Cách đó không xa, Trịnh Đông Quốc vẫn đang ngồi nhìn màn hình không nhịn được phải rút một điếu thuốc, cùng phun mây nhả khói với Chung Vệ. Sau khi hít một hơi thật sâu, ông hỏi Chung Vệ: "Ông tìm người đâu đấy?"
Tìm được người giống như trời sinh đã thích hợp để làm nghề này vậy.
Chung Vệ và ông là người quen cũ, hai đã từng người hợp tác với nhau qua nhiều bộ phim: "Lưu Tức giới thiệu cho."
Trịnh Đông Quốc ngạc nhiên, một lúc sau cảm khái: "Ông nói vận khí của cậu ấy, sao lại... tốt như vậy chứ."
*
Thư Thời không hiểu ý đại mỹ nhân, nhưng nhìn đại mỹ nhân cũng không giống đang nói đùa, càng không có ý định giải thích thêm nên không hỏi nữa. Cậu chào đạo diễn một tiếng rồi kéo Diệp Vọng ra khỏi phim trường.
Lúc nghỉ trước đó, cậu có lén lấy điện thoại ra tham khảo thử, nghe nói thành phố D có một nhà hàng cực kì nổi tiếng, hơn nữa coi mấy tấm ảnh feedback thấy đồ ăn rất phong cách.
Thư Thời động tâm, thậm chí kể cả có nguy cơ phải xếp hàng cũng muốn đưa đại mỹ nhân đến ăn thử.
Lúc này, xe đang lăn bánh trên đường, Thư Thời đánh tiếng với tài xế đang lái xe: "Đến số 64 đường Hoàng Bộ Đông nhé."
Bác tài mở miệng, hình như định nói gì đó nhưng sau như nhận ra điều gì, chỉ gật nhẹ đầu, không nói thêm.
Xe tới nơi, Thư Thời xuống xe, sóng vai cùng Diệp Vọng đi vào nhà hàng.
Mới bước qua cửa, người phục vụ bước lên tiếp đón: "Xin hỏi có phải ngài Diệp không?"
Diệp Vọng gật đầu, người phục vụ đưa tay dẫn đường: "Mời đi bên này."
Toàn bộ quá trình, Thư Thời không nói chen được câu nào, vẻ mặt không thể tưởng tượng được theo sát đại mỹ nhân.
Thì ra đại mỹ nhân đã sớm sắp xếp hết rồi?!
Bước tới phòng bao, đợi người phục vụ vừa rời đi, Thư Thời đã không nhịn được hỏi: "Sao anh cũng nghĩ tới chuyện đến đây ăn vậy?"
Diệp Vọng đưa cho cậu ly nước chanh: "Đây là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố D, chúng ta chỉ là đúng lúc cùng nghĩ tới một chỗ thôi."
Thư Thời lén lút tự vui vẻ trong lòng.
Thì ra hai người bọn cậu ăn ý như thế.
Diệp Vọng không giải thích nhiều, chờ người phục vụ bước vào thì cầm menu lên gọi món.
"Udon hải sản, dẻ sườn cừu nướng kiểu Ý... Súp sữa ngô, cảm ơn."
Nhưng ngay sau đó, Thư Thời gọi người phục vụ sắp bước ra ngoài lại, nhìn menu rồi bổ sung: "Hmm... Đổi một phần mì udon hải sản thành mì bò lúc lắc, một phần súp đổi thành súp nấm. Cảm ơn."
Diệp Vọng khó hiểu: "Đổi khẩu vị?"
Thư Thời lắc đầu: "Không phải, em giúp anh đổi mà. Anh không thích ăn mì udon, với lại súp sữa ngô thì ngọt quá."
Diệp Vọng khẽ giật mình, tùy tiện cầm nước chanh lên đặt bên môi.
Vừa vặn che khuất đường cong nhẹ nơi khóe miệng.
Có vẻ nước ấm nấu hồ ly (*) vẫn có tác dụng.
(*) biến đổi từ "nước ấm nấu ếch"
Thư Thời còn không biết lời này của cậu đã thể hiện điều gì, chỉ là đột nhiên cậu nghĩ đến những điều đó và muốn làm như vậy thôi.
Sau khi gọi món, cậu còn dành thời gian đăng những bức ảnh chụp ở phim trường hôm nay lên Weibo, kèm theo dòng chữ: Bắt đầu làm việc!
Một giây sau, điện thoại của Diệp Vọng vang lên tiếng thông báo.
Thư Thời thuận miệng hỏi: "Lại là công việc sao?"
Diệp Vọng cầm điện thoại lên, mở ra ngay trước mặt cậu, nét mặt như thường: "Ừ, công việc quan trọng."
Một giây sau, Thư Thời thấy bài đăng Weibo của mình nhận được một thích.
