Trong chương 05 trình bày rất rõ ràng rành mạch về hình thức và tác dụng của việc đo lường, cuối cùng đưa ra dự đoán dựa trên tình huống của bản thân.
Thư Thời cảm thấy quyển sách này quả thực là viết riêng cho cậu, viết rất chí lý.
Thế là Thư Thời xem hết quyển sách trong vòng nửa tiếng đồng hồ, sau đó bèn dựa theo hướng dẫn mà lập ra một bảng điểm.
Trong sách viết, sau khi lập xong bảng điểm phải có một điểm chuẩn, dựa theo yêu cầu của mình đối với người kia để lập ra một điểm số đạt chuẩn.
Nhưng lúc này Thư Thời lại gặp rắc rối với điểm chuẩn cuối cùng.
Lỡ, lỡ như cậu đặt điểm cao quá, đại mỹ nhân không đạt yêu cầu thì làm sao giờ?
Không ấy để... 85 điểm?
Trong đầu Thư Thời hiện lên câu nói của Liêu Hàng: "Không trắng, không dịu dàng, tính tình không tốt."
Không được không được, điểm này có lẻ phải hạ xuống nữa mới được, điểm xuất phát của đại mỹ nhân quá thấp, 85 điểm có thể sẽ làm khó hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Thư Thời điền số 70 vào cột điểm, còn mở ngoặc đằng sau ghi chú: "Có thể sửa lại theo tình hình cụ thể."
Thư Thời cầm bảng điểm này, trần đời lần đầu tiên cảm thấy trách nhiệm trọng đại, đây chính là lần đầu tiên cậu chấm điểm cho người khác, còn là chấm điểm cho đại mỹ nhân nữa!
Đây chính là quyết định cho chung thân đại sự của đại mỹ nhân đó!
Thư Thời bỗng chốc có tâm trạng của người nông dân vùng lên hát mừng.
Cậu cẩn thận gập đôi bảng điểm lại, giấu dưới tấm nệm, sau đó đặt luôn cây bút màu đen lấy từ thư phòng của đại mỹ nhân vào luôn, để tiện cho việc chấm điểm mọi lúc mọi nơi.
Cô Hoạch Điểu làm vệ sinh xong thì đi, cho nên lúc Thư Thời nhận được điện thoại của Trương Kỳ, cậu trực tiếp lủi lên giường, biến thành hình người, tiếp đó lăn một vòng trên giường, quấn chăn, rồi mới nghe điện thoại.
"Anh Trương, gọi em có việc gì không ạ?"
Trương Kỳ hiện tại đang ngồi trong văn phòng, nhíu mày nhìn kịch bản trên bàn: "Tiểu Thời, hiện tại cậu có muốn nhận phim không? Chỗ anh mới vừa nhận được một kịch bản nam thứ của một bộ phim chiếu mạng."
Thư Thời quấn chăn nằm ì trên giường, cả người nhìn qua giống như một con nhộng, nhích tới nhích lui.
"Anh Trương, anh thấy kịch bản thế nào ạ?"
Trương Kỳ mở quyển kịch bản nội dung cẩu thả, cốt truyện não tàn này ra, lắc đầu.
"Anh thấy không ổn lắm, không đề xuất cậu nhận."
Trước đây khi Lưu Ích dạy Thư Thời diễn xuất đã nói cậu có thiên phú, lần trước khi vào đoàn phim, đạo diễn Lưu cũng nói cậu có thiên phú.
Nếu như những lời này đều là thật, vậy dùng kỹ năng diễn xuất đó đi diễn cái kịch bản não tàn thế này thì quá đáng tiếc.
Thư Thời trái lại cảm thấy không sao cả: "Nếu anh Trương thấy không ổn, vậy không đóng nữa."
Cát sê bộ phim trước đó đã đủ để cậu tiêu một khoảng thời gian rất dài, nên cậu cũng không vội nhận tiếp phim mới.
Trương Kỳ yên tâm, bỏ kịch bản qua một bên
Thực ra, anh sợ thời gian dài không cho Thư Thời nhận phim, cậu sẽ có ý kiến, lúc trước đa số nghệ nhân dưới tay hắn cũng bỏ đi như vậy.
