Trong giây lát tin được gửi đi đó, Thư Thời trợn tròn mắt.
Bỏ xừ rồi, sao lại gửi cái hôn hôn được cơ chứ, còn chưa tới bước kia mà!
Thư Thời luống cuống vội vàng thu hồi rồi nhắn lại:
– Cám ơn sếp .jpg
Diệp Vọng chưa từng rời mắt khỏi màn hình nhướng mày, tay gõ phím, trả lời tin nhắn:
– Không có gì.
Thư Thời thở phào nhẹ nhõm, phản ứng của đại mỹ nhân vẫn bình thường, chắc là vừa rồi không thấy cái nhãn dán kia, còn may còn may.
Hình tượng phập phù của cậu vẫn còn cứu được.
Nhưng ngay giây sau cậu lại nhận được một tin nhắn mới từ [Đại mỹ nhân]:
– Nhân tiện thì nhãn dán đáng yêu lắm.
Biểu cảm Thư Thời vừa mới thả lỏng chợt cứng đờ, rồi cậu từ từ cúi đầu rũ xuống màn hình điện thoại, đập đầu lên màn hình mấy lần.
Cái tay nàyyyyy! Sao không chịu nghe sai khiến vậy!
Nhưng chuyện đã đến nước này, cậu cũng chỉ có thể đâm lao rồi phải theo lao. Vì vậy Thư Thời bèn mặt dày trả lời đại mỹ nhân:
– Cảm ơn đã khen.
– Cáo nhỏ dễ thương .jpg
Sau đó đại mỹ nhân cũng không nhắn lại nữa, Thư Thời yên tâm.
Cậu thầm nghĩ, chỉ cần da mặt đủ dày, thì sẽ chẳng có vấn đề gì hết!
Có điều suy nghĩ này chỉ tồn tại vỏn vẹn năm phút, Thư Thời mặt đỏ lên đến tận lỗ tai, đối mặt với cái cửa đang mở của biệt thự nhỏ mà bối rối: Nếu không thì, đêm nay không ngủ trên giường nữa nhỉ?
Xấu hổ chết mất...
Nhưng cậu còn chưa kịp biến ý nghĩ này thành hiện thực, cửa biệt thự nhỏ đã bị mở ra. Thư Thời thấy khuôn mặt tuấn tú của đại mỹ nhân phóng đại trước mắt lại càng hoảng hơn. Cửa này có thể mở ra từ bên ngoài à??
À cậu quên mất, trong mắt đại mỹ nhân thì trước giờ không có cái gọi là "khóa", cửa lúc nào cũng tự động mở cả.
Tiếp đó, thân thể cậu bị ôm lên không trung. Thư Thời cuộn người trong lòng đại mỹ nhân, hai chi trước nhẹ nhàng bám vào áo ngủ tơ lụa của đại mỹ nhân, không để ý cào ra mấy vết trắng trắng.
Vừa gửi cái hôn hôn đi xong ngay giây sau đã thấy người, thật sự vẫn, vẫn khiến hồ ly ngại ngùng lắm đó.
Trong lòng Thư Thời thầm cảm khái, may mà đại mỹ nhân không biết gì, không thì mình sẽ phải chúi đầu xuống đất luôn quá!
Có điều tâm trạng tốt của cậu cũng chả duy trì được lâu, nếu tính ra thì, chỉ duy trì được 7 tiếng đi ngủ cùng với 2 tiếng sau khi tỉnh dậy vào sáng thứ hai.
Lý do là vì sau khi Diệp Vọng đi làm, Thư Thời về phòng lấy điện thoại ra tra nhà hàng. Cậu muốn tìm mấy chỗ lãng mạn, có không khí tình cảm.
Thành phố A là một trong những thành phố kinh tế phát triển bậc nhất toàn quốc, nhà hàng tình yêu có rất nhiều, Thư Thời nhìn mà hoa cả mắt.
Thế nhưng cậu nhìn thấy giá đặt trước mấy chỗ đấy liền tỉnh táo lại.
Hỏng rồi, tiền đóng phim còn chưa về nữa!
Cậu đã không còn là đại gia hồ ly nhỏ tiêu tiền không chớp mắt như trước nữa rồi.
Thư Thời nghĩ tới đây bèn lập tức nhắn wechat hỏi Trương Kỳ, hỏi xem tiền đóng bộ phim đầu tiên bao giờ thì có.
Trương Kỳ lại lấy làm lạ, sao cậu lại cần tiền gấp chứ. Dù sao sau khi hắn ta biết Thư Thời với Diệp tổng ở cùng một nhà thì hắn đã đinh ninh trong bụng Thư Thời là con nhà giàu rồi.
Chẳng qua hắn ta vẫn biết chừng mực mà không hỏi nhiều, đứa trẻ này không chủ động nói với mình có khi là có bí mật gì đấy.
– Đại khái sẽ trả vào cuối tuần hành chính.
Thời gian này với thời gian kí kết ban đầu cũng không chênh nhau nhiều, nhưng Thư Thời vẫn cảm thấy hơi khó xử.
Bởi vì, cậu với đại mỹ nhân hẹn nhau cũng vào cuối tuần này...
Thư Thời nằm trên giường, lấy đầu đập lên đệm.
Sao mà đúng lúc chậm một tuần thế...
Phải chi hôm qua cậu đánh chữ trước, nghĩ tới việc này đã có phải hơn không. Như thế thì có thể hẹn cuối tuần sau, chả cần phải rối rít như hiện tại làm gì.
Nhưng hẹn thì cũng đã hẹn rồi, cậu cũng chẳng thể đổi ý nữa. Không thì khác nào cậu chỉ tùy tiện mời thôi chứ.
Vì thế, bất đắc dĩ Thư Thời bèn nghĩ ra một cách - vay tiền!
Dù sao cũng chỉ có một tuần, đợi tiền đóng phim về thì cậu sẽ trả lại.
Sau khi liên lạc với Liêu Hàng, Thư Thời liền hỏi mượn tiền. Liêu Hàng khó hiểu:
– Sao đột nhiên muốn vay thế?
Thư Thời ngại nói là mời người mình thích đi ăn nhưng nhận ra thẻ hết tiền đành tìm cái cớ lấp l**m:
– Thì... gần đây hơi khó khăn nhưng lại có việc cần tiền nên mới muốn hỏi mượn anh chút.
Nghe vậy, Liêu Hàng nhướn mày, nghĩ tới lời Thư Thời nói khi say lần trước: Ông chỉ lo trồng rau, chẳng để ý được em...
Lòng anh ta nghĩ: Thư Thời giờ vay tiền thì có phải trong nhà kinh tế khó khăn không nhỉ...
Hình như nghe đâu năm nay nông dân trồng rau không thu hoạch được mấy, nếu như chỉ dựa vào bán rau mà sống thì đúng là không đủ ăn.
Anh quan tâm định nói mấy câu mà chợt nghĩ tới hiện tại Thư Thời cũng không nói thật với mình, còn đang xây dựng hình tượng 'công tử nhà giàu' bèn dừng lại tay đang gõ chữ.
Thư Thời không nói, vậy rõ ràng là lo người khác biết. Anh không nên hỏi thì hơn.
Sau đó trực tiếp chuyển ba chục ngàn tệ cho Thư Thời.
Thư Thời nhận được thông báo chuyển khoản thì mừng húm, gửi Liêu Hàng cái nhãn dãn: Chúc sếp phát tài.jpg rồi nhắn anh:
– Anh đã giúp em một việc lớn rồi đó!
Như này thì có thể yên tâm mời cơm đại mỹ nhân rồi!
Nhưng khi Liêu Hàng thấy dòng tin nhắn này, trong đầu lại hiện ra hình ảnh: Ở nông thôn xa xôi, trong một căn phòng cũ nát, có hai ông cháu sống nương tựa vào nhau. Năm nay thu hoạch không tốt nên hai ông cháu chẳng thể tự kiếm ăn, chỉ có thể đi vay tiền người khác...
Liêu Hàng đau xót. Như vậy thảm quá, mình có thể giúp được bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy.
Thư Thời có tiền xong, cẩn thận chọn một nhà hàng giá cũng khá hợp lý, đánh giá đồ ăn cũng không tệ để mời đại mỹ nhân một bữa thật ngon.
Tới ngày cuối tuần, hai người ngồi xe đi tới nhà hàng.
Thư Thời nhận thực đơn phục vụ đưa xong cũng không vội gọi đồ ăn, mà cực kì ga lăng đưa đại mỹ nhân chọn trước.
Dù sao mình cũng là người mời cơm mà, phải quan tâm hơn tới khẩu vị của đại mỹ nhân mới được.
Diệp Vọng giương mắt liếc nhìn hồ ly ngốc một cái, cũng không khách khí gọi món với phục vụ: "Cá tuyết phi lê, súp nấm bơ, ốc sên nướng kiểu Pháp, bít tết wellington, cùng với một chai rượu vang đỏ và pancake kiểu nhật, cảm ơn."
Thư Thìn nhìn qua thực đơn, không nhịn được hít một hơi trong lòng.
Đại mỹ nhân gọi toàn những món đắt tiền thế, không biết ba mươi ngàn tệ có đủ hay không. Hẳn là đủ nhỉ?
Cậu nhân lúc đại mỹ nhân uống nước, trộm tính giá qua rồi thở phào.
Còn ổn còn ổn, vẫn trong khoảng ba mươi ngàn.
May mà không đưa đại mỹ nhân tới nhà hàng sang hơn, không thì sao dùng tí tiền này đối phó qua được.
Đợi đến khi cậu có tiền, nhất định sẽ lại đưa đại mỹ nhân đi ăn chỗ tốt hơn!
Bữa cơm diễn ra cực kì vui vẻ, lúc ăn tới món chính, Thư Thời mới chợt nhận ăn, dường như đại mỹ nhân gọi món dựa theo khẩu vị của mình.
Thư Thời đột nhiên thấy hơi ngượng, nhấp một ngụm rượu vang. Xem ra mình trong lòng đại mỹ nhân nhất định cũng có trọng lượng.
Nghĩ tới việc mình lo khi trước, Thư Thời đặt ly rượu xuống, mở miệng thử thăm dò: "Diệp tổng, trước anh nói anh có nuôi một con hồ ly đúng không?"
Diệp Vọng giương mắt nhìn cậu: "Ừ?"
Thư Thời tránh ánh mắt của đại mỹ nhân, dời tầm mắt xuống chăm chú nhìn thức ăn trên bàn, đã vậy còn vì hồi hộp mà l**m khóe miệng một cái: "Không phải trước anh nói, con hồ ly đang nuôi có nhiều khuyết điểm lắm à, vừa lười biếng vừa tham ăn này... Vậy, vậy anh liệu có, có nghĩ tới việc... nuôi con hồ ly khác hay không?"
Thư Thời nói câu đó xong, cũng không dám nhìn vẻ mặt của đại mỹ nhân, tiện tay cầm ly nước lên uống một hớp lớn xong mới nhận ra là rượu.
Nhưng lúc này cậu cũng chỉ có thể nuốt xuống mà thôi.
Diệp Vọng hơi tò mò nhìn người đối diện: "Sao lại nghĩ như vậy?"
Hình như trước giờ hắn chưa bao giờ nói như thế, hồ ly ngốc lại tự ảo tưởng ra cái gì rồi?
Thư Thời thấy có thể mình nói chuyện hơi vòng vo quá rồi nên sắp xếp lại từ ngữ thêm lần nữa: "Thì là, nếu như có hồ ly khác xuất hiện bên cạnh anh thì liệu anh có nuôi nó như vậy không?"
Mày Diệp Vọng vẫn chưa giãn ra, nghe vậy liền trầm tư trong giây lát.
Hồ ly ngốc bình thường có ý kiến sẽ không giấu trong lòng lâu đến thế, bởi vì không nhịn được.
Vì vậy nên Diệp Vọng bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra trong vòng hai tuần vừa rồi, tự nhiên nghĩ tới lần gọi điện gần nhất với Bạch Trạch liền ngộ ra.
Hắn không ngờ nhóc này sẽ quan tâm đến chuyện nhỏ như vậy, đã thế còn thầm để ý trong bụng lâu vậy.
"Nuôi một con đã phiền lắm rồi, anh cũng không có hứng thú nuôi tới con thứ hai. Hơn nữa hồ ly trong nhà anh tuy hơi nhiều khuyết điểm nhưng vẫn coi như là ngoan."
Thư Thời nghe xong câu trả lời này liền nở hoa trong lòng.
Đại mỹ nhân vậy mà khen mình ngoan kìa!
Còn nói sẽ không nuôi hồ ly khác nữa!
Lời đại mỹ nhân vẫn luôn rất đáng tin, hắn nói như thế, khẳng định cũng sẽ làm như vậy!
Thư Thời yên tâm.
Kệ nó là cái quần gì mà ân nhân cứu mạng, đại yêu thượng cổ, cũng không sánh bằng tình cảm cùng nhau ăn ngủ mỗi ngày của cậu với đại mỹ nhân.
Sau khi ăn xong, Thư Thời gọi phục vụ để tính tiền.
Nhưng trong lúc tính tiền, Diệp Vọng đưa thẻ của một ra trước: "Quét cái này."
Thư Thời ngạc nhiên: "Ấy sao lại thế được, đã nói là em mời anh mà!"
Phục vụ nhìn hai cái thẻ trước mặt, ngại khí chất áp bách trên người Diệp Vọng nên cuối cùng vẫn cầm thẻ của Diệp Vọng.
Đợi phục vụ đi rồi, Diệp Vọng nhìn Thư Thời, đột nhiên mở miệng nói: "Chưa đồng ý."
"Hả?" Thư Thời không hiểu đại mỹ nhân đang nói cái gì, cậu còn đang rầu rĩ vì nãy không thể thanh toán.
"Chúng ta chốt là cùng nhau đi ăn, nhưng không nói ai mời."
Thư Thời ngây người trong giây lát, nhớ lại lời mình nói lúc hẹn đại mỹ nhân: Cuối tuần anh rảnh chứ? Đi ăn cùng nhau nhé?
Đúng là không nói ai mời.
Nhưng trong lòng Thư Thời vẫn hơi buồn bực, chuyện này không phải bình thường ai rủ trước người ấy mời à?
Đúng lúc này, giọng đại mỹ nhân từ đối diện bình thản truyền tới: "Hơn nữa, tiền đóng phim của em hẳn là chưa kết toán đâu."
Nghe vậy, mặt Thư Thời hiện vẻ bối rối.
Có điều ngẫm lại cũng có thể hiểu được, đại mỹ nhân là nhà đầu tư, mấy chuyện này hỏi tí là biết rồi.
Nhưng cậu vẫn nhỏ giọng cãi lại chút: "Em có tiền mà." dù là đi vay.
Diệp Vọng nghe vậy nhưng không nói gì.
Lần trước thấy được đống mì tôm trong nhà hồ ly ngốc, trước cậu không có tiền nên số tiền bây giờ có từ đâu ra hẳn không có khả năng thứ hai.
Nhưng nhìn dáng vẻ hồ ly ngốc cúi đầu ỉu xìu trước mắt, Diệp Vọng thầm thở dài trong lòng, sau đó an ủi: "Em có thể đợi đến khi tiền đóng phim về rồi lại mời anh cũng được."
Hắn cũng không phải loại người nhất định phải là người thanh toán hay gì, nhưng hắn không muốn hồ ly ngốc vì vậy mà vay tiền.
Mà tư tâm của hắn, lại càng không muốn từ chối lời mời này.
Thư Thời nghe vậy xong, mắt liền sáng lên.
Nói vậy là có thể hẹn hò như này lần hai ư?