Thư Thời duỗi móng vuốt thử vỗ nhè nhẹ vào đầu đại mỹ nhân... Vẫn không nhúc nhích.
Như này là say thật rồi...
Thư Thời thử đẩy đầu đại mỹ nhân ra, muốn đẩy đầu hắn nằm lên gối để hắn dễ chịu hơn chút, đồng thời giải thoát cho bụng mình luôn.
Cậu vừa đẩy, thân thể đại mỹ nhân liền cục cựa, nhưng đầu vẫn gối lên bụng cậu như cũ.
Thư Thời thử đẩy mấy lần không được đành từ bỏ.
Hiện tại mình dùng nguyên hình thì không có cách nào nhấc người lên nổi. Dù sao hắn cũng đang say nên sẽ không nhìn thấy, mình cứ dứt khoát biến về hình người là được, như vậy sẽ tiện hơn chút.
Thế là một tia sáng trắng mờ nhạt lóe lên trên giường. Con hồ ly trắng như tuyết bị ném lên giường đã biến mất, chỉ còn lại một thiếu niên thanh tú mảnh khảnh nằm đó.
Mặc dù đã biến thành hình người nhưng đầu đại mỹ nhân vẫn gối lên bụng mình như cũ.
Thư Thời đưa tay dời đầu đại mỹ nhân qua một bên, sau đó đứng dậy tìm quần áo mặc vào.
Sau khi cậu biến về hình người thì trên người không có quần áo, cậu cũng không đem quần áo từ bên nhà mình qua nên chỉ có thể mượn tạm quần áo của đại mỹ nhân để mặc.
Cậu lấy ra một chiếc sơ mi nhìn qua có vẻ khá nhỏ trong tủ quần áo, nhưng khi mặc vào, áo vẫn dài đến đùi.
Về phần quần, từ sau cái lần cậu chọn quần áo cho đại mỹ nhân, trong tủ quần áo của đại mỹ nhân có thêm rất nhiều kiểu dáng quần khác nhau.
Có điều... đều là size của đại mỹ nhân.
Cậu nhìn chiếc q**n l*t rộng thùng thình mà mình vừa xỏ vào. Vừa buông tay, chiếc quần đã tuột thẳng xuống tới mắt cá chân.
Mặc cái này vô muốn di chuyển thì phải vừa đi vừa giữ quần à...
Thư Thời cũng không xoắn xuýt quá lâu, phiền như vậy thì thà không mặc luôn đi, dù sao áo sơ mi cũng dài, có thể che khuất bên dưới.
Thế là cậu chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi như vậy mà ra khỏi phòng thay đồ.
Dù gì cũng chả ai thấy, không sao cả.
Sau khi ra khỏi phòng thay đồ, cậu nhìn thấy đại mỹ nhân vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên giường, chợt cảm thấy hơi bất lực.
Cái tư thế này đâu có dễ chịu xíu nào đâu, sao không biết tự mình cử động một cái đi chứ.
Diệp Vọng vốn dĩ đang nhắm mắt lại, gối lên cái bụng mềm mại của hồ ly ngốc, cảm nhận nhiệt cơ thể của cậu và cảm xúc lông tơ xù xù, trong đầu nghĩ đến lời nói của Tỳ Hưu, sẵn tiện suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.
Chỉ là không ngờ, giữa chừng hồ ly ngốc lại biến về hình người.
Cảm xúc lông tơ xù xù ban đầu trở thành mịn màng bóng loáng.
Hầu kết Diệp Vọng giật giật, cơ bắp toàn thân trong tíc tắc cứng đờ, nhưng Thư Thời lúc đó lại nhận ra điểm này.
Đầu óc Diệp Vọng hiếm khi trống rỗng mấy giây, sau đó ý thức được rằng biện pháp tốt nhất chính là giữ nguyên hiện trạng.
Với lại, hắn cũng không muốn "tỉnh lại" vào thời điểm này.
Nhưng điều hắn càng không ngờ tới chính là hồ ly ngốc đi vào phòng thay quần áo, mặc áo sơ mi của hắn. Hơn nữa, cậu ấy còn... không mặc quần, còn không có chút tự giác nào mà lắc lư trước mặt hắn.
Lúc Diệp Vọng mở mắt ra, đập vào mắt là bức tranh như thế, đôi con ngươi vốn dĩ nhiễm chút sắc say trong khoảnh khắc đỏ bừng lên.
Hầu kết Diệp Vọng khẽ động, đột nhiên cảm thấy lời Tỳ Hưu nói có lẽ đúng.
Hắn không thể cứ trông chờ hồ ly ngốc tự mình phát giác, rồi từ từ hiểu được cái gì là thích, cái gì là yêu.
Hắn càng muốn...
Cầm tay chỉ dạy.
Lúc này, Thư Thời đang quay lưng lại với Diệp Vọng đi vào toilet, định lấy chút nước nóng cho đại mỹ nhân rửa mặt.
Cậu hoàn toàn không biết đại mỹ nhân mà cậu tưởng đang say quắc cần câu thật ra đã mở mắt, mà trong mắt không hề có chút mờ mịt nào, thậm chí trong đó còn nhiễm, nóng bỏng khiến người ta kinh hãi, tình – dục.
Cậu chưa từng dùng máy nước nóng trong toilet của đại mỹ nhân, bất cẩn bị nước văng trúng ướt nửa bên bả vai. Áo sơ mi dính vào người, rất khó chịu.
Tuy vậy, cậu lại không muốn đến phòng thay quần áo thay cái khác, thế là chỉ có thể tạm thời chịu đựng.
Cậu bưng nước đến trước giường của đại mỹ nhân, vắt khăn lau mặt cho đại mỹ nhân, vừa lau vừa lẩm bẩm: Sao lại có thể đẹp như vậy chứ, cái mũi cũng đẹp, con mắt cũng đẹp, miệng cũng đẹp, chỗ nào cũng đẹp...
Diệp Vọng mặt không biến sắc mà giật giật khóe miệng.
Thư Thời lau mặt xong thì đem đồ về toilet cất lại như cũ. Nếu không cậu sợ sáng mai đại mỹ nhân trông thấy sẽ nghi ngờ.
Làm xong mọi việc, cậu đi tới bên giường, định đắp kín chăn cho đại mỹ nhân xong thì đi tới phòng thay đồ treo lại quần áo rồi biến về nguyên hình, trở về ổ ngủ.
Kết quả không ngờ tới, chăn vừa đắp được một nửa, cậu đã bị đại mỹ nhân kéo vào trong chăn.
Thư Thời nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của đại mỹ nhân vang lên bên tai, từng nhịp từng nhịp, kéo theo tiếng tim đập của cậu càng lúc càng lớn, gần như biến thành một bản song tấu.
Má, tai và cổ của Thư Thời đều đỏ bừng, bàn tay vô tình chạm vào da của đại mỹ nhân cũng mau chóng rụt lại.
Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy, tự nhiên tập kích, một điềm báo trước cũng không có!
Cậu nghe thấy tiếng tim đập trong lòng ngực mình tựa như tiếng nai con vung móng phi nước đại, vô thức nuốt nước bọt, muốn đứng dậy. Tuy nhiên, không biết tại sao đại mỹ nhân khi say sức lực lại lớn như vậy, cậu tránh không thoát, dậy không được.
Diệp Vọng ôm người vào trong ngực, cảm thấy hồ ly ngốc vùng vẫy một hồi, nhận thấy tư thế này có lẽ khiến cậu khó chịu. Vậy là hắn trở mình, đè luôn người ta xuống giường.
Thư Thời không ngờ tới sẽ có diễn biến như thế, nhất là đầu của đại mỹ nhân hiện tại đang kề sát bên gáy của cậu!
Làn khí nóng hổi khi đối phương hô hấp phả vào làn da cổ ở khoảng cách quá gần, tóc gáy cậu dựng đứng, toàn thân cũng căng cứng.
Giây tiếp theo, trên cổ truyền đến xúc cảm nóng ướt, vừa chạm lướt qua.
Sau đó, dây cung đang căng cứng trong đầu Thư Thời... đứt phựt.
Kia là... Hôn hả?!
Cơ thể Thư Thời cứng ngắc, hoàn toàn ngơ ngác.