"Có phim không nhận chính là đồ ngu! Chỉ khi nào lăn lộn thành Ca* thì mới có tư cách chọn kịch bản, lúc anh còn đang ở tầng chót, ai thèm quan tâm anh có kỹ năng diễn xuất hay không."
*咖: danh từ chỉ địa vị của một ngôi sao trong làng giải trí.
Đây là lời nói của nghệ sĩ đầu tiên mà anh theo, sau khi nói xong thì giải ước hợp đồng bước đi không quay đầu lại.
"Anh Trương? Anh Trương?" Thư Thời nói xong còn gõ vào loa điện thoại hai lần, là điện thoại của cậu có vấn đề hả? Sao tự nhiên không nghe thấy gì nữa rồi?
Trương Kỳ lấy lại tinh thần: "Xin lỗi, vừa rồi có chút việc, không nghe được cậu nói gì."
Thư Thời thở phào, cũng may không phải điện thoại bị hư. Bây giờ cậu nghèo đến nỗi không có mồng tơi mà rớt, không có tiền mua điện thoại khác đâu.
"Em nói là anh Trương sau này thấy kịch bản nào không ổn cũng không cần hỏi lại em. Anh xem qua nhiều kịch bản, mắt nhìn tốt hơn em nên em tin tưởng anh."
Trương Kỳ khẽ giật mình, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.
Có điều chưa đợi hắn cất lời, Thư Thời đã vỗ đầu một cái, hơi ảo não: "Ấy, có chuyện em quên mất! Bạn của đạo diễn Lưu trước đó có tìm em, nói là hoan nghênh em đến thử vai."
Thư Thời vừa nói vừa vò đầu bứt tóc: "Giờ em không nhớ nổi ông ấy tên gì, chỉ nhớ là rất quen tai, anh Trương, anh đợi em chút, em đi tìm danh thiếp."
Sau khi nói xong, Thư Thời trườn xuống khỏi giường, biến về nguyên hình, lại nhảy cửa sổ trở về nhà bên kia, lục lọi hơn mời phút mới từ trong góc ghế sô pha lôi ra tấm danh thiếp kia, sau đó răng rắc một tiếng chụp một tấm ảnh gửi cho Trương Kỳ.
Tiếp đó gọi điện thoại qua: "Anh Trương, em mới gửi ảnh qua Wechat cho anh, anh thấy chưa?"
Trương Kỳ nhìn tấm ảnh trên máy tính, dùng sức chớp mắt hai cái, hắn không bị hoa mắt đâu ha!
Đó là Chung Vệ đó!
Dẫn dắt ra 3 ảnh đế, giành được toàn thắng của giải thưởng đạo diễn, Chung Vệ đó!
Tay cầm điện thoại của hắn hơi run rẩy: "Tiểu Thời, tấm, tấm danh thiếp này cậu lấy ở đâu?"
Thư Thời vẫn không nhớ ra được người nọ là ai, thuận miệng nói: "Lúc trước khi đang quay phim, bạn của đạo diễn Lưu có tới tham ban. Sau khi quay xong, ông ấy đưa cho em một tấm danh thiếp, nói là vài ngày nữa ông ấy có một bộ phim mới, nếu em thấy hứng thú có thể đến thử sức. Em thấy tên ông ấy quen lắm nhưng bất chợt không nhớ ra là ai, Anh Trương, anh biết ổng là ai không?"
Trương Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy có khả năng mình trong lúc vô tình ký được một kho báu: "Ông ấy đặc biệt đến xem cậu quay phim hả?"
Thư Thời kinh ngạc: "Đâu phải đâu anh Trương, sao anh lại nghĩ như vậy? Hôm đó ông ấy tới để thăm đạo diễn Lưu, về sau mới nói chuyện với em."
Trương Kỳ vẫn cảm thấy có chút cảm giác không nói nên lời, có điều cái này không quan trọng, quan trọng là... "Cậu thật sự không nghĩ ra sao, Tiểu Thời. Đây là Chung Vệ đó! Xem qua "Himalaya cố nhân" chưa? Bộ phim năm ngoái đoạt giải Kim Hùng này chính là tác phẩm của đạo diễn Chung đó!
Thư Thời vỗ đầu một cái: "Em quên mất, lần trước em còn đi xem bộ phim này mà!" Còn là đi xem cùng đại mỹ nhân đây này!
Trương Kỳ hỏi cậu: "Sau đó em có gọi điện hỏi thăm đạo diễn Chung về bộ phim mới không?"
Bên này anh còn chưa nghe được chút phong thanh nào, đoán chừng vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, có thể nói với Thư Thời, phỏng chừng là muốn cho Thư Thời một vai.
Trương Kỳ hơi kích động, phim của Chung Vệ đa phần là phim văn nghệ, hướng về việc lấy giải thưởng, thỉnh thoảng không có việc gì quay mấy bộ phim thương nghiệp, doanh thu phòng vé cũng làm cho người khác hít khói, mặc kệ bộ phim tiếp theo của ông ta là gì, Thư Thời có thể vào đó chính là chuyện tốt!
Trực tiếp chuyển từ màn ảnh nhỏ qua màn ảnh lớn, còn là đi theo đạo diễn có tiếng!
Thư Thời hơi chột dạ: "Em... em không có nhớ ra ổng là ai, vốn định nói với anh một tiếng, sau đó để anh giúp em kiểm định, nên em không có liên hệ với ông ấy."
Khi đó cậu vừa trở về, vẫn đang xoắn xuýt việc có nên ăn mì gói một tháng hay không, nào có tâm tư suy nghĩ Chung Vệ là ai chứ...
Trương Kỳ xoa xoa thái dương, cảm thấy bản thân mình thất trách, nên liên hệ với Thư Thời sớm hơn chút mới phải.
"Thế này, em gọi điện thoại qua đó nói chuyện với ông ấy trước, nếu được thì mời đạo diễn Chung ăn bữa cơm với mình."
Thật ra hắn muốn gọi điện qua đó, nhưng dù sao danh thiếp của đạo diễn Chung cũng không phải cho hắn, lỡ như tuỳ tiện gọi qua lại bị hiểu lầm là không tôn trọng đối phương thì sẽ không tốt.
Thư Thời gật gật đầu: "Vậy để em tìm thời gian gọi điện cho ông ấy."
Cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, sợ tới lúc đó mình nói sai nên cũng không gọi điện qua đó ngay mà dự định tự mình tìm tư liệu học tập trước.
Nói chuyện như vậy sẽ dễ dàng hơn chút.
Thư Thời ở nhà mình tra cứu tư liệu đến trưa, còn ghi chú lại, đến tận 3 rưỡi chiều mới biến lại nguyên hình nhảy cửa sổ trở về.
Chạng vạng tối, Diệp Vọng vừa vào cửa đã thấy hồ ly ngốc ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, còn thỉnh thoảng hướng qua bên này len lén nhìn hắn vài lần.
Trong lòng hắn có chút buồn cười, ngủ chung cũng dám rồi, ấy thế mà còn không dám nhìn thẳng.
Diệp Vọng đi qua ôm hồ ly ngốc lên, tiện thể chải lông cho cậu.
Nguyên hình của hồ yêu không cần phải thay lông, bởi vì bọn họ không cần dựa vào lớp lông dày để vượt qua mùa đông, cho nên Thư Thời rụng lông không nhiều.
Chải xuống một lượt, chỉ có khoảng một nắm lông rớt xuống cùng.
Thư Thời nằm trên đùi đại mỹ nhân, được hắn vừa vuốt vừa chải lông, vô cùng thoải mái.
Đại mỹ nhân vuốt lông cho cậu, còn chải lông cho cậu nữa, cộng 5 điểm!
Bên kia, Diệp Vọng chải xong lông phần lưng bèn lật hồ ly ngốc lại, bắt đầu chải lông bên hông. Nhưng còn chưa kịp chải, mắt Diệp Vọng đã nheo lại, duỗi ngón trỏ ra chọc vào mảng da không biết sao lại bị trọc giữa bụng hồ ly ngốc.
"Sao trọc rồi?"
Động vật có lông đối với chữ "trọc" này cực kỳ mẫn cảm. Khi Thư Thời đang thảnh thơi hưởng thụ sự phục vụ của đại mỹ nhân, bất thình lình nghe thấy từ này lập tức nhảy dựng lên.
Trọc? Ai trọc? Chỗ nào trọc?
Cuối cùng, khi phát hiện ra là khối trọc nhỏ trên bụng của mình, Thư Thời mới thở phào nhẹ nhõm.
Cái này hả?
Cái này do hồ ly làm, không tính, không phải bị trọc!
Diệp Vọng nhìn thấy thần sắc hồ ly ngốc chợt căng thẳng rồi lại đột nhiên buông lỏng, bỗng dưng có chút hiếu kỳ nguồn gốc của góc trọc kia.
Ngón tay hắn xoa xoa đoạn da trọc kia hai lần: "Chỗ này sao lại bị trọc?"
Hắn vừa hỏi thế, Thư Thời liền nhớ tới nhúm lông trong tủ kính ở thư phòng của cậu, còn có mấy lời lúc trước ông Thư nói, xẹt một cái mặt đỏ bừng, quay lưng đi không thèm để ý tới Diệp Vọng, giả bộ nghe không hiểu.
Cái loại chuyện hiểu nhầm đó, đời này cậu cũng sẽ không nói ra, quá mất mặt!
Cậu không trả lời, Diệp Vọng cũng không hỏi tiếp mà lại bắt đầu chải lông cho cậu, chỉ có điều ánh mắt như có như không luôn liếc nhìn về góc da bị trọc kia.
Sau khi chải lông xong, Diệp Vọng vào thư phòng, Thư Thời thì chạy về phòng ngủ chính, lật bảng điểm lúc trước cậu giấu dưới nệm ra, cộng cho Diệp Vọng thêm 5 điểm.
Lúc ăn cơm, Diệp Vọng theo thường lệ lau miệng cho hồ ly ngốc xong thì ôm cậu xem ti vi.
Thư Thời len lén tính toán trong lòng, lau miệng không tốn bao nhiêu sức, có thể cộng thêm 2 điểm.
Tính như vậy, tổng điểm là 7 điểm, đã đạt một phần mười của 70!
Diệp Vọng vừa thấy hồ ly ngốc đột nhiên bắt đầu kích động vẫy vẫy đuôi thì biết cậu lại bắt đầu phát ngốc.
Nhưng anh nhìn trên tivi thấy cảnh nam chính nữ chính đang ôm nhau gào khóc trong mưa, cảm thấy hơi khó hiểu, cái này có gì mà vui chứ?
Trước khi đi ngủ, Thư Thời chui vào biệt thự nhỏ, cộng thêm điểm cho đại mỹ nhân xong bèn nằm xuống định ngủ.
Không nghĩ tới cậu vừa cất kỹ bảng điểm, đại mỹ nhân tắm rửa xong đột nhiên mở cửa ra, ôm cậu bỏ lên giường.
Thư Thời còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy đại mỹ nhân đắp chăn cho mình xong bèn tắt đèn ngủ bên giường.
Trong bóng tối, Thư Thời cảm giác cả hồ lẫn chăn bị cuốn vào vòng ôm vẫn còn mang theo chút hơi ẩm, chóp mũi cũng ngửi thấy mùi đàn hương quen thuộc.
Tiếp đó, cậu nghe thấy thanh âm khàn khàn của đại mỹ nhân: "Mấy ngày nay mi nửa đêm luôn nhảy lên cọ giường, làm cho ta hiện tại không ôm thứ gì thì không ngủ được."
Nói xong, Diệp Vọng niết niết móng vuốt của hồ ly ngốc: "Sau này cứ ngủ vậy đi". Bằng không tên nhóc này nửa đêm chơi điện thoại không chịu ngủ, cũng bớt cho hắn nửa đêm phải đi qua một lần.
Thư Thời vùi mặt vào chăn, chớp chớp mắt hai cái, ngực hơi nóng lên.
Cậu nghĩ, nếu chính cậu mộng du trèo lên, đó là ngoài ý muốn, không tính.
Nhưng đại mỹ nhân thế này chính là chiếm tiện nghi của cậu, phải, phải trừ điểm!
Sau đó, Thư Thời cụp mắt suy nghĩ một phút...
Vậy trừ... trừ 0.5 điểm đi.