Cậu hưng phấn ấn mở: @Chủ nuôi thích Weibo của bạn.
Hào hứng của Thư Thời lập tức bị dập tắt, "Cạch" một cái tắt điện thoại đi.
"Làm sao vậy?"
Thư Thời nghe tiếng đại mỹ nhân hỏi, than thở vài câu với hắn: "Em có một fan hâm mộ. Em cảm thấy người này cực kì quái lạ. Weibo cũ của em thì không nói, lần trước hắn gửi cho em một tin nhắn riêng để em tiếp tục tiến lên, đừng suy nghĩ những chuyện viển vông. Giờ lại thích Weibo của em đầu tiên."
"Nhưng giờ đến một tác phẩm cũng không có, hắn lại để ý em như vậy, thực sự quá là khó hiểu. Giờ đại bộ phận fan sống của em là fan nhan sắc, nhưng hắn lại không giống họ. Lần trước còn cãi nhau với fan khác, bảo họ cách xa cuộc sống riêng tư của em. Em thấy những lời đó là dành cho hắn mới đúng!"
Cuối cùng, Thư Thời còn quay đầu hỏi ý Diệp Vọng: "Anh thấy người này có kì lạ không?"
Diệp Vọng rũ mi mắt, mắt nhìn chằm chằm vào ly nước, giọng điệu bình tĩnh không lay động: "Em nói có lý."
Chỉ là lúc nói lời này, nước trong ly vốn đang tĩnh lặng, đột nhiên sóng sánh, qua hồi lâu mới dừng lại.
Còn bên Thư Thời lại không phát hiện chuyện nhỏ này.
Sau khi ăn cơm xong, hai người ngồi xe về khách sạn Thư Thời đang ở.
Trên xe, Thư Thời nhìn thoáng qua điện thoại, giọng nói rầu rĩ: "Rốt cuộc anh đặt vé máy bay lúc mấy giờ? Giờ cũng chín rưỡi rồi, nhỡ đâu không kịp thì sao?"
Lời nói của đại mỹ nhân mơ hồ không rõ, cậu không yên tâm.
Diệp Vọng trấn an cậu: "Không sao, sẽ kịp."
Lòng Thư Thời lúc này mới an ổn.
Diệp Vọng đưa Thư Thời lên phòng: "Đi vào đi, nghỉ ngơi cho tốt."
Thư Thời ngửa đầu nhìn hắn, chóp mũi hơi chua xót: "Vậy anh trở về nhớ chú ý an toàn, thuận buồm xuôi gió."
"Ừm."
Sau khi nói mấy lời tạm biệt khách sáo, ai cũng không chịu rời đi trước.
Trong lòng Thư Thời do dự mấy giây, chợt vươn tay ôm lấy đại mỹ nhân. Sau đó, chôn mặt vào một bên cánh tay của hắn.
Lần này tạm biệt, cũng không biết lần sau là lúc nào. Cho dù hiện tại hai người chỉ mang danh bạn bè, cậu cũng muốn ôm đại mỹ nhân một cái.
Một trận tập kích này của cậu, khiến nét mặt của Diệp Vọng hiếm thấy lộ ra chút bất ngờ.
Nhưng bây giờ tay hắn bị Thư Thời giữ chặt, không làm được gì. Mà thực ra hắn cũng chẳng muốn làm gì hết.
Mấy phút sau, Thư Thời thấy nhẹ nhõm hơn. Cảm giác xúc động bất chợt biến mất, chỉ sót lại sự ngại ngùng.
Tuy nhiên, cậu vẫn cố nhịn sự xấu hổ trong lòng, đỏ mặt ngẩng đầu lên, hỏi đại mỹ nhân: "Nếu sau này em nhớ anh, em có thể gọi điện cho anh không?"
Đại mỹ nhân luôn không thích gọi điện nói chuyện phiếm với người khác, nên ít nhất phải xin một cái hẹn mới được.
Như vậy, sau này khi mình gọi điện hắn sẽ không ngại phiền.
Diệp Vọng cúi đầu nhìn đôi mắt ướt át của hồ ly, tay không nhịn được mà đưa ra sau gáy cậu. Chỉ cần dùng chút lực, là hắn có thể.....
Nhưng yết hầu hắn nhấp nhô, cuối cùng chỉ đành kìm lại. Hắn vuốt nhẹ hai cái trên cổ Thư Thời, trêu chọc khiến cho cổ Thư Thời run rẩy một hồi.
"Có thể gọi điện thoại, nhớ tôi thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào."
Thanh âm Diệp Vọng hơi khàn, trong giọng nói chứa sự nhẫn nhịn.
Thư Thời lo lắng: "Em biết rồi. Nhưng sao giọng của anh lại khàn thế này? Có phải vừa rồi đi ngoài đường bị cảm không?"
