Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 58

Cuối cùng, cũng chỉ có một mình Diệp Vọng nghiêm túc xem hết Album CUT của Thư Thời, mà sự chú ý của đương sự là Thư Thời lại hoàn toàn không đặt ở đó.

Cậu cúi đầu lén lút suy nghĩ, nghĩ một hồi lại len lén liếc trộm đại mỹ nhân, cứ nghĩ rồi liếc, liếc rồi nghĩ không ngừng lặp lại.

Video kết thúc, Diệp Vọng theo thói quen ôm Thư Thời lên, định trở về phòng nghỉ ngơi.

Nếu là ngày thường thì đó là hành động rất bình thường. Nhưng giờ Thư Thời lại chợt cảm thấy không được tự nhiên, vùng vẫy mấy lần, tự nhảy xuống theo chân Diệp Vọng trở về, không cho hắn ôm.

Chính cậu còn chưa có nghĩ thông đâu đó, đâu thể nào để đại mỹ nhân tuỳ ý làm bậy được!

Diệp Vọng nhíu mày, cũng tuỳ cậu đi. Nhưng vừa trở về phòng, ngay lúc Thư Thời nhanh nhảu định chạy thẳng đến biệt thự nhỏ để ngủ thì Diệp Vọng lại chặn ngang, bế cậu lên.

Thư Thời đột nhiên bị tập kích, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị đặt lên giường.

Diệp Vọng vuốt vuốt đầu cậu: "Đêm nay mi có thể ngủ trên giường, tránh cho mi phí công phí sức nửa đêm còn nhảy ra khỏi ổ trèo lên giường."

Thư Thời: ...

Tuy rằng đúng là do cậu mộng du tới trên giường, cậu không có cách nào phản bác lời này, nhưng vẫn thấy ghét lắm luôn á!

Thư Thời bực bội không thèm để ý tới hắn, nhảy xuống giường chạy vào biệt thự nhỏ, đóng sập cửa vang lên tiếng "ầm ầm".

Diệp Vọng sửa sang lại chỗ ga giường vừa nãy bị hồ ly ngốc tức giận cào nhăn, đáy mắt hiện lên ý cười nhè nhẹ.

Hắn chỉ muốn cho hồ ly ngốc bắt đầu biết được chuyện tình cảm sớm một chút, nhưng cũng không muốn cậu vì vậy mà xa cách mình, trạng thái như này rất tốt.

Có thể không kiêng nể gì mà la lối, ầm ĩ và cười đùa.

Sau khi về ổ, Thư Thời bèn lôi chiếc điện thoại bị cậu giấu dưới nệm ra, vốn định gửi tin nhắn cho ông nội, nhưng nghĩ tới giờ này chắc ông ngủ mất rồi, thế là lại gửi icon hồ ly đáng yêu cho Liêu Hàng.

【 Hồ ly chọc chọc .jpg】

【 Nếu như anh biết có người muốn theo đuổi anh, nhưng anh lại không biết được mình có nên đồng ý với anh ta hay không, vậy anh sẽ đồng ý hay không đồng ý? 】

Liêu Hàng bỗng dưng nhìn thấy tin nhắn này, cảm thấy hơi lú, đây cái gì với cái gì vậy trời?

Hơn nữa, tên này không biết có bao nhiêu sốt ruột mà ngay cả "anh ấy" với "cô ấy" cũng đánh sai.

【 Cậu thế này là được ai tỏ tình hả? Hay là tự mình động lòng xuân rồi?】

Thư Thời đỏ mặt, động lòng xuân? Cậu làm gì có!

【 Là tui đang hỏi anh mà!】

Liêu Hàng suy nghĩ một lát, cúi đầu đánh chữ.

【 Nếu mà là anh, thì phải xem tình huống đã.】

Thư Thời nhìn thấy cậu này, mặt nghiêm túc lại.

【 Ví dụ như?】

【 Ví dụ như, cậu nói thử xem người cậu đang nói này, cô ấy trắng không? Dịu dàng không? Xinh đẹp không? Tính cách có tốt hay không?】

Thư Thời nhìn thấy chữ "cô ấy" này, chỉ nghĩ rằng Liêu Hàng đánh nhầm, cũng không để ý.

Sau đó bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ mấy vấn đề này.

Trắng? Đại mỹ nhân cũng không quá trắng, có lẽ hơi giống với màu nâu đồng rám nắng hơn?

Dịu dàng? Thư Thời dứt khoát lắc đầu, không thể nào, đại mỹ nhân đời này cũng không thể nào có chút liên quan gì đến cái từ này cả.

Xinh đẹp? Đúng là rất rất rất đẹp.

Về phần tính cách, cũng không thể tính là tốt được...

Cậu gãi gãi đầu, thành thật trả lời.

【 Không trắng, không dịu dàng, rất là đẹp, tính cách không tính là tốt. 】

Nhìn thấy câu trả lời này, Liêu Hàng hít vào một hơi, xuýt...

【Nếu chỉ có mỗi ưu điểm là đẹp thì không được! Không trắng, không dịu dàng, tính tình không tốt thì cậu sẽ ăn khổ dài dài đó!】

Thư Thời tính cách mềm yếu, chỉ sợ sẽ bị ăn không còn một mảnh!

【...】 Thư Thời rơi vào trầm tư.

Lời này hình như, ừm, nói cũng không sai...

Liêu Hàng rốt cuộc vẫn không yên lòng, lại dặn dò:

【 Nghĩ cho kỹ rồi hẵng làm!!! Điều kiện của cậu tốt như vậy, không sợ không tìm được người phù hợp, không cần phải gấp gáp như vậy!】

Thư Thời nhíu mày, cảm thấy lời này của Thư Hàng có chút không đúng.

【 Điều kiện của ảnh cũng tốt lắm đó!】

Đại mỹ nhân là đại yêu, giá trị vũ lực cao, người lại đẹp, ở xã hội loài người còn đang làm Tổng giám đốc, năng lực rất mạnh.

【... Điều kiện phần cứng tốt cũng không thể ăn thay cơm.】 Mấu chốt là tính cách có hợp nhau hay không.

Liêu Hàng cảm thấy cạn lời, thằng nhóc này, sao cùi chỏ cứ hướng ra ngoài vậy chứ.

Thư Thời muốn phản bác. Phần cứng của đại mỹ nhân có thể ăn thay cơm đó, vừa có Cô Hoạch Điểu nấu cơm cho ăn, vừa được ăn đồ ăn vặt mà bên ngoài không thể mua được kia nữa!

Nhưng ngẫm lại cậu lại không nói nữa, Liêu Hàng không biết chỗ tốt của đại mỹ nhân, có nói anh ta cũng không hiểu.

Bỏ đi, vẫn nên đợi sáng mai hỏi ông nội, ông nội sống lâu như vậy, hẳn có nhiều kinh nghiệm.

Ôm ý nghĩ này, cơn buồn ngủ kéo tới, Thư Thời cầm di động từ từ thiếp đi.

Nửa đêm, Diệp Vọng xuống giường, mở cửa biệt thự, vừa định ôm hồ ly ngốc ra thì thấy điện thoại trong tay cậu, lập tức nhíu mày.

Trước khi ngủ còn chơi điện thoại?

Thói quen xấu cần phải kịp thời uốn nắn.

Sáng hôm sau, Thư Thời phát hiện mình lại thức dậy bên người đại mỹ nhân, da mặt vốn đã dày lên nay lại hơi ửng đỏ.

... Cậu còn chưa có đáp ứng đại mỹ nhân đâu, thế mà lại chiếm tiện nghi của người ta nhiều như vậy...

Ây da, ngại quá.

Thế là lúc bàn tay Diệp Vọng đang đặt trên lưng cậu bắt đầu vuốt lông, Thư Thời không ngọ nguậy nhiều, cũng để cho đại mỹ nhân chiếm lại chút tiện nghi.

Cậu chính là một con hồ ly rất xem trọng tính công bằng đó.

Đợi sau khi đại mỹ nhân đi làm, Thư Thời ôm di động, tránh né Cô Hoạch Điểu đang lau sàn, nhảy qua cửa sổ trở về nhà bên cạnh, sau đó gọi điện thoại cho ông Thư.

Ông Thư đang chuẩn bị đưa chim đi dạo, câu đầu tiên ngày khi bắt máy là: "Có chuyện gì gấp à?"

Thư Thời nằm trên ghế salon, ngón tay tóm lấy lông nệm salon, bỗng hơi đỏ mặt: "Cũng, cũng không phải chuyện gấp gì..."

Nghe thấy thế ông Thư bèn cầm lồng chim lên chuẩn bị ra cửa: "Không có chuyện gì gấp thì nói sau ha, ông dắt Tiểu Nhị đi dạo đã." Vừa dứt lời đã cúp luôn điện thoại.

... Nghe thấy tiếng tút tút từ điện thoại truyền ra, Thư Thời cạn lời.

Cứ cho là không phải cháu ruột đi, nhưng địa vị của cậu dù sao cũng phải cao hơn Tiểu Nhị chút chút chứ?

Thư Thời vô cùng chán nản mà chờ đợi, bỗng dưng nhớ tới Lâm Phi Huyền, hai người lâu lâu cũng tán gẫu vài câu, tới giờ cũng coi như là bạn bè.

Hỏi loại vấn đề này, hẳn là cũng không sao đâu ha.

Hỏi ý kiến nhiều người một chút, nói không chừng sẽ có ích thì sao?

Thế là cậu cũng gửi cho Lâm Phi Huyền icon 【 Hồ ly chọc chọc .jpg】

Bên kia trả lời lại rất nhanh.

【?】

Cậu lặp lại vấn đề hôm qua hỏi Liêu Hàng cho Lâm Phi Huyền.

Sau đó cậu lại đợi mấy phút đồng hồ mới nhận được câu trả lời.

【 Nếu như tôi thích, sẽ đồng ý luôn. Nếu tôi không thích, vậy cũng không cần lãng phí thời gian của nhau, trực tiếp từ chối.】

Câu trả lời vừa dứt khoát lại trực tiếp này, Thư Thời nghĩ thầm, quả nhiên rất có phong cách của Rapper cool ngầu.

Ngày sau đó, bên kia lại gửi tới một tin nhắn.

【 Tình cảm là một thứ vô cùng đơn thuần, nếu bản thân mình vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo thì đừng vội đưa ra quyết định, nếu không có thể sẽ khiến người khác và chính mình bị tổn thương.】

Lời này vừa trịnh trọng lại ngay thẳng.

Thư Thời xem xong thì sửng sốt, hiếm khi rapper Lâm không cà khịa mà nói chuyện nghiêm túc.

Sau đó cẩn thận ngẫm nghĩ, nhận ra lời của cậu ta thực sự có đạo lý.

Nếu như cậu tuỳ tiện đáp ứng, về sau lỡ như phát hiện không hợp lại tách ra, thế thì cậu và đại mỹ nhân rất khó có thể quay lại làm bạn bè.

Trong mấy bộ phim truyền hình không phải đều là như vậy sao, sau khi chia tay chỉ có thể làm người xa lạ, khi gặp lại nhau đều là trước mặt thì miễn cưỡng cười vui sau lưng lại lén lau nước mắt.

Cậu không muốn cùng đại mỹ nhân trở thành như vậy.

Chuyện này làm khó hồ ly quá rồi.

Thư Thời nắm lấy lông nệm ghế salon mà ngẩn người.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, doạ cậu giật nảy người.

Là ông nội, chắc là dắt chim đi dạo xong rồi.

Giọng nói của ông Thư vẫn mạnh mẽ như trước: "Có chuyện gì?"

Với bạn bè Thư Thời còn có thể tuỳ ý một chút, nhưng đối với ông nội, hơn nữa còn là nói chuyện qua điện thoại, cậu cũng không dám nói chuyện tuỳ ý như vậy, chỉ có thể uyển chuyển rào trước đón sau.

"Ông nội, trước đây ông từng nói chuyện yêu đương bao giờ chưa?"

Ông Thư ở đầu dây bên kia đột nhiên bị sặc, tằng hắng vài tiếng: "Hỏi cái này làm chi, tất nhiên đã từng!"

Nghe ông nói vậy Thư Thời yên tâm rồi.

Đã từng là tốt rồi, đã từng vậy chắc có kinh nghiệm!

"Ông nội, vậy con hỏi ông nhé. Thì là, nếu có người muốn theo đuổi con, nhưng con lại chưa biết có nên đáp ứng người ta hay không, vậy phải làm sao ạ?"

Sau khi Thư Thời nói xong, bên đầu dây kia lại trầm mặc, khiến cậu hơi căng thẳng, bất giác nuốt nước bọt.

Ông Thư nghẹn một hồi mới phản ứng lại, cháu ngoan nhà mình sắp bị bắt cóc.

Hừ, cũng không biết là yêu nữ nhà ai, chưa chắc đã đẹp bằng cháu ngoan nhà lão.

Giọng ông Thư trở nên nghiêm túc, nghe qua có chút lạnh lùng nghiêm khắc: "Nếu con không thích cứ việc từ chối."

Cháu ngoan vẫn còn nhỏ, yêu với đương cái gì, cứ tận hưởng tuổi trẻ trước đã!

Thư Thời lập tức phản bác: "Ấy, thì là mà, cũng không cần tuyệt tình như vậy... chỉ là nếu, nếu thôi."

Ông Thư thở phào nhẹ nhõm: "Vậy phải xem xem có thích hay không, nếu thích thì mới đáp lại, còn không thích, không phải là làm lỡ người ta sao?"

Thư Thời gãi gãi đầu, đạo lý này cậu đều hiểu, nhưng...

"Vậy đến lúc đó, lỡ như con không rõ mình có thích hay không thích thì sao..."

"Nếu như không phân biệt được, vậy mi xem thử xem hắn đối với mi có tốt hay không, có đáng để mi thích hay không. Nếu đáng, vậy mi thử xem có thể thích hắn hay không. Nếu thật sự không có cảm giác, vậy thì mình rút."

Thư Thời đã hiểu, hiện tại cậu không tự mình nhận định được, nhưng cậu có thể quan sát đại mỹ nhân!

Nếu như đại mỹ nhân tốt, vậy cậu sẽ thử thích đại mỹ nhân, sau đó bọn họ có thể ở bên nhau.

Nếu nhưng cuối cùng vẫn không thích... vậy thì tìm cách để đại mỹ nhân không muốn tỏ tình là được, như vậy cậu sẽ có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục làm bạn bè!

Cậu cảm thấy mình quá là lanh trí.

Sau khi nhảy cửa sổ trở về, Thư Thời tự cảm thấy mình đã giải quyết được một nan đề lớn, thế là dự định tự thưởng cho mình một chút.

Không do dự nhiều, đi vào thư phòng, hai chân sau đứng thẳng, sau đó, hai chân trước đẩy mở ngăn tủ ở thư phòng, tiếp theo từ trong hộp đựng đồ ăn vặt lấy ra hai túi thịt khô, ừm, lấy thêm hai túi nữa đi.

Cậu ngựa quen đường cũ khôi phục hiện trường về lại tình trạng ban đầu, lúc đang định ôm đồ ăn ra ngoài, bất chợt nhìn thoáng qua quyển sách có bìa xanh xanh đỏ đỏ trên bàn.

Đó là cái gì?

Đại mỹ nhân bình thường sẽ không đọc mấy cuốn sách có chói lọi như vậy.

Cậu vèo một cái nhảy lên bàn, cúi đầu, sau khi nhìn vào trang bìa của quyển sách, cả người hồ ly cứng đờ.

《 Hướng Dẫn Yêu Đương 》?!

Cậu tưởng đại mỹ nhân vì bộc lộ cảm xúc nên tối qua mới nói nhiều như vậy, không ngờ tới thế mà còn lén lút học tập?!

Thư Thời vừa oán thầm vừa duỗi móng vuốt kéo sách đến trước mặt mình.

Để cậu xem thử xem, quyển sách này đến cùng là viết thứ khó lường gì.

Thư Thời tiện tay mở sách ra, sau đó thấy được tiêu đề chương 05: 《 Đo lường độ thiện cảm 》.

【 Khi bạn không thể xác định được tình cảm của "Người ấy" dành cho bạn / "Người ấy" có đáng để bạn giao phó cuộc đời hay không, vậy hãy thử đo lường hành vi của người ấy, hành vi nào làm bạn cảm thấy hài lòng thì cộng điểm, ngược lại thì trừ điểm.】

Ấy, đây không phải là thứ mình đang cần sao!

Thư Thời cảm giác như mình tìm ra được kho báu.

Bình Luận (0)
Comment