Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 55

*Chế lại từ hành vi hít mèo của mấy con sen.

Thư Thời lẻn đến phòng khách, vốn cho rằng sẽ trông thấy cảnh tượng thảm không nỡ nhìn, dù sao tối qua gió thổi mạnh tới như vậy mà.

Nhưng ngoài dự liệu của cậu, cảnh tượng trước mắt, cảm thấy... cũng ổn?

Ghế sô pha vẫn như cũ, chỉ là hơi dơ một chút, bàn trà cũng dơ, bên trên có vài chiếc lá không biết từ đâu thổi tới, tấm thảm nhỏ dưới sàn thì bị thổi lật lên.

Nhưng trừ những thứ đó ra, còn lại không có hư hại gì.

Ngay cả mấy thứ đặt trên hộp kia vẫn nguyên vẹn nằm đó, giống như được dán dính vào chiếc hộp bằng keo 502 vậy.

Chẳng lẽ cơn gió tối qua thật ra không có lớn như cậu tưởng?

Cậu nhìn ánh nắng không bị cửa sổ cản lại, đang chiếu thẳng vào phòng khách, cảm thấy chắc là như vậy.

Nếu như có bão thì hôm nay đã không thể nào thấy được ánh mặt trời.

Mà giờ khắc này, mấy người phải ra ngoài đi làm sớm cũng đang thảo luận về cơn bão đột ngột xuất hiện lại đột ngột biến mất đêm hôm qua.

"Thông báo của cục khí tượng thủy văn không đáng tin chút nào, còn nói cái gì mà sẽ có gió lạnh với mưa lớn, không phải chỉ là gió thổi có chút lớn thôi sao, sáng nay mặt trời vẫn chói chang như thường đó thôi?"

"Nhưng mà cơn gió tối qua thổi khiếp thật sự."

...

Diệp Vọng ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy một bãi chiến trường trong phòng khách, tất nhiên không thèm để ý.

Thế nhưng cảnh tượng này lại dọa tới Cô Hoạch Điểu vừa vào cửa.

Cô Hoạch Điểu bị dọa tới lắp bắp: "Tiên, tiên sinh, đây, đây là sao vậy..."

Chẳng lẽ trong nhà tiên sinh bị bão quét?

Không thể nào đâu ha...

Diệp Vọng bình tĩnh lên tiếng: "Gặp bão, lát nữa nhớ gọi người tới sửa lắp lại cửa sổ."

Nghe thấy câu trả lời này, Cô Hoạch Điểu sững sờ, sau khi đáp lại một tiếng thì đi vào bếp với gương mặt thẫn thờ.

Bà phục vụ tiên sinh đã hơn năm trăm năm, mưa gió bão bùng động đất sóng thần kiểu gì cũng chưa từng gặp qua, bình thường ngay cả tờ báo trên bàn cũng không hề xê dịch chút nào.

Hôm nay như thế nào lại...

Thư Thời trốn sau ghế sô pha quan sát sắc mặt và tâm trạng của đại mỹ nhân.

Ừm, sắc mặt rất bình thường, mày không nhíu, xem ra không có tức giận.

Sau khi có được kết luận, lần tiếp theo khi đại mỹ nhân ôm cậu, cậu không tiếp tục giãy dụa nữa.

Đại mỹ nhân tự dưng bị ngủ* còn không tức giận, cậu có gì mà khó chịu chứ!

(*) bị ngủ kiểu như bị ép ngủ cùng á, nhưng mà đây là âm mưu của mỹ nhân=))

Coi như là việc ngoài ý muốn đi!

Dù sao hôm nay hết bão rồi, đến tối sẽ kêu đại mỹ nhân chuyển ổ của cậu về lại phòng khách.

Cậu ở phòng khách có mộng du thế nào cũng không thể lại du đến trên giường của đại mỹ nhân đâu ha!

Thế là sau khi ăn xong điểm tâm, Thư Thời bèn giật giật ống quần Diệp Vọng, dùng chân trước chỉ phòng ngủ chính, lại khoa chân diễn tả biệt thự của bình, sau đó chỉ chỉ phòng khách, muốn đại mỹ nhân chuyển ổ của cậu về lại.

Diệp Vọng cúi đầu nhìn một cái, không có phản ứng gì.

Thư Thời tưởng hắn xem không hiểu, giơ móng vuốt diễn tả lại lần nữa.

Bấy giờ Diệp Vọng mới có phản ứng, hắn ngồi xổm xuống, nắm lấy móng vuốt nhỏ xù lông của Thư Thời, dỗ dành: "Giờ đang là ban ngày, không ngủ được, muốn ngủ phải đợi tới đêm."

Thư Thời trợn trắng mắt.

Ai nói với anh tui muốn đi ngủ! Tui muốn dọn nhà! Muốn chuyển ổ!

Nhưng mặc kệ cho Thư Thời khoa tay múa chân như thế nào, Diệp Vọng chính là không hiểu được ý của cậu.

Tức chết hồ!

Sao năng lực lý giải của đại mỹ nhân lại kém như vậy chứ!

Diệp Vọng nhìn cậu khoa tay múa chân mệt rồi mới bế cậu đặt lên trên ghế sô pha mà Cô Hoạch Điểu vừa dọn dẹp xong: "Có chuyện gì chờ tôi trở về rồi nói."

Sau đó ra cửa đi làm.

Thư Thời rất sầu não, rõ rành là chuyện có thể giải quyết được trong một giây, sao đại mỹ nhân lại không hiểu chứ!

Không lâu sau đó, Cô Hoạch Điểu gọi người đến lắp cửa sổ, à, có thể cũng không phải là người, bởi vì cậu trơ mắt nhìn sau lưng một người đàn ông hơi béo lòi ra một cái, ờm, đuôi heo.

Nhìn màu sắc và hình dáng thì có cảm giác giống lợn rừng hoặc lợn núi.

Phát hiện này ngay lập tức đổi mới lại kiến thức của cậu đối với yêu quái thời hiện đại, cậu còn tưởng rằng hiện tại yêu quái chỉ biết dựa vào việc biết chút pháp thuật, sau đó livestream trên mạng biểu diễn để kiếm tiền, không nghĩ tới còn có yêu quái cần cù chịu khó làm việc như Trư yêu.

Năng suất làm việc của yêu quái nhanh hơn rất nhiều so với nhân loại, chỉ cần nửa ngày đã lắp đặt xong cửa sổ, mấy người thợ lần trước bên quản lý bất động sản mời cho Thư Thời phải tốn hai ba ngày mới làm xong.

Thế nhưng cậu cứ có cảm giác mấy vị yêu quái này cứ là lạ sao đó, không hiểu sao cứ đi vòng quanh, rõ ràng đồ vật ở ngay bên cạnh chân mình, họ chỉ cần bước ra khỏi kệ đưa tay lấy là được, nhưng cứ phải vòng một vòng qua ghế sô pha, đến sau lưng mình rồi mới lấy đồ vật lên.

Khó hiểu ghê.

Chạng vạng, sau khi đại mỹ nhân trở về, Thư Thời lần nữa biểu đạt mong muốn chuyển ổ mãnh liệt của mình, nhưng có lẽ mạch não của cậu và đại mỹ nhân bị ngăn cách bởi rãnh Mariana*, cậu có làm thế nào thì bên kia cũng không hiểu được ý cậu.

*Rãnh Mariana: Rãnh Mariana, còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất trên Trái Đất, chi tiết: https://vi.wikipedia.org/wiki/R%C3%A3nh_Mariana

Giận quá giận.

Thư Thời cuộn người nằm trên ghế sô pha nhìn đại mỹ nhân đang nhàn nhã xem máy tính bảng, tự hỏi không biết đối phương có phải cố ý hay không.

Cậu lăn qua lộn lại cả đêm, thậm chí còn kéo đại mỹ nhân tới phòng ngủ chính để hắn nhìn ổ của cậu, rồi lại kéo người tới phòng khách chỉ chỉ chỗ đất trống, chỉ còn thiếu mỗi nước mở mồm ra nói tui muốn dọn ổ nữa mà thôi.

Ấy thế mà Diệp Vọng vẫn không hề lung lay xíu nào, vò rối lông trên đầu cậu xong, tắt TV rồi bế hồ ly ngốc đi về phòng ngủ.

Ngủ một lần không được, vậy thì ngủ thêm vài lần nữa.

Thế là vào một buổi sáng đẹp trời, Thư Thời lần thứ N tỉnh lại trên giường đại mỹ nhân, cậu đã quá mệt mỏi đến chết lặng rồi, không thèm để ý nữa.

Mất mặt lần một sẽ ngại ngùng, mất mặt lần hai sẽ xấu hổ, vậy mất mặt nhiều lần sẽ... không có sẽ gì hết nữa á.

Một lần nữa tỉnh dậy trong ngực đại mỹ nhân, Thư Thời đã có thể trấn định dùng móng vuốt giẫm lên cơ ngực của đại mỹ nhân mà bước xuống, sau khi l**m lông cho mình xong lại thản nhiên bước xuống khỏi giường.

A, cậu chỉ là một con hồ ly nhỏ bé vô tội không biết gì mà thôi, cậu làm gì biết xấu hổ đâu.

Diệp Vọng nhìn bộ dáng hồ ly ngốc bình tĩnh xuống giường bước đi, lông mày dần dần nhíu lại.

Điều này khác xa so với những gì hắn tưởng tượng.

Thậm chí có thể nói là không có chút tương tự nào cả.

Thư Thời không hề biết suy nghĩ của đại mỹ nhân, chỉ biết l**m móng vuốt đợi bữa sáng.

Có điều dạo gần đây thời gian đại mỹ nhân trầm ngâm càng lúc càng dài, cậu cảm thấy mình phải quan tâm người ta nhiều thêm một tí, thế là bèn tiến lên cọ cọ mu bàn tay đang rũ xuống của đại mỹ nhân.

Diệp Vọng khẽ híp mắt, cúi người xuống nhấc hai chân trước của cậu bế lên trên đùi, sau đó một người một hồ bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ.

Diệp Vọng lờ mờ cảm giác có chỗ nào đó sai sai, nhưng nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hồ ly lại cảm thấy có lẽ mình quá vội vàng rồi.

—— Mặc dù trong lòng nghĩ như thế, nhưng đối với ám chỉ muốn chuyển ổ của hồ ly ngốc, hắn vẫn trước sau như một giả vờ không hiểu.

Buổi tối, Diệp Vọng tham gia tiệc rượu cùng với Tỳ Hưu, sau khi chào hỏi với mọi người, Tỳ Hưu chợt nhớ tới vấn đề trước đó Diệp Vọng hỏi, thế là rủ người lên sân thượng yên tĩnh hóng gió rồi hỏi: "Phương pháp lần trước tôi nói cậu thử chưa? Có đột phá gì không?"

Theo hắn ta thấy, anh bạn nhỏ nhà Diệp Vọng rất ngây thơ, hẳn là sẽ dễ theo đuổi.

Diệp Vọng lắc lắc rượu đỏ trong ly, nhấp một ngụm, nhìn vào đêm đen, chậm rãi cất tiếng: "Không có tác dụng gì."

Tỳ Hưu sặc rượu, quay đầu lại hỏi: "Ngủ chung thật rồi?"

Diệp Vọng bình tĩnh gật đầu: "Ngủ rồi."

"Ngủ như nào?"

Diệp Vọng quay đầu qua nhìn hắn ta, mắt sáng như đuốc: "Cậu nghĩ là ngủ kiểu nào? Tôi với cậu ấy còn chưa có lập lời thề thiên địa chứng giám."

Tỳ Hưu nhìn đi chỗ khác, nhấp một ngụm rượu che giấu chột dạ.

Lời này nói ra giống như hắn ta đen tối lắm vậy, lúc trước hắn ta mời Bạch Trạch ngủ chung cũng chỉ đơn thuần là đắp chăn bông nói chuyện phiếm mà thôi, rất là trong sáng luôn á!

Hắn ta đơn giản chỉ là tò mò, kiểu đàn ông độc thân vạn năm giống Lão Diệp, liệu có khi nào củi khô bốc lửa hay không.

Chẳng qua hắn ta vẫn cảm thấy có chỗ không đúng: "Cho dù chỉ đơn thuần là đắp chăn bông nói chuyện phiếm cũng không thể nào không có chút tiến triển gì nha! Trừ khi anh bạn nhỏ mà cậu không có dây thần kinh yêu đương!"

Diệp Vọng chẳng nói thêm gì, nhưng có lẽ trong đó có một phần nguyên nhân từ chính bản thân hắn.

"Tôi ôm nguyên hình của cậu ấy ngủ."

Nhưng Tỳ Hưu lại cảm thấy hai dạng này không có khác biệt gì cả: "Dù thay đổi hình dạng thì cũng vẫn là con yêu đó thôi mà?"

Suy nghĩ một chút hắn ta lại cảm thấy không đúng lắm: "Vậy sao cậu không nói rõ ra, rồi dùng hình người ở chung, vậy có phải tiện hơn nhiều không?"

Diệp Vọng nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, uống thêm một ngụm rượu rồi nói một câu làm Tỳ Hưu khó hiểu.

"Tính trước làm sau."

Tỳ Hưu nghe không hiểu câu này có ý gì, nhưng có thể hiểu đại khái là Diệp Vọng đã có dự tính riêng, có điều hắn ta vẫn cho rằng: "Trước hết cậu phải làm cho anh bạn nhỏ nhà cậu mọc ra dây thần kinh yêu đương đi đã." Chứ không có làm cái gì cũng như nước đổ đầu vịt cả thôi.

Ái chà, cứ cảm thấy câu thành ngữ này dùng không đúng lắm, nhưng ý nghĩa cũng từa tựa vậy.

Diệp Vọng nghe thế thì trầm ngâm nhìn ly rượu đỏ trong tay.

Thư Thời biết hôm nay đại mỹ nhân sẽ không về ăn cơm, vì sáng nay khi người kia ra khỏi nhà đã báo lại hành trình với cậu.

Cho nên sau khi ăn cơm tối xong, cậu bèn ngoan ngoãn nằm ở phòng khách vừa xem tivi vừa đợi đại mỹ nhân về nhà.

Khi cửa mở ra, Thư Thời quay đầu nhìn lại, thấy đại mỹ nhân đang chậm rãi đi vào.

Mũi cậu hít hít, ngửi được mùi rượu thoang thoảng.

Đại mỹ nhân uống rượu?

Cậu còn đang ngẩn ngơ thì đã thấy đại mỹ nhân đi tới trước mặt, ngồi xổm xuống nhìn mình.

Thư Thời không hiểu, mở to đôi mắt hồ ly trong veo nhìn lại, giây tiếp theo cậu liền bị đại mỹ nhân ôm vào trong ngực.

Thư Thời ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng quyện với mùi đàn hương trên người đại mỹ nhân, ấy thế mà cậu lại cảm thấy hơi hơi dễ ngửi.

Có điều bị ôm như vậy khiến cậu cảm thấy hơi khó thở.

Vất vả chui ra khỏi ngực đại mỹ nhân, Thư Thời ngẩng đầu nhìn lên liền ngây ngẩn cả người.

Có thể là do uống rượu, đôi mắt phượng xinh đẹp của đại mỹ nhân thường ngày trầm tĩnh, nay lại trông nóng bỏng hơn nhiều.

Đôi mắt ấy đang nhìn chằm chằm vào bảo thân mình, cậu xem không hiểu cảm xúc trong đó nhưng lại cảm thụ được không khí xung quanh đang dần dần nóng lên.

Cảm nhận được đại mỹ nhân đang từng chút từng chút v**t v* lưng mình, Thư Thời nhìn vào đôi mắt ấy, không tự giác nuốt một ngụm nước miếng.

Bộ dạng này của đại mỹ nhân, có vẻ giống như, thật sự, muốn cắn mình một cái vậy.

Thậm chí cậu còn nhìn thấy hầu kết của đại mỹ nhân chuyển động!

Tèo rồi, có khi nào uống rượu vào xong đại mỹ nhân bỗng dưng —— muốn ăn chút gì đó cho đỡ lạt miệng không?

Nhưng chưa đợi Thư Thời tìm được cơ hội bỏ chạy, cơ thể lại bay lên lần nữa, bị Diệp Vọng ôm vào trong ngực.

Tối nay Diệp Vọng uống không nhiều, chút rượu này đối với hắn mà nói không có chút hề hấn gì, nhưng tác dụng làm tê liệt thần kinh của rượu vẫn có.

Dưới tình trạng này, hắn đột nhiên không quá muốn, bình tĩnh khắc chế nữa.

Thư Thời được đặt trên giường ngủ trong phòng ngủ chính, giấy tiếp theo, chưa đợi cậu phản ứng lại thì trên chiếc bụng xù lông của cậu đã nhiều thêm ra một cái đầu màu đen.

Thư Thời cảm thụ hơi thở nóng ướt của đại mỹ nhân phun ra trên bụng mình, thân thể cứng đờ.

Đây đừng nói là.... Say rồi nha?

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nghiêm khắc phê bình hành vi mượn mượn rượu hít Thư Thư!

PS: Tôi đã đánh giá cao mình, tôi tưởng mình có thể viết được đốt cháy giai đoạn, rốt cuộc lại viết không ra ORZ.

Bình Luận (0)
Comment