Việc đầu tiên Thư Thời làm sau khi thức dậy vào ngày hôm sau chính là ghi -0.5 điểm vào bảng điểm.
Diệp Vọng vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy hồ ly ngốc đang quay lưng lại với cửa biệt thự nhỏ, thần thần bí bí không biết đang làm gì. Thế là hắn đưa tay gõ lên tường ngoài của biệt thự nhỏ một cái.
Thư Thời nghe thấy tiếng động giật nảy mình, lông đuôi xù cả lên, lật đật đem bảng điểm giấu dưới nệm, trong lòng có chút nghĩ lại mà kinh.
Sao đại mỹ nhân đi đường không có chút tiếng động nào vậy, cũng may động tác của cậu nhanh, nếu không lỡ bị phát hiện thì biết làm sao...
Thư Thời giả bộ như không có chuyện gì, bình tĩnh chui ra, sải bước một đường tới phòng khách.
Diệp Vọng đứng tại chỗ, liếc nhìn chỗ nệm hơi nhô lên, suy tư một giây, cuối cùng vẫn không động thủ.
Hồ ly ngốc có chút tâm tư riêng, có thể hiểu được.
Hắn cũng không ngại dùng thêm chút thời gian để từ từ tìm hiểu.
Sau khi đại mỹ nhân đi làm, Thư Thời lại lần nữa nhảy cửa sổ về bên nhà cách vách, sửa soạn lại mấy ghi chú liên quan đến đạo diễn Chung mình đã làm hôm qua, cảm thấy tạm ổn rồi mới hít sâu một hơi, bấm số điện thoại trên danh thiếp.
Không bao lâu phía đầu dây bên kia truyền đến tiếng chuông đợi kết nối, Thư Thời nghe thấy tiếng ấy trong lòng không ngừng nói thầm: Hiện tại là chín giờ hơn, đạo diễn Chung hẳn là không bận gì nhỉ?
Hay mình gửi tin nhắn qua thử?
Thời gian chuông reo hơi dài. Khi Thư Thời đang rối rắm không biết có nên cúp rồi một lát gọi lại hay không, điện thoại bất thình lình được kết nối.
Chung Vệ đang xem video phát lại của buổi thử vai lần trước, nhìn vài người cũng không có ai vừa ý.
Thấy kỹ năng diễn xuất đủ đạt chuẩn nhưng lại chẳng hề xuất sắc trên màn hình, Chung Vệ mất hứng, trong đầu lại nghĩ tới đứa nhỏ gặp được trong đoàn phim của Lưu Tức lần trước.
Đứa nhỏ kia rất có linh khí, đáng tiếc chính là từ sau ngày đó, cậu ấy lại không gọi điện thoại tới.
Chung Vệ dập điếu thuốc trên tay, chậm rãi phả ra làn khói thuốc cuối từ lỗ mũi, có chút bùi ngùi.
Biết vậy lúc đó đã không đưa danh thiếp.
Hẳn phải trực tiếp hỏi số điện thoại của cậu ta.
Chung Vệ dụi tàn thuốc vào gạt tàn, nhấn chạy đoạn video tiếp theo.
Kết quả nghe được tiếng chuông điện thoại di động, lúc này mới nhớ tới vừa rồi mình bỏ điện thoại trong phòng ngủ.
Ông ta đi vào phòng ngủ, thấy là một dãy số lạ, suy nghĩ một chút vẫn là bấm nhận: "Alo?"
Lúc Thư Thời chuẩn bị từ bỏ bỗng nghe thấy vậy, có chút căng thẳng, trắc trở chào hỏi: "Đạo, đạo diễn Chung, chào ngài, cháu là Thư Thời, diễn viên lúc trước đóng vai nam hai của 'Thanh xuân luôn hiện hữu'" Cậu nuốt một ngụm nước bọt "Ngài... còn nhớ cháu không?"
Chung Vệ thầm nghĩ, còn không phải đang đợi điện thoại của cậu à: "Nhớ rõ nhớ rõ, cậu gọi điện thoại tới là muốn thử vai cho bộ phim mới của tôi phải không?"
Thư Thời có chút không kịp phản ứng. Này, vào thẳng chủ đề nhanh vậy hả, cậu còn tưởng phải tâm sự tác phẩm này nọ nọ kia chứ.
"Vâng, vâng ạ."
Thư Thời nhớ lời dặn của Trương Kỳ trước đó, lấy dũng khí hỏi thử: "Vậy... đạo diễn Chung, nếu không chúng ta..."
Kết quả cậu nói chưa được nửa câu đã bị Chung Vệ cắt ngang.
Chung Vệ sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Thư Thời liền nhìn đồng hồ: "Thế này, hôm nay cậu có thời gian không, chúng ta cùng ăn bữa cơm tâm sự chi tiết nhé?"
Thư Thời khẽ giật mình, vội vàng trả lời: "Có thời gian, có thời gian."
Chung Vệ nói xong mới ý thức được vừa rồi Thư Thời còn lời chưa nói xong: "Phải rồi, vừa nãy cậu muốn nói gì?"
Thư Thời có chút ngại ngùng: "Thì... lúc đầu cũng là muốn mời ngài ăn bữa cơm, đúng rồi, ngài có phiền để cháu mang theo người đại diện không?" Vốn dĩ định dùng danh nghĩa của mình và anh Trương mời đạo diễn Chung, nhưng giờ đạo diễn Chung tự mình nói ra, cậu lại muốn dẫn thêm người, không biết đối phương có để ý hay không.
Chung Vệ không thực sự để tâm chuyện đó: "Không việc gì, tới đi."
Trong phòng bao của khách sạn Quân Duyệt, Trương Kỳ trước tiên kính Chung Vệ chén rượu: "Thật ngại quá, Đạo diễn Chung, chúng tôi vốn đã muốn sớm liên hệ với ngài, kết quả lại không nghĩ tới lại trì hoãn tới bây giờ, thật có lỗi quá."
Chung Vệ cụng ly với anh ta: "Không việc gì, có điều cuộc điện thoại này gọi tới ngược lại vừa khéo, trễ thêm một ngày là tôi định xong diễn viên rồi."
Thư Thời trong lòng hối hận, cũng uống theo một ngụm.
Hàn huyên xong, Chung Vệ đi thẳng vào chủ đề, hỏi một số thông tin cơ bản về Thư Thời, sau khi biết cậu không phải xuất thân chính quy, lại chỉ diễn qua mỗi "Thanh xuân luôn hiện hữu" bèn nói: "Vậy sau khi cơm nước xong, chúng ta tìm một chỗ thuận tiện thử kính."
Trương Kỳ có chút chần chừ: "Đạo diễn Chung, ông xem, chúng tôi ngay cả kịch bản còn chưa xem qua... có phải là..."
Chung Vệ điềm tĩnh nhai thức ăn trong miệng, sau đó mới chậm rãi trả lời anh ta: "Cũng thế cả, mấy diễn viên tới chỗ tôi thử kính đều là không có kịch bản, tất cả đều là phát huy ngẫu hứng, chỉ có thời gian năm phút để chuẩn bị."
Nghe tới đó, trong lòng Thư Thời hơi lo lắng, cậu cũng không biết mấy đối thủ khác có phải rất giỏi hay không, diễn viên dám đến thử vai cho bộ phim mới của đạo diễn Chung ắt hẳn thực lực rất tốt.
Với lại, tới giờ đạo diễn Chung vẫn chưa nói ông ấy đang muốn tìm diễn viên cho nhân vật nào, vai chính hay vai phụ, muốn hình tượng thế nào, phong cách ra sao, hết thảy đều chưa nói.
Nửa đường đạo diễn Chung nhận một cuộc điện thoại, sau khi gọi điện xong trở lại phòng bao, ông ấy bảo với Trương Kỳ cùng Thư Thời: "Nói đến cũng khéo, một trong những nhà đầu tư cho bộ phim mới của tôi vừa lúc ở gần đây, nói muốn sang đây xem một chút, mọi người không phiền chứ?"
Trương Kỳ và Thư Thời đương nhiên sẽ không nói phiền.
Nhưng khiến Thư Thời không ngờ tới chính là, năm phút sau, nhà đầu tư mới vừa đẩy cửa tiến vào lại là đại mỹ nhân!
Cậu vốn dĩ đang gắp đồ ăn, sau khi nhìn thấy đại mỹ nhân, kinh ngạc đến mức làm rớt luôn miếng thịt đang gắp.
