Lúc Thư Thời nghe thấy đại mỹ nhân nói "Câu hỏi đã có lời giải đáp" chỉ "À" một tiếng, nhưng trong lòng không hề bình tĩnh như ngoài mặt.
Cậu còn tưởng đại mỹ nhân định hỏi mấy chuyện liên quan đến mình chứ...
Sau một hồi suy nghĩ, Diệp Vọng mở miệng hỏi: "Tôi có nuôi một con hồ ly, cậu biết chứ?"
Tay gắp thức ăn của Thư Thời khựng lại, liếc mắt nhìn Diệp Vọng rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, trong lòng hơi thấp thỏm: "Biết. Sao thế?"
Ánh mắt Diệp Vọng không rời Thư Thời, "Cậu thích hồ ly à? Tiện thì hôm nào cậu muốn gặp nó không?"
Tay Thư Thời run một cái, miếng sườn vừa gắp lên đã rớt lại xuống đĩa, cậu lắc đầu, trong giọng nói còn có mấy phần hoảng loạn: "Không! Không hề thích tí nào, cũng không cần gặp đâu!"
Diệp Vọng buông mắt, vẻ mặt dường như có vẻ mất mát: "Nhưng nó xinh lắm, nếu thấy chắc cậu sẽ thích đó."
Thư Thời lắc đầu như trống bỏi: "Không được không được, tôi, tôi, tôi dị ứng lông hồ ly! Không thể gặp, không thể gặp được đâu."
Thay vì để đại mỹ nhân đề nghị nhiều lần, mình lại phải từ chối bấy lần, chẳng thà dập tắt khả năng có thể gặp đi.
Thư Thời chột da, chỉ lo cúi đầu nhìn bát cơm của mình nên không thấy được ánh mắt đầy ẩn ý của người đối diện sau khi cậu nói xong.
Giọng Diệp Vọng mang phần tiếc nuối: "Ra là vậy, tiếc quá."
Thư Thời nghe vậy, thở phào một hơi.
May quá may quá, thành công tránh được một kiếp.
Sau khi ăn xong, Thư Thời ngồi phịch lên ghế, sờ sờ bụng, cực kì thỏa mãn.
Đúng lúc này, Diệp Vọng bất chợt đưa ra lời mời: "Cuối tuần này cậu có rảnh không? Muốn đưa cậu tới nơi này."
Sách nói, nếu như độ hảo cảm đã ổn, có thể tiến một bước.
Thư Thời bị tin mừng này dọa sợ không nhẹ, khiến cho cậu đang ợ được một nửa thì nghẹn lại, không lên không xuống, vài giây sau mới tỉnh táo lại.
"Chỗ nào thế?" Trong giọng nói không hề che giấu niềm phấn khích và mong chờ.
Thư Thời nghĩ thầm, này chắc tính là hẹn hò chứ nhỉ?
Cảm nhận được tâm trạng hưng phấn của hồ ly ngốc, giọng điệu Diệp Vọng cũng dịu dàng hơi: "Tinh cầu Giải trí."
Nghe thấy tên này, Thư Thời ngạc nhiên.
Đây chẳng phải là công viên mà trước đây họ hẹn nhau đến hôm khai trương xong cuối cùng không đi được đó sao...
"Không tiện hả?"
Giọng Diệp Vọng đánh thức Thư Thời, cậu vội vàng khoát tay: "Không có tí không tiện nào hết, cuối tuần này tôi rảnh, đi được."
Chỉ là cậu giật mình vì chỗ đại mỹ nhân chọn thôi.
Nhận được câu trả lời khẳng định xong, Diệp Vọng lấy điện thoại ra, "Thêm liên lạc đi, lúc đó cần liên hệ sẽ tiện hơn."
"Ò ò được." Thư Thời vội vàng bật điện thoại, ấn mở mã QR lên cho đại mỹ nhân quét.
Lại nói, dù là lúc ở hình người, hai người cũng có ở cùng nhau một thời gian lại không add wechat, điều này khiến Thư Thời hơi ngoài tưởng tượng.
Chẳng qua sau khi cậu nghĩ lại thì có thể vì họ vẫn luôn không cần liên lạc khoảng cách xa chăng.
Nhà thì ở ngay cạnh, đi vài bước là đến, trước ở đoàn phim cũng là phòng đối diện.
Chỉ vài giây sau, Thư Thời nhận được lời mời kết bạn của đại mỹ nhân.
Cậu một bên chấp nhận lời mời, một bên nói thầm trong lòng, ảnh đại diện một màu đen xì, không hổ là đại mỹ nhân.
Sau khi chấp nhận, Thư Thời nhìn cột chú thích tên, không hề do dự điền ba chữ [Đại mỹ nhân].
Bên kia, Diệp Vọng nhìn ảnh đại diện của hồ ly ngốc là tranh hồ ly hoạt hình, trong lòng thấy hơi thừa.
Dùng cái tranh chibi này, còn chẳng bằng chụp nguyên hình của hồ ly ngốc đăng lên còn xinh hơn.
Về phần ghi chú, Diệp Vọng ngẫm nghĩ một lúc, điền ba chữ [Hồ ly ngốc].
Thư Thời ngồi trên ghế sô pha, nghe tiếng cửa đóng lại, trong lòng vừa áy náy lại vừa hơi lo lắng.
Bản thân giấu diếm đại mỹ nhân lâu như vậy, nếu như thẳng thắn với với hắn, nhất định hắn sẽ giận lắm...
Đại mỹ nhân là người cao ngạo như vậy, sao có thể tha thứ cho một người dám đùa bỡn với hắn bấy lâu, người mình thích với con hồ ly mình nuôi là một, hơn nữa chính cậu cũng biết tình cảm của hắn dành cho mình vẫn lừa gạt cho qua.
Thư Thời có chút uể oải.
Cậu cũng không muốn gạt đại mỹ nhân, nhưng ban đầu có ai biết chuyện sẽ phát triển thành cái dạng bây giờ đâu chứ?
Thư Thời suy nghĩ vẩn vơ nửa ngày, chuyện gì cũng nghĩ không thông, giương mắt nhìn đồng hồ ở phòng khách, phát hiện ra đã hơn 10 phút trôi qua rồi.
Thấy vậy cậu tranh thủ thời gian dọn nhà rồi biến về nguyên hình trở về chỗ của đại mỹ nhân.
Cậu vốn tưởng rằng đã qua 10 phút rồi mà mình không rời ổ, đại mỹ nhân không có hồ ly theo sẽ trực tiếp đi vào thư phòng. Chẳng ngờ cậu vừa mới nhảy lên cửa sổ thò đầu vào đã đối mắt với đại mỹ nhân.
"..."
Bị bắt quả tang trèo tường về nhà ngay tại chỗ, cái cảnh này chả khác gì học sinh trung học leo tường đi net vừa vặn bị thầy chủ nhiệm canh me bắt được, không khí im lặng mà ngột ngạt tràn ngập bao quanh một người một hồ ly.
Tuy xấu hổ tột độ nhưng giờ Thư Thời vẫn đang treo ngoài bệ cửa sổ, không thể không xuống.
Trừ nhảy xuống rồi đi vào thì lúc này không hề có lựa chọn thứ hai.
Lúc Thư Thời nhẹ nhàng nhảy xuống sàn nhà, ngẩng đầu, nhìn qua cực kì tự nhiên, cực kì bình tĩnh, chả có vẻ gì là bị ảnh hưởng bởi việc vừa rồi, nhưng thực tế trong lòng cậu đã oán thầm ngàn vạn lần rồi.
Thế nhưng, câu đầu tiên của Diệp Vọng đã làm vẻ ngoài bình tĩnh của Thư Thời vỡ vụn.
"Về rồi à? Lại đây ăn cơm, vừa bảo dì hâm lại thức ăn một lần rồi đấy."
Thư Thời vừa ăn một bữa no ở nhà mình, giờ da bụng vẫn còn đang căng, còn ăn nữa á?!
Nhưng Diệp Vọng không cho cậu cơ hội phản ứng, trực tiếp bế cậu lên đi về phía phòng bếp đặt lên ghế, còn tự mình bưng cơm nước lên.
Thư Thời lúc này chẳng có tí bụng dạ nào, đối mặt với bàn thức ăn phong phú thơm lừng phía trước không có nổi một phân hứng thú, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của đại mỹ nhân, cậu vẫn miễn cưỡng ăn hai ba miếng.
Vừa ăn vừa hối hắn, sớm biết có chuyện này thì ban nãy ở bên kia chỉ ăn tới lửng dạ thôi.
Mục đích của Diệp Vọng thật ra cũng không phải là cái này nên thấy hồ ly ngốc hiện lên vẻ mặt miễn cưỡng cũng dời bàn thức ăn đi.
Sau đó hắn ôm cậu xuống, sờ sờ bụng, giọng điệu có vẻ không hiểu ra sao: "Không phải chưa ăn tối à, sao bụng căng thế?"
Thư Thời chỉ có thể giả vờ nghe không hiểu, đối với câu hỏi này không hề phản ứng lại.
Thấy vậy, Diệp Vọng cũng không truy hỏi nữa, dừng lại tại đây.
Có điều Diệp Vọng vẫn thừa cơ hội này, lấy lý do tiêu thực, vần hồ ly ngốc từ đầu đến chân.
Thư Thời đã lâu không hưởng thụ dịch vụ xoa bóp, lúc này thoải mái đến mức híp hết hai mắt. Ngay khi cậu đang mơ màng thoải mái muốn ngủ chợt cảm nhận được tay của đại mỹ nhân đặt lên mặt mình.
Cậu nghi ngờ mở mắt ra, liền thấy tay của đại mỹ nhân bao lấy nửa bên mặt mình, chỉ lộ ra đôi mắt.
Mà giờ phút này, ánh mắt đại mỹ nhân nhìn thẳng vào mình, giọng điệu như có điều suy nghĩ: "Lại nói, ánh mắt của ngươi, so sánh với cậu ấy, vậy mà rất giống nhau."
Thư Thời giật thót trong lòng, vội vàng tránh khỏi tay hắn, nghiêng mặt qua một bên, không cho hắn nhìn tiếp.
Trái tim cậu nhảy bang bang trong lồng ngực, vừa chột dạ vừa lo lắng, dù có chuyện gì xảy ra, nhất định không thể bị phát hiện được!
Ngộ nhỡ bị phát hiện, hậu quả cực kì nghiêm trọng, không chừng mối tình đầu của mình sẽ bị vỡ tan tành, không còn nữa!
Cậu nghĩ bụng, khi cảm thấy đại mỹ nhân rời tay một chút, tranh thủ nhảy ra khỏi ngực hắn, tự mình về phòng ngủ chính.
Trong lòng Thư Thời có chút thấp thỏm, vẫn luôn sợ đại mỹ nhân sẽ phát hiện ra điều gì đó nhưng may là mấy ngày kế đại mỹ nhân không còn nhắc lại việc tương tự nữa, cũng không nói gì thêm về việc gặp mặt nữa, có thể là lý do bị dị ứng lông hồ ly mà cậu nói hôm trước có tác dụng.
Thư Thời thả lỏng trong lòng, bắt đầu chăm chú lên mạng tìm tin tức liên quan đến Tinh cầu Giải trí.
Trước muốn đi còn chưa mở cửa, hiện giờ đã khai trương một thời gian, thậm chí còn phát hành rất nhiều sách hướng dẫn du lịch rồi.
Thư Thời ghé lên ghế sô pha nhà mình, hai chân đan ở phía sau vung vẩy, tay cầm vở, vừa nhìn hướng dẫn du lịch trên điện thoại vừa ghi chú.
Ví dụ như các khung giờ hoạt động, thời gian xếp hàng sẽ khá lâu, có thể hẹn lấy số trước rồi đi chơi cái khác trước...
Không biết liệu đại mỹ nhân có sợ độ cao hay không, cậu muốn chơi mấy cái nhảy bungee hay thuyền hải tặc các thứ lắm.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Thao Thiết chắc sẽ biết bay chứ nhỉ? Biết bay hẳn sẽ không sợ độ cao.
Trước giờ cậu chưa từng đọc sách cẩn thận bao giờ, đọc Sách Khải huyền cũng chỉ biết Thao Thiết là hung thú, có thể ăn thịt, có thể đánh nhau, nhưng mấy chi tiết kiểu có biết bay hay không thì cậu không để ý.
Có khi trên sách cũng chả viết luôn...
Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh, tối trước cuối tuần một ngày, Diệp Vọng ôm Thư Thời vào phòng thay quần áo, tới buồng quần áo thường phục. Vốn chỗ này chỉ có vỏn vẹn vài bộ đồ ngủ, sau lần Thư Thời giúp chọn thì mới dần dần có nhiều quần áo hơn.
Diệp Vọng ôm hồ ly ngốc, bóp bóp móng vuốt cậu, ý bảo cậu ngẩng đầu lên nhìn quần áo bên trong.
Thư Thời không hiểu gì, nhưng ngay sau đó, cậu nghe thấy đại mỹ nhân hỏi mình: "Mai ta phải đi chơi cùng cậu ấy rồi, qua giúp ta nhìn xem mặc cái gì thì được."
Thư Thời: "..."
Nào có chuyện hẹn đi chơi còn hỏi đối tượng chọn quần áo giúp anh chứ...
Này là làm bậy đó có biết không!
Dù cho Thư Thời oán thầm trong lòng nhưng xét thấy đại mỹ nhân không biết đó là mình nên tạm tha thứ cho hắn cũng được.
Thư Thời vươn móng vuốt chọn tới chọn lui giữa đống quần áo, hơi băn khoăn không biết chọn cái nào.
Cảm giác với dáng người của đại mỹ nhân, mặc gì cũng ưa nhìn nên thật ra không cần lựa chọn tỉ mỉ cho lắm...
Ngay lúc cậu định tùy tiện chọn một bộ, đột nhiên thấy được một góc áo sơ mi casual màu xanh đen, mắt sáng ngời.
Cậu nhớ hình như mình có một cái áo tương tự màu nhạt hơn! Vừa hay cùng kiểu há há!
Chọn cái này đi!
Diệp Vọng thấy móng hồ ly ngốc chỉ vào bộ quần áo rồi bất động, trong giây lát đã hiểu ý cậu bèn cầm áo xuống, nhìn thoáng qua thì nhíu mày, hắn không quen mặc kiểu oồ này.
Nhưng hắn nhìn ánh mắt long lanh của hồ ly ngốc trong lòng một chút, vẫn lấy bộ quần áo đấy ra, dặn Cô Hoạch Điểu ủi phẳng cẩn thận.
Dù sao thì đi chơi cùng cậu, cậu thích là được.
Hơn nữa sau này muốn ở bên nhau, mấy chuyện không quen này phải làm chỉ nhiều chứ không có ít.