Thư Thời thấy hắn quyết định lấy bộ quần áo mình vừa chọn, hí hửng lăn mấy vòng trong lòng đại mỹ nhân khiến cho áo sơ mi hắn vướng đầy lông hồ ly.
Làm chuyện xấu xong Thư Thời chuồn biến sang buồng trong cùng của phòng thay đồ, từ từ mở cửa ra.
Nhìn thấy quần áo bên trong xong nhất thời vẻ mặt Thư Thời khựng lại.
Trong buồng này chỉ có một bộ vest duy nhất, chính là bộ lần trước cậu mặc đi đóng phim.
Bộ vest được ủi phẳng thẳng thớm, được treo đối diện với cửa buồng, Thư Thời kéo cửa ra, bộ quần áo liền đập vào mắt.
Thì ra đại mỹ nhân, thật sự không lừa cậu...
Lúc trước cậu vẫn thấy chuyện này khiến cho hồ ly không tin nổi, giờ nhìn thấy bộ quần áo này, nghi ngờ trong lòng liền lặn mất tăm.
Cậu dè dặt giơ móng sờ sờ ống quần bộ vest nhưng sợ dính lông nên nhanh chóng thu lại.
Nếu như bộ vest thật sự ở chỗ này chứng tỏ đại mỹ nhân thật sự đối với cậu đã sớm...
Trong lòng Thư Thời đột nhiên trào lên cảm xúc nóng hổi, cậu không thể nói rõ đó là cảm giác gì, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại hơi kích động, tiếng tim đập trong lồng ngực, từng chút, từng chút át hết cõi lòng cậu.
Cảm giác ấy thật giống như cậu nhận được một món quà, người tặng quà đã nói cậu biết bên trong có gì.
Nhưng giây phút mở quà ấy cậu vẫn mừng rỡ, vẫn hạnh phúc như cũ.
Dù sao tai nghe mắt thấy, tay nắm lấy luôn không giống nhau.
Trong giây lát móng vuốt cậu chạm tới bộ quần áo ban nãy, mới thật sự cảm nhận được tấm lòng không thể diễn tả kia.
Thư Thời hãy còn chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, bất chợt thân thể bị bế lên không trung, giọng đại mỹ nhân vang lên sau đầu cậu.
"Đây là đồ của anh trai, ngươi không thể đụng vào đâu."
Lúc này tâm trạng Thư Thời tốt nên cũng không đôi co với hắn.
Anh trai, chẳng lẽ là đang nói cậu sao?
Cuối tuần, Thư Thời nhân lúc đại mỹ nhân còn đang thay đồ trong phòng, bỏ cả điểm tâm, chạy về nhà thay quần áo với chuẩn bị đồ.
Diệp Vọng từ phòng thay đồ đi ra, nhìn thấy phòng ngủ chính trống không cũng thấy hơi buồn cười.
Hắn cũng không phải không cho cậu thời gian thay đồ đâu, hà tất phải gấp gáp như vậy.
Nhưng không lâu sau đó, chuông cửa vang lên.
Diệp Vọng giật mình, bước ra ngoài, đi trước Cô Hoạch Điểu một bước mở cửa lớn ra.
Thư Thời đứng bên ngoài, cười nhẹ nhàng, mặc chiếc áo sơ mi cùng kiểu với hắn.
Hai mắt đối diện nhìn nhau, chẳng biết tại sao Diệp Vọng đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước, Tì Hưu trưng vẻ mặt hơi khoe khoang tự nhủ: " Niềm hạnh phúc của bạn lữ bọn tôi, loại yêu quái độc thân nhiều năm như cậu chắc sẽ không hiểu được đâu."
Lúc đó hắn chẳng thèm để ý tới lời này.
Nhưng hiện tại, dường như hắn, đã thật sự hiểu được hàm ý của nó.
Sau khi đối diện một lúc, trong lòng Thư Thời bắt đầu bồn chồn, sao, sao còn chưa cho cậu đi vào nữa vậy.
Cậu chỉ vừa thay quần áo xong, chưa kịp ăn sáng đâu đấy!
Chẳng lẽ cậu lại mặc sai đồ?
Thư Thời chậm rãi rời ánh mắt xuống phía dưới, muốn nhìn coi trên người mình có cái gì không đúng hay không, đột nhiên đại mỹ nhân đứng trước mặt nghiêng người: "Vào đi."
Thư Thời thở phào nhẹ nhõm, đi vào theo hắn.
Sau khi cùng ăn sáng xong, Thư Thời ngồi lên xe của đại mỹ nhân, đi tới Tinh cầu Giải trí.
Thư Thời lấy trong ba lô đeo trên người ra một cuốn sổ hướng dẫn, mở ra rồi cố ý hỏi Diệp Vọng: "Sếp Diệp à, ngài – không sợ độ cao đúng không?"
Vừa dứt lời, Diệp Tứ ngồi ghế phụ đột nhiên ho khan kịch liệt hai tiếng, không biết có phải bị sặc hay không.
Trong mắt Thư Thời lộ vẻ quan tâm: "Không sao chứ?"
Diệp Tứ khoát tay: "Không sao không sao." tiểu tiên sinh luôn khiến anh ta ngoài ý muốn, điều ấy anh ta hẳn cũng sớm quen thành thói.
Mí mắt Diệp Vọng nửa buông, không nhìn Thư Thời, chỉ nhàn nhạt đáp: "Không sợ độ cao."
Diệp Tứ nghĩ thầm, đâu chỉ không sợ độ cao, trên đời này có khi chẳng có cái gì mà tiên sinh "sợ" nổi.
Nghe đại mỹ nhân nói vậy, Thư Thời yên tâm, sau đó mở cuốn sổ nhỏ của mình ra, nói cho hắn trình tự đi chơi, đây chính là con đường "vừa tiết kiệm thời gian lại ít tốn sức" cậu đúc kết ra sau khi tham khảo vô số hướng dẫn vui chơi.
"Sau khi chúng ta đến, đầu tiên là xếp hàng chơi tàu lượn siêu tốc 360 độ... Tới trưa thì có bốn nhà hàng, nhưng tôi xem thì khen chê của bốn nhà không giống nhau, có "Vị Tủy" là nổi nhất, nhưng nhà bọn họ cũng phải chờ xếp hàng đông nhất..."
Diệp Vọng nghe cậu lải nhải, thỉnh thoảng "Ừ" một tiếng thể hiện sự đồng ý.
Lúc này Diệp Tứ ở ghế phụ liên tục quay đầu xuống, dường như là có chuyện muốn nói.
Diệp Vọng giương mắt nhìn sang, cho anh ta một ánh mắt. Diệp Tứ nhất thời giật mình, quay đầu lại, không ngọ nguậy gì nữa.
Sau khi Thư Thời nói xong, cũng gần đến chỗ định đến, chỉ có điều ngoài dự đoán của cậu, bãi đỗ xe vậy mà chỉ có lác đác mấy cái xe.
Trong lòng cậu tức thời nảy lên: Chẳng lẽ hôm nay không kinh doanh ư!
Sau khi xuống xe, nhóm ba người đi bộ vào cửa chính, dọc đường đi, trong lòng Thư Thời càng không yên hơn, sao có ít người thế?
Còn chưa tới cửa vào, đã có mấy người mặc vest chờ sẵn từ xa, người đứng đầu vẻ mặt tươi cười: "Xin chào sếp Diệp, đúng rồi, vị này hẳn là..." Người kia trong lúc nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía người đứng bên cạnh, địa vị rõ ràng cao hơn trợ lý đặc biệt Diệp, đã vậy cậu trai còn mặc áo cùng kiểu với sếp Diệp.
Giọng điệu Diệp Vọng bình tĩnh: "Bạn nhỏ trong nhà."
Lời vừa nói, lỗ tai Thư Thời tức khắc đỏ lên.
Gì chứ, cậu mới không phải người trong nhà hắn!
"À à, vậy vị này –"
Thư Thời lấy lại tinh thần, lễ phép gật đầu: "Tôi họ Thư."
"Vậy sếp Diệp, cậu Thư, mời đi hướng này, chúng tôi đã sắp xếp xong xuôi."
Nghe vậy, trong lòng Thư Thời buồn bực.
Ý đây là... bao trọn à?
Nên mới ít người như thế?
Diệp Vọng đi về phía trước hai bước, sau đó dừng chân quay đầu lại, nhìn về phía Thư Thời vẫn đứng tại chỗ như cũ: "Sao thế?"
Thư Thời hồi thân, bước nhanh theo sau, rồi thừa dịp mọi người không chú ý là lén giật giật tay áo đại mỹ nhân, chờ hắn nhìn qua thì hạ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ anh dùng tiền bao trọn chỗ này rồi hả?"
Tuy xếp hàng đúng là rất cực nhưng cậu thầm nghĩ trong lòng, không đến mức phải bao trọn, vừa tốn tiền vừa phiền toái.
Diệp Vọng nhìn xuống khoảng cách giữa hai người, nhíu mày, vươn tay xách người tới bên cạnh mình rồi mới trả lời câu hỏi của cậu: "Bao trọn, nhưng không cần dùng tiền."
"Hả?" Có ý gì?
"Tôi là thành viên hội đồng quản trị của công ty này."
Thư Thời trợn tròn mắt.
Thì ra đây cũng là một trong những sản nghiệp mà đại mỹ nhân đầu tư ư!
Lợi hại quá đi mất.
Có điều, "Dù không dùng tiền nhưng bao hết thì cũng hơi phí, thật ra nhiều người cũng không phải là xấu, chỉ là lúc xếp hàng hơi phiền thôi."
Chủ yếu là cậu sợ đại mỹ nhân làm thế, có thể khiến những đồng nghiệp khác có ý kiến hay không...
Diệp Vọng đột nhiên dừng bước, nghiêng người nhìn thẳng Thư Thời: "Nhiều người đúng là không tiện."
Thư Thời im lặng.
Có thể là do cậu lo lắng quá, đại mỹ nhân chắc thấy nhiều người phiền phức, còn phải xếp hàng, chen chúc cùng những người khác các thứ nữa.
Nghĩ vậy, cũng không phải là không được.
Huống hồ, đại mỹ nhân luôn có tính toán riêng của hắn, hơn nữa đều sẽ xử lý tốt mọi chuyện.
Thư Thời muốn cúi đầu xuống, sau hẳn phải suy nghĩ kĩ rồi mới phát biểu mới được.
Nhưng đột nhiên khẩu trang trên mặt Thư Thời bị kéo xuống mà không báo trước, hơi thở vẫn có chút buồn bực trong nháy mắt thông thuận hơn nhiều.
Trong lúc giật mình ngây người, cậu nghe thấy giọng đại mỹ nhân, "Bây giờ chỗ này không có người khác, có thể tháo cái này xuống."
Liên hệ với việc vừa rồi, Thư Thời hiểu được ý hắn, trái tim đập bùm bùm không ngừng.
Sở dĩ, đại mỹ nhân bao toàn bộ chỗ này, là vì mình sao?
Nhưng Diệp Vọng trừ điều ấy cũng không nói gì nữa.
Thư Thời chỉ có thể đi theo sau, nhìn bóng lưng đại mỹ nhân mà không ngừng suy đoán trong lòng.
Rốt cuộc là đại mỹ nhân có ý này hay là không?
Hay vẫn là do mình đã nghĩ xa quá rồi?
Thư Thời bối rối, mải mê suy nghĩ, sơ ý xém nữa thì đụng phải lưng của đại mỹ nhân.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện, người đi phía trước không biết đã dừng lại từ lúc nào.
Giương mắt đối diện ánh mắt của đại mỹ nhân, tâm trạng trướng đầy trong lòng Thư Thời bị đâm thủng, trong chốc lát đã biến mất.
Cậu vội vàng cúi đầu, rời mắt nhìn xuống mặt đất.
Xấu hổ quá...
Kết quả, bất chợt bị Diệp Vọng kéo đi chạy về phía trước.
Cậu nghe thấy người đàn ông nãy nghênh đón bọn họ muốn xin họ tới ngồi một lúc nhưng bị đại mỹ nhân từ chối.
"Vậy chúc hai vị chơi vui vẻ! Có vấn đề gì xin hãy liên hệ với chúng tôi nhé."
Diệp Vọng gật đầu, đám người bèn rời đi.
Ở lại bên cạnh hai người chỉ còn đúng Diệp Tứ.
Nhưng ngay sau đó Diệp Tứ cũng tìm đại một lý do rồi rời đi.
Chỉ còn lại hai người Diệp Vọng và Thư Thời.
Thư Thời nắm chặt tay, hơi hoang mang không biết theo ai.
Đột nhiên không quen được với bầu không khí như vậy.
"Trước em nói điều đầu tiên ấy, muốn chơi cái nào?"
Lỗ tai Thư Thời đỏ lựng, nhỏ giọng cãi: "Giờ cũng, cùng không có ai xếp hàng, chơi cái gì cũng như nhau."
Mục đích của lộ trình vui chơi kia là để tiết kiệm thời gian với công sức. Nhưng lúc này căn bản là chả có ai, nên không quan trọng chơi cái nào trước nữa.
Tuy trong lòng cậu vẫn hơi mất mát, dù sao lộ trình hướng dẫn đó cậu cũng đắn đo rất lâu.
Diệp Vọng vươn tay về phía cậu: "Hướng dẫn."
Thư Thời hơi thẹn, bởi phần hướng dẫn kia bị cậu vẽ rất sơ sài, nhưng đại mỹ nhân muốn nhìn, cậu vẫn lề mà lề mề đưa sổ ra.
Hi vọng sẽ không bị chê cười, dù sao đại mỹ nhân luôn thích châm chọc người khác.
Nhưng cậu không nghĩ tới, đại mỹ nhân lại xem rất chăm chú.
Thư Thời thấy rất ngoài ý muốn.
Sau khi Diệp Vọng xem xong bèn khép sổ lại, "Đi thôi."
Thư Thời vô thức trả lời một câu: "Đi đâu thế?"
Hình như nãy họ đã nói đến việc sẽ đi đâu đâu nhỉ...
Diệp Vọng giơ cuốn sổ bị hắn kẹp trong tay lên: "Tàu lượn siêu tốc."
Thư Thời hơi ngạc nhiên, chỉ chỉ tấm bản đồ bên cạnh: "Nhưng tàu lượn cách chỗ này khá xa mà."
Chỉ có điều vì ít người xếp hàng nên cậu mới để nó lên đầu.
"Chúng ta ngồi xe tham quan là được, sẽ không xa nữa." ngay sau đó, Diệp Vọng nói thêm: "Lộ trình hướng dẫn đã soạn ra rồi, không thể lãng phí được."