Không đúng... sao cậu đi đến chỗ nào cũng có thể gặp được đại mỹ nhân vậy?!
Bộ phim lần trước cũng là hắn đầu tư, bộ phim lần này vẫn là hắn, mặc dù chính cậu cũng không chắc mình có thể được chọn hay không, nhưng sau khi biết đại mỹ nhân thích mình, Thư Thời luôn cảm thấy mối quan hệ trong đấy có hơi kỳ lạ.
Đại mỹ nhân sẽ không nhân cơ hội đưa ra yêu cầu đạo diễn Chung cho mình một vai đi, nếu là thế, vậy ấn tượng của mình trong mắt đạo diễn Chung đoán chừng không thể nào tốt được...
Thư Thời vẫn đang suy nghĩ viển vông, kết quả lại nhìn thấy đại mỹ nhân đưa tay về phía mình, cậu giật mình một cái rồi hồi hồn.
Trương Kỳ còn không biết quan hệ hàng xóm láng giềng giữa Diệp Vọng và Thư Thời, thấy Thư Thời còn đang ngẩn người, tim của anh ta muốn vọt tới cổ họng, vội vàng tằng hắng hai tiếng.
Đại mỹ nhân vẫn đang đứng đấy, Thư Thời cũng không dám ngồi, vội vàng đứng dậy bắt tay với đại mỹ nhân.
Cảm giác lòng bàn tay của mình được một bàn tay to lớn khô ấm nắm lấy, trên mặt Thư Thời bất giác ửng hồng.
Trước khi cũng không cảm thấy có gì, nhưng hiện giờ biết đại mỹ nhân thích mình lại có cảm giác không nỡ buông ra.
Hai người bắt tay một cái thì buông ra, Diệp Vọng mở lời: "Đã lâu không gặp."
Chung Vệ cũng không lấy làm lạ, lần trước ông ấy đi tham ban đã nhìn thấy tôn đại thần này ngồi dưới tán dù thảnh thơi đọc sách, lúc đó Thư Thời vẫn đang diễn vai nam thứ trong đoàn phim, hai người quen biết nhau cũng phải.
Trương Kỳ lại giật nảy mình.
Thư Thời cảm thấy lỗ tai có hơi nóng: "Cũng, cũng không lâu lắm."
Cậu vừa thốt ra lời ấy xong, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt mang theo ý cười của đại mỹ nhân và ánh mắt trêu chọc của đạo diễn Chung, cùng với ánh mắt kinh ngạc của anh Trương, lập tức phản ứng lại giải thích: "Chúng tôi... tôi và tổng giám đốc Diệp ở khá gần nhau, nên thường có thể gặp mặt!"
Trương Kỳ rất lo lắng, dù sao bộ dạng của Thư Thời cũng quá gây chú ý. Mặc dù tổng giám đốc Diệp có vẻ thanh tâm quả dục, nhưng anh ta vẫn rất căng thẳng.
Hiện tại nghe Thư Thời nói như vậy, Trương Kỳ ngoại trừ yên tâm ra còn có chút nghi hoặc: có thể ở cùng một khu nhà với tổng giám đốc Diệp, điều kiện gia đình Thư Thời chắc phải rất khá, nhưng cậu ấy hình như chưa nói qua điều này với mình.
Lần trước sau khi xem phim xong, Diệp Vọng đã bắt đầu liên hệ với Chung Vệ, muốn đem hồ ly ngốc đi mạ vàng, có điều hắn cũng không định can thiệp nhiều, hồ ly ngốc nếu có năng lực thì tự mình đi tranh vai chính, nếu không được, đóng vai phụ hay vai phụ của phụ hắn cũng sẽ không nhúng tay, tóm lại là không thể quá chiều cậu được.
Chỉ có điều không nghĩ tới trước khi hắn đánh tiếng, đã thấy ba người bọn họ kết nhóm đi vào khách sạn.
Diệp Vọng lúc đó đang đi thị sát, sau khi nhìn thấy cũng không do dự nhiều mà gọi điện ngay cho đạo diễn Chung, thế là có buổi gặp mặt "tình cờ" này.
Giữa bữa cơm, Chung Vệ chợt nhớ: "Tổng giám đốc Diệp, lần trước ngài nói có diễn viên muốn giới thiệu, là ai vậy? Sau để tôi bảo trợ lý đi liên hệ, xem thử có thể bố trí cho nhân vật gì."
Tim Thư Thời lập tức treo lên.
Người này trừ cậu ra chắc không còn ai nữa, nhưng nếu đại mỹ nhân nói vậy, không phải là thừa nhận giữa hai người bọn họ có gì đó mờ ám sao!
Mặc dù trên thực tế còn chưa có gì mờ ám, nhưng nói ra như vậy dễ khiến người ta hiểu lầm lắm đó!
Khoé mắt Diệp Vọng liếc nhìn hồ ly ngốc đang ngồi chếch phía đối diện mình. Cậu giờ phút này đầy mặt căng thẳng, tay đang cầm ly nước cũng hơi run rẩy.
Thế là Diệp Vọng cố ý đùa dai: "Cậu ấy hiện tại..."
Thư Thời chột dạ, đầu càng cúi càng thấp.
"... có lẽ không còn cần tôi giới thiệu." Diệp Vọng bình tĩnh thong dong bổ sung hết câu nói.
Thư Thời lập tức thở phào một hơi, đại mỹ nhân nói chuyện bắt đầu ngắt nhịp giữa chừng từ khi nào vậy, hù chết cậu.
Chung Vệ ồ một tiếng "Vậy định mức đầu tư..."
Diệp Vọng vô cùng bình tĩnh: "Vân như lúc trước đã bàn."
Chung Vệ yên tâm, kính Diệp Vọng một ly: "Vậy cám ơn tổng giám đốc Diệp trước."
Ông ta là kiểu đạo diễn không quá được lòng mấy nhà đầu tư, mặc dù có danh tiếng, có tác phẩm, nhưng phim văn nghệ nha, có tiêu chuẩn nội dung cùng chủ đề, có thể chiếu được trong nước hay không là một chuyện, coi như được chiếu, doanh thu phòng vé cũng không quá cao, không thể mang đến lợi ích to lớn gì cho nhà đầu tư.
Cho nên ông ta ngẫu nhiên cũng quay mấy bộ phim thương nghiệp để hồi chút máu.
Đây là lần đầu tiên ông ta gặp dạng nhà đầu tư đỡ lo như Diệp Vọng, ra tiền hào phóng, yêu cầu còn ít, muốn một vai diễn cũng không bắt buộc phiên vị của vai diễn đó, bây giờ còn tốt hơn, ngay cả vai diễn cũng không cần.
Cũng không hỏi nội dung bộ phim mới của ông là gì, có thể chiếu được ở trong nước hay không, quả thực giống như làm từ thiện.
Bữa cơm này Thư Thời ăn rất không thoải mái. Cũng không biết do tác dụng tâm lý hay làm sao, cậu vẫn luôn cảm thấy rất mất tự nhiên.
Trên bàn vốn có tôm với cua, lúc đầu cậu cũng muốn ăn. Nhưng vừa nghĩ tới đại mỹ nhân đang ngồi chếch phía đối diện, có thể nhìn thấy mình vô cũng rõ ràng, cậu không vươn đũa ra nữa.
Ăn tôm cua thì phải động tay, hơn nữa quá trình còn không được đẹp mắt.
Dù lúc trước cậu cũng không có hình tượng gì, không hiểu sao hiện tại cậu lại không muốn cho đại mỹ nhân thấy mình như thế.
Ăn gần xong bữa cơm, Diệp Tứ ra ngoài nghe điện thoại, sau khi đi vào bèn nói khẽ bên tai Diệp Vọng hai câu.
Sau đó, Diệp Vọng tự như vô ý nói: "Đêm nay có chút việc, sẽ không về nhà ăn cơm."
Chung Vệ và Trương Kỳ mặt đầy vẻ khó hiểu, trong số những người đây cũng không có ai sống cùng hắn nha, giọng điệu này sao giống như đang báo cáo cho ai đó vậy.
Mà Thư Thời đang tận lực giảm bớt sự tồn tại của mình đang tiếp tục uống nước, hết sức chột dạ.
Không về nhà thì không về nhà, nói ra trước mặt mọi người làm gì, cậu chỉ là ở sát vách hắn thôi chứ đâu có ở chung đâu.