Diệp Vọng thu lợi tức xong, muốn ôm người ta chìm vào mộng đẹp. Kết quả không ngờ tới, người trong ngực lại biến luôn về nguyên hình, ôn hương nhuyễn ngọc bỗng chốc hóa thành cục lông.
Thư Thời rụt đầu lại trốn trong áo sơ mi, gương mặt hồ ly dưới lớp lông nóng bừng bừng.
Sao đại mỹ nhân uống say lại có, có... cái tật xấu chiếm tiện nghi của hồ ly vậy chứ!
Cậu muốn mượn sự linh hoạt của thân thể hồ ly để chuồn ra khỏi vòng tay đại mỹ nhân nhưng không thành công.
Lăn lộn cả buổi tối, nào là lau mặt, nào là di chuyển, Thư Thời cũng thấy mệt. Thế này mặc dù vừa thẹn thùng vừa bất lực, nhưng được đại mỹ nhân ôm, cả người được bao bọc bởi sự ấm áp phảng phất chút hơi men, lại nghe tiếng hít thở kéo dài của đại mỹ nhân, cơn buồn ngủ cũng dần dần kéo đến.
Lúc đang thiu thiu ngủ, cậu nghĩ, cái tiện nghi này, sau này cậu phải tìm cơ hội chiếm trở lại...
Không thể chịu lỗ, ừm, không thể chịu lỗ...
Trong bóng tối Diệp Vọng mở mắt ra, ỷ vào hồ ly ngốc đã ngủ say sẽ không dễ tỉnh, giơ tay nhéo nhéo lỗ tai cậu, sau đó bị móng vuốt hồ ly tát "bẹp" một cái nhẹ bẫng.
Trôi qua khoảng thời gian lâu như vậy, tình – dục trong đáy mắt hắn đã vơi đi không ít. Trong mắt lại khôi phục lại thanh minh như dĩ vãng, nhưng ánh mắt nhìn Thư Thời vẫn chuyên chú và sâu lắng như trước.
Thời điểm mở mắt ra lần nữa, Thư Thời cuộn mình trong ngực đại mỹ nhân, mở to đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh, sau đó lại nằm xuống. Tối qua quậy tới khuya, giờ cậu vẫn còn buồn ngủ lắm ó.
Nhưng dường như nhớ tới điều gì, ánh mắt mơ màng của Thư Thời đột nhiên thanh tỉnh, cậu nhìn xung quanh, tới lúc không thấy cái áo sơ mi kia đâu mới thả lỏng.
Hù chết hồ, cậu còn tưởng tối qua mình quên treo áo về chỗ cũ.
Cũng may cũng may, chưa có lộ tẩy.
Diệp Vọng sau khi rời giường đi vệ sinh, nhìn chiếc áo sơ mi nằm trong sọt đựng quần áo bẩn, bỗng nhiên khóe miệng khẽ nhếch.
Hôm nay là cuối tuần, đại mỹ nhân không đi làm. Sau khi Thư Thời ăn điểm tâm xong thì nghe thấy hắn đang gọi điện thoại.
Cậu tình cờ nghe một chút. Hình như là nói cái gì mà "Phim mẫu" rồi "album solo", cậu nghe không hiểu, bèn quẳng ra sau đầu.
Thư Thời lưu loát xé bao bì, như thường lệ cúi đầu cắn một miếng. Tiếp đến, một ít ký ức giống như bị động tác này k*ch th*ch, động tác nhai nuốt của cậu vô thức dừng lại, đột nhiên bắt đầu ngây người.
Mặc dù hôm qua đại mỹ nhân không phải cố ý, nhưng ngẫm lại vấn rất... tức lắm luôn á!
Cậu vô duyên vô cớ lại bị, bị "ấy".
Nhưng cái tiện nghi này làm sao chiếm lại được đây?
Chẳng lẽ cậu cũng uống say rồi thừa dịp đại mỹ nhân không đề phòng mà "ấy" một cái?
Hưm, sao cứ thấy sai sai chỗ nào ấy nhở...
Cậu còn chưa nghĩ ra được nguyên do, thịt khô đang ngậm trong miệng đã bị Diệp Vọng kéo ra: "Đang ăn mà cũng ngây người được, chẳng lẽ lại làm chuyện xấu gì bị phát hiện rồi?"
Thư Thời há mồm cắn lại thịt khô trên tay hắn, lỗ mũi hừ một tiếng, quay lưng đi không thèm để ý đến hắn.
Làm chuyện xấu gì chứ, tối qua cậu còn làm việc tốt không lưu tên đó.
Rõ ràng người làm chuyện xấu là anh.
Buổi tối, lúc một người một hồ như thường ngày xem ti vi, điện thoại của Diệp Vọng nhận được một tin nhắn. Tiếp đó, hắn ấn tắt bộ phim truyền hình đang xem.
Thư Thời khó hiểu nhìn hắn, Diệp Vọng gãi gãi cằm cậu, tâm trạng có vẻ rất tốt: "Tối nay xem cái khác."
Sau đó, hắn liền truyền hình ảnh từ di động lên màn hình tivi.
Thời điểm nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, Thư Thời sửng sốt. Cậu rất quen thuộc chỗ đó... thư viện của khuôn viên trường đại học nơi cậu quay phim.
Mở đầu video là hình ảnh quay chụp ở thư viện, trong hình là Thư Thời và đạo diễn đang khoa tay múa chân. Thư Thời nhớ rõ, lúc đó hình như cậu đang thảo luận với đạo diễn Lưu về vấn đề vị trí đứng.
Sau khúc dạo đầu, trên màn hình xuất hiện chủ đề của video: Diễn Viên Thư Thời solo album CUT.
Thư Thời nhìn thấy dòng chữ này vừa kích động vừa nghi hoặc. Cậu còn chưa xem thành phẩm của bộ phim đâu, không biết sẽ bị chỉnh sửa thành thế nào nữa, có điều, đại mỹ nhân xem album solo của cậu làm gì?
Tiêu đề qua đi, hình ảnh mở màn chính là Thư Thời trên sân khấu biểu diễn. Khí chất sạch sẽ, ánh mắt trong sáng, hai tay như bay như múa trên phím đàn đen trắng, ôn nhuận như ngọc, nhã nhặn thanh tao.
Đây là lần đầu tiên Thư Thời nhìn thấy một bộ phim hoàn chỉnh như vậy. Nội dung của nhiều máy quay được cắt ghép lại thành một, khiến chính cậu cũng hoảng hốt cảm thấy người trên sân khấu tựa như đang tỏa sáng, hưởng thụ sự chú ý của mọi người.
Mà cậu lại biết rõ, người trên màn hình kia chính là mình.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, cậu cảm thấy trong lòng mình nong nóng.
Đúng lúc này, cậu bị đại mỹ nhân ôm đặt trên đùi, một chân trước còn bị niết. Sau đó, cậu nghe được đại mỹ nhân hỏi: "Có phải cậu ấy đáng yêu lắm không?"
Thư Thời một lòng đặt lên màn hình, lúc đầu còn chưa kịp phản ứng hắn hỏi cái gì mà vô thức gật đầu. Gật đến một nửa, Thư Thời kịp thời dừng lại, sau khi phản ứng lại cảm thấy có chút là lạ.
Trước mặt mình mà lại hỏi mình, có phải mình trên màn ảnh đáng yêu lắm không...
Ngại lắm luôn ó!
Với lại, mình trong màn hình lúc đó còn hóa trang cho xấu đi nữa, nhìn chỉ đẹp hơn người qua đường xíu xìu xiu thôi...
Diệp Vọng vuốt lông sau lưng cậu, tự hỏi tự trả lời: "Vô cùng đáng yêu."
Thư Thời nghe vậy thì trợn mắt nhìn hắn.
Hóa ra, dạng người của mình trong mắt đại mỹ nhân chính là hình tượng như vậy sao?
Sẽ, sẽ cảm thấy đáng yêu gì đó, còn bí mật khen cậu...
Cậu còn tưởng đại mỹ nhân sẽ thấy cậu rất mất hình tượng, dù sao bọn họ ăn chung nhiều bữa như vậy, tướng ăn của mình lại xấu như vậy.