Diệp Vọng lắc đầu: "Không sao. Em về phòng đi."
Trong mắt Thư Thời còn lo lắng, nhưng vẫn ngoan ngoan trở về phòng. Trước khi đóng cửa, cậu còn thò đầu ra: "Lần sau nhất định phải gặp lại em."
Diệp Vọng bật cười.
Một tiếng "cạch" vang lên, cửa phòng đóng lại. Sau đó, Diệp Vọng đứng trước cửa nhìn một lúc lâu, mới rời đi.
Hắn đi về phía thang máy, nhưng nút bấm không phải là đi xuống, mà lại hướng lên trên.
Mấy phút sau, Diệp Vọng xuất hiện trong phòng ở tầng cao nhất của khách sạn, cởi áo khoác ra. Diệp Tứ đứng bên cạnh, đưa tay nhận lấy.
Giữa phòng còn có Lộ Hiên đang đứng cúi đầu.
Diệp Vọng ngồi trên ghế salon, nét mặt lại lạnh lùng như cũ, mất đi sự thả lòng khi còn ở tầng dưới.
"Bảo vệ em ấy cho tốt. Có chuyện gì bất ngờ thì xé lá bùa, tôi sẽ biết."
Vừa dứt lời, Diệp Tứ đứng cạnh đưa cho Tiểu Hiên một chồng lá bùa.
Năm phút sau, Tiểu Hiên đi ra khỏi phòng, xuống tầng quay trở về phòng mà đoàn làm phim đã cung cấp.
Mà trong phòng trên, đã không còn một bóng người.
Sau khi Thư Thời quay trở lại phòng, chợt thấy bàn trên phòng khách có một gói đồ nhỏ.
Mấy giây sau cậu mới nhớ ra, đây là 'đồ tốt' ông nội gọi điện báo sẽ gửi cho cậu.
Cậu bóc gói hàng, bên trong là một bó hoa trắng nhỏ, nhìn... không có gì đặc biệt.
Cậu nhìn đông nhìn tây bó hoa cả nửa ngày, vẫn không hiểu nó tốt ở chỗ nào, không đẹp cũng không thơm.
Thế là cậu gọi điện cho ông nội Thư: "Ông nội, người bảo hoa này rốt cuộc là làm được gì vậy? Nuôi như thế nào? Trồng nước hay trồng đất?"
Ông nội Thư: "Giờ cháu đang ở thời kỳ trưởng thành, hoa này có thể giúp ích nhiều, giúp thần hồn cháu ổn định, còn chuyện nuôi như thế nào thì..."
Ông cố gắng nhớ lại, không chắc chắn lắm: "Hình như là trồng đất? Mà trồng nước cũng được?"
Thư Thời "..." Sao cậu cảm thấy lời này không đáng tin lắm.
Nhưng giờ đêm hôm khuya khoắt, cũng không kiếm được chậu để trồng đất. Thư Thời chỉ có thể lấy tạm bình nước khoáng, cắt phần giữa ra, rồi cho ngập hai phần ba nước rồi thả bó hoa trắng nhỏ vào.
Mặc dù bình nước khoáng tạm bợ trông hơi xấu, nhưng thả hoa vào hình như cũng đẹp.
Trước khi ngủ, Thư Thời nhìn lọ hoa ở tủ đầu giường, lòng thầm nghĩ vậy,
Đêm khuya, căn phòng yên tĩnh, Thư Thời ngủ say trên giường. Mà bó hoa ở phía đầu giường tỏa ra ánh sáng trắng muốt. Sau đó, ánh sáng này chậm rãi bao phủ bóng người ở trên giường,
Sáng sớm hôm sau, Thư Thời tỉnh dậy, vươn vai một cái, cảm thấy sảng khoái hẳn lên.
Cậu nhìn bó hoa trắng bên cạnh, đáy mắt có chút hiếu kỳ.
Không biết có phải bị loài hoa này ảnh hưởng không, đêm qua cậu có một giấc mơ vô cùng kì lạ.
Cậu mơ bản thân ở trên núi, bên cạnh có một nhóm hồ ly chín đuôi dập đầu với cậu, tất cả đều là dạng thân người có tai cáo, đuôi cáo.
Cậu ở trong mơ cảm giác bản thân gấp muốn chết nhưng vẫn cố chống đỡ để mình giữ được nét mặt lạnh.
Vì muốn che giấu sự xấu hổ mà cầm quả trên bàn lên, kết quả là lấy nhầm, miệng cắn đầy vị chua, muốn ói ra mà không thể...
Hiện tại, Thư Thời ngồi trên giường nghĩ về giấc mơ tối qua, tai và đuôi cáo không biết từ lúc nào lại lộ ra. Cái đuôi cứ đong đưa sau lưng, tai nhọn hai bên hưng phấn lạ thường.
Có thể là cảm giác nào tