúp điện thoại.

Hắn cảm thấy đáp án của đối phương có thể cũng không có giá trị gì để tham khảo.

"Tôi cúp."

Tỳ Hưu gấp gáp: "Ấy ấy ấy, đừng mà! Tôi đã nói gì đâu! Cậu không phải muốn nghe quá trình yêu đương của tôi với Bạch Trạch sao?"

Diệp Vọng nhíu mày, vừa rồi hắn hình như đâu có hỏi như vậy.

Tỳ Hưu bên kia tằng hắng hai tiếng, bắt đầu lải nhải: Trước kia Bạch Trạch là thần thú mà tất cả chúng yêu đều kính ngưỡng, còn tôi khi đó chỉ biết biến ra chút vàng bạc trân châu, không có tác dụng gì, là một thần thú vô dụng. Sau đó, có một ngày tôi đang ở bên bờ Y Thủy biến ra trân châu để chơi, hắn chủ động đến bắt chuyện với tôi, hai chúng tôi cứ thế mà quen biết."

"Sau khi quen biết, hai chúng tôi thường xuyên chơi đùa cùng nhau, sau đó có một ngày, anh ta tới động của tôi chơi, trời mưa, tôi sợ anh ta bị ướt, bèn mời anh ta ngủ chung với tôi, sau nữa, anh ta đột nhiên hôn tôi, ờ ờm, cuối cùng hai chúng tôi ở bên nhau."

Diệp Vọng nghe xong, lặng im cúp điện thoại.

Đáp án này, quả nhiên không có chút giá trị tham khảo nào cả.

Thế nhưng đợi đến khi Diệp Vọng nằm trên giường, trong đầu hắn bỗng dưng lại nhớ lại câu Tỳ Hưu vừa mới nói "mời anh ta ngủ chung."

Hắn nhìn chiếc giường rộng hơi quá mức dưới thân, cảm thấy đúng là có chút trống trải.

Sáng sớm hôm sau, Thư Thời tỉnh dậy trên chiếc nệm xù lông êm ái của mình, trong không gian đủ lớn của biệt thự đánh cái ngáp, duỗi lưng, chuẩn bị ra ngoài ăn điểm tâm.

Kết quả vừa bước ra ngoài đã mặt đối mặt với đại mỹ nhân.

Diệp Vọng thả máy tính bảng trong tay xuống, nhìn hồ ly ngốc nói: "Biệt thự mới chiếm diện tích quá lớn, đặt trong phòng khách có phần không lịch sự lắm, dời vào phòng ngủ chính đi."

Thư Thời nhìn phòng khách còn có thể đặt thêm mấy căn biệt thự, cảm thấy đại mỹ nhân đây là đang cố tình kiếm chuyện.

Bình Luận (0)
Comment