Sau khi Thư Thời trở lại liền nhanh chóng chuyển tiền cho Liêu Hàng.
Liêu Hàng còn hơi bất ngờ: "Kết thúc sớm vậy?"
Anh cũng đã xem tin tức trên mạng, có nói là nông dân trồng rau hiện nay phải lo lắng về một lượng lớn rau bị ế.
Chuyện trong nhà của Thư Thời giải quyết xong nhanh vậy á?
Thư Thời hàm hồ đoán: "Thì, có người giúp nữa." đại mỹ nhân giúp thanh toán hết rồi.
Liêu Hàng chợt hiểu ra, hóa ra là có người giúp giới thiệu kênh bán đồ ăn, cũng không lạ lắm.
Sau cuối tuần, đến thứ ba của tuần mới thì tiền đóng phim sẽ được chuyển vào tài khoản, rất đúng giờ.
Thư Thời nhìn chuỗi chữ số trong dòng thông báo, hớn hở đọc đi đọc lại mấy lần. Đây là số tiền tự cậu kiếm được đầu tiên!
Sau khi lĩnh tiền vào tài khoản rồi, hôm sau Thư Thời liền mua ít đồ về tứ hợp viện thăm ông, cuối tuần lại mời đại mỹ nhân đi ăn lần thứ hai.
Trong bữa thứ hai, có lẽ Thư Thời quá kích động nên đã uống không ít rượu.
Cậu nhìn gương mặt của đại mỹ nhân dưới ánh đèn rực rỡ, trong lòng căng tràn cảm xúc, nôn nóng như muốn vỡ tung ra ngoài.
Không hiểu vì sao, cậu lại nhớ tới mục đích mời đại mỹ nhân ăn cơm lần trước – muốn gạo nấu thành cơm, nên phải chủ động xuất kích.
Mà lúc này đây, cậu nhìn khuôn mặt của đại mỹ nhân, nhìn đôi mắt phượng xinh đẹp lại sắc bén, đôi môi mỏng gợi cảm, sống mũi cao, quai hàm góc cạnh, dường như chỗ nào cũng được tạc theo thẩm mỹ của cậu mà thành, khiến cậu thích không sao dứt được. Kể cả không có chuyện lần trước, cậu vẫn muốn nấu gạo sống thành cơm chín luôn.
Nghĩ vậy, Thư Thời bất giác uống thêm một hớp rượu đầy.
Nửa chừng Diệp Vọng đi vào nhà vệ sinh, lúc trở lại đã thấy Thư Thời uống tới non nửa chai rượu vang rồi, đã vậy trong tay còn đang vô thức rót thêm rượu vào ly.
Diệp Vọng cau mày lấy chai rượu đi, giọng điệu có phần nghiêm khắc hơn bình thường: "Không được uống nhiều."
Lúc này Thư Thời đã chuếnh choáng say, chai rượu bị lấy đi, lại nghe hắn nói như vậy, bèn giật giật khóe miệng, hơi tủi thân: "Anh mắng em à..."
Giọng Diệp Vọng dần mềm ra, hơi hàm ý bất đắc dĩ: "... Không mắng em."
Trong lòng Thư Thời không chỉ thấm tràn men say mà còn vô vàn cảm xúc chính cậu cũng không phân biệt được, chúng quyện vào nhau, khiến cậu vô thức muốn thổ lộ điều gì đó với người trước mặt.
Nhưng biết nói gì đây...
Đầu Thư Thời đặc quánh, không nghĩ ra được điều gì.
Diệp Vọng nhìn bé ma men trước mặt này, trong lòng bất đắc dĩ, bèn gọi phục vụ tới tính tiền.
Nhưng khi phục vụ bước tới, Thư Thời vốn đang mê mang đột nhiên như tỉnh lại, nhìn phục vụ hỏi: "Có phải chuẩn bị thanh toán không?"
Diệp Vọng nhìn cái đầu lắc lư của cậu, bất lực vươn một tay ra kéo lấy phía sau gáy cậu, phòng nhỡ đâu cậu lại tự đập đầu mình vào đâu.
Sau đó Diệp Vọng nói với phục vụ: "Tính tiền đi."
Rồi đưa thẻ ra.
Mà Thư Thời vốn đang đờ đẫn vừa nghe thấy hai chữ "Tính tiền" liền trở nên kích động ngay tức khắc, chuẩn xác rút thẻ của mình ra: "Quét của tôi quét của tôi! Đã nói là em mời rồi không cho anh tranh với em!"
Diệp Vọng nhìn khuôn mặt và lỗ tai đỏ ửng của cậu, trong lòng vẫn là bất đắc dĩ: "Được rồi, tùy em."
Sau khi quẹt thẻ tính tiền xong, Diệp Vọng dẫn người ra khỏi nhà hàng, Diệp Tứ đã đợi sẵn ở bên ngoài.
Bị gió mang hơi lạnh từ bên ngoài thổi qua, Thư Thời mới tỉnh táo lại một ít. Cậu được đỡ lên xe, dựa vào ghế sau rồi đầu óc đờ đẫn hồi lâu bắt đầu hoạt động trở lại, nghĩ tới đủ loại chuyện xoắn xuýt trong nhà hàng của mình.
Mà đột nhiên lúc này cậu như được mặt trời chiếu qua tim, tới trước mặt Diệp Vọng, nhỏ giọng hỏi hắn: "Anh nói xem, em có phải... có phải kiểu người anh thích hay không..."
Diệp Vọng bị mùi rượu từ miệng hồ ly ngốc phả ra làm cho choáng váng, nhưng vẫn nhịn lại nghe hết lời cậu nói.
Sau khi nghe xong, hắn thầm nghĩ, người say rượu không nói lý, mà đợi nhóc con này tỉnh lại có lẽ cũng sẽ không còn nhớ chuyện tối nay.
Nhưng hắn, vẫn nghiêm túc đáp lại.
"Không phải."
"Tôi không có kiểu người nào tôi thích, tôi chỉ thích em."
Giọng hắn rất nhẹ, như là thì thầm, ngay cả giọng điệu cũng như để dỗ trẻ nhỏ.
Nhưng Diệp Vọng tự biết rằng, không phải vậy.
Sau khi Diệp Vọng nói xong lời này, Thư Thời liền thoát lực, đầu gục trên vai Diệp Vọng, sau đó từ từ trượt xuống theo tay áo. May mà giữa chừng được Diệp Vọng vớt lên, không thì sợ là còn trượt xuống hẳn ghế ngồi.
Vớt người lên xong, Diệp Vọng không thả hẳn tự ngồi nữa mà giữ tư thế đó để cậu dựa vào mình.
Về phần hành động này, có bao nhiêu phần là vì khách quan, bao nhiêu phần vì lòng riêng của mình, cũng chỉ có hắn biết được.
Đợi khi ôm người về nhà rồi, Diệp Vọng đứng ngoài hành lang, do dự vài giây giữa phòng ngủ chính và phòng cho khách, cuối cùng chọn phòng sau.
Diệp Vọng đặt Thư Thời lên giường, lau mặt rồi đắp kín chăn giúp cậu rồi rời đi.
Sau khi cửa phòng bị đóng lại, phòng cho khách chỉ còn lại tiếng hít thở của Thư Thời.
Nhưng mấy phút sau, Thư Thời cuộn chăn lật người lại, từ nằm ngang thành nằm sấp, hai mắt nhắm chặt cũng mở ra.
Chỉ là trong mắt vẫn còn vài phần say chưa tan hết, vệt ửng hồng trên mặt do rượu vẫn chưa biến mất.
Cậu vùi mặt vào chăn, hé miệng gào thét trong im lặng vài tiếng —
A A A A A !
Cậu đã nghe thấy lời tỏ tình bằng chính tai mình!!!
Không phải nói cho [Diệp Thời] dạng hồ ly mà là nói cho dạng người [Thư Thời] nghe!
Đôi chân vốn nhét dưới chăn cũng vểnh lên, vung vẩy trong chăn.
Thậm chí, mép chăn còn lộ ra một nửa chóp đuôi lông xù mềm mại, đang cực kì hăng hái mà đung đưa trái phải, đã vậy còn càng lúc càng nhanh.
Khi đó đúng là cậu có hơi say thật.
Nhưng khi lời hỏi ra miệng, cậu cũng bị sự can đảm của mình dọa tỉnh, chỉ là lúc đó cậu cũng rất muốn nghe câu trả lời của đại mỹ nhân, nên mới có màn "nửa tỉnh nửa say" lúc đó.
Nghĩ đến chuyện hưng phấn lúc đó, tim Thư Thời vẫn đập loạn xạ.
Cậu nghĩ, cậu phải nhanh chóng đến với đại mỹ nhân, nhanh chóng vun đắp tình cảm, tìm thêm cơ hội bày tỏ quan hệ.
Đợi đến lúc đó, hồ ly trắng hay hồ ly đen gì đó, who care?
Ôm ảo tưởng về tương lai tươi đẹp, Thư Thời ôm chăn, ngay cả đuôi cũng không thu lại, cứ thế bọc chăn ngủ luôn.
Hôm sau lúc tỉnh lại, hậu quả sau khi uống rượu quá nhiều hiện ra.
Thư Thời ôm đầu, thấy đầu vừa tê dại, vừa nặng vừa đau, cực kì khó chịu.
Khi cậu vẫn đang ôm đầu liên tục hít vào, Diệp Vọng bưng bát canh giải rượu mở cửa bước vào.
"Uống cái này đi, sẽ dễ chịu hơn nhiều đấy."
Thư Thời được đại mỹ nhân hầu hạ đã quen, cực kì tự nhiên cầm lấy bát bắt đầu uống. Đến khi uống được hơn nửa rồi mới nhớ ra, hình như phản ứng này hơi lạ.
Vì vậy cậu ngừng lại, tiện điều chỉnh lại tâm lý, cố gắng coi mình chỉ là một người bình thường "bởi vì say rượu mà lần đầu qua đêm ở nhà hàng xóm", hơi ngượng ngùng cảm ơn Diệp Vọng: "Tối qua em hơi quá chén, phiền anh chăm sóc rồi, xin lỗi anh."
Nghe được lời khách sáo hơi xa cách này, mí mắt Diệp Vọng rũ xuống: "Ừm, có hơi phiền thật. Tối qua sau khi uống say xong, em còn ôm tôi khăng khăng không buông, nói cực kì thích tôi, còn xíu nữa hôn tới làm tôi hơi bị sợ đấy."
Nghe vậy, Thư Thời trợn tròn mắt: "Không thể nào, tối qua rõ ràng em —"
Diệp Vọng nhướng mày: "Rõ ràng gì?"
Thư Thời nuốt lời suýt nữa nói ra miệng xuống bụng, vẻ mặt buồn bực: "... Không, không có gì."
Rõ ràng tối qua cậu có làm gì đâu!
Đại mỹ nhân đây là nói xấu! Bịa đặt!
Diệp Vọng nhận lấy bát trong tay Thư Thời, ẩn ý nhìn cậu một cái.
Xem ra hồ ly ngốc này, hôm qua cũng không bất tỉnh nhân sự hẳn.
Nhưng lấy lại bát rồi Diệp Vọng cũng không rời đi luôn mà tiếp tục hỏi về chuyện vừa rồi: "Vậy lời của em lúc say có tin được không?"
Thư Thời đần ra, vài giây sau mới phản ứng lại, quay vòng vòng mấy lần mới hiểu được ý hắn là gì.
Cậu cầm lấy mép chăn, trái tim đập bình bịch, lần đầu thấy đại mỹ nhân chóa thật.
Đại mỹ nhân hỏi thế, nếu cậu đồng ý thì chẳng phải trong hai người cậu sẽ là người nói trước sao!
Không thể thế được!
Thư Thời nhìn hoa văn mờ mờ trên chăn, hùng hồn phản bác: "Sao mà thế được! Em uống say mà, quỷ ma men không thể tin!"
Cậu càng nói lại càng hăng: "Hơn nữa, lúc đó em uống say, nhìn còn không rõ, cũng không chắc biết người đỡ mình là ai, thích, thích ai... còn chưa chắc đâu đấy..."
Nghe hình như còn chóa hơn ai đó nữa!
Hồ ly cũng thuộc họ chó đấy! Luận về di truyền, chẳng phải gần hơn Thao Thiết sao?
Diệp Vọng híp mắt: "Trừ tôi ra em còn muốn là ai nữa?"
Thư Thời bị ý lạnh trong lời hắn làm cho sợ đến rụt cả cổ lại, nhưng vẫn cứng miệng: "Vậy, vậy coi như có nói rồi."
Ai bảo đại mỹ nhân quăng cái thòng lọng cho mình chứ, hừ, cho anh tức chết!
Diệp Vọng giận quá hóa cười: "Vậy em nói đi, tôi sẽ chăm chú lắng nghe."
Thư Thời tự nhiên nói không nên lời, ấp úng hồi lâu: "Cái đó... Cái đó... Ai ta..."
Diệp Vọng lẳng lặng đứng một bên nhìn cậu diễn, trong mắt còn có vài phần nghiền ngẫm.
Người Thư Thời từng tiếp xúc qua không nhiều, nhẩm lại mấy cái tên trong lòng một lần, đột nhiên sáng dạ, thốt ra: "Triệu Tùng á! Anh ấy là thần tượng của em!"
Xin lỗi thần tượng, mượn tên anh dùng một lát, lần sau anh ra phim mới em chắc chắn sẽ mua mười cái vé xem phim ủng hộ.
Lời vừa dứt, mặt Diệp Vọng tối sầm.
Hắn lạnh lùng bỏ lại câu "Đã biết" rồi bưng bát ra ngoài.
Còn lại Thư Thời trong phòng cho khách, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hah! Để xem lần sau anh còn dám gài em không!
Sau khi rửa mặt xong, Thư Thời tiện thể cùng ăn sáng với đại mỹ nhân, chỉ có điều từ đầu đến cuối trên người đại mỹ nhân đều vù vù khí lạnh.
Thư Thời đi nước cờ chiếu ngược hắn, lòng thầm đắc ý nên sức ăn cũng tốt, uống hai chén cháo xong vẫn ăn được thêm hai cái xíu mại.
Xong xuôi, Diệp Vọng đi làm, Thư Thời tắm xong thì về nhà, biến về nguyên hình quay lại nhà bên.
Chợt trong lúc nằm chơi điện thoại trên ghế sô pha cậu nghĩ tới một chuyện.
Hình như hôm nay đại mỹ nhân cũng không thấy lạ vì sao hôm qua cậu có nhà à...
Chẳng qua cậu nghĩ lại thì thấy đại mỹ nhân hơi chậm tiêu chút thì cũng là chuyện tốt, như vậy cậu có thể triển khai dần dần theo kế hoạch rồi.
Thư Thời tiện tay mở weibo, lại thấy được một tin nhắn riêng, là fan real duy nhất của cậu 'Chủ nuôi' nhắn, nội dung lời ít ý nhiều.
- Cố gắng phấn đấu, chớ quan tâm mấy chuyện vô bổ.
Thư Thời đầu đầy dấu chấm hỏi: ???
Cậu làm cái gì vô bổ chứ?
Đã vậy lịch trình quay bộ phim mới của cậu cũng mới có thông báo mà, thế này vẫn chưa đủ cố gắng ư?
Fan này sống ở biển hay gì mà quản rộng quá vậy...
Cậu vốn định hùng hổ nhắn phản bác lại, nhưng nghĩ đến câu anh Trương nói "Hạn chế nói chuyện, càng nói càng sai" thì bèn thôi.
Bỏ đi, cuộc sống của hắn chắc không hạnh phúc gì, người sống vui vẻ như mình không cần so đo với hắn làm chi.
Phía bên kia, Diệp Vọng thấy Thư Thời nhấn thích weibo của người khác nhưng lại chẳng trả lời tin nhắn của mình, hắn lạnh lùng 'Ha' một tiếng, bỏ điện thoại xuống.
Mấy trưởng phòng đang báo cáo trước mặt thấy vậy đổ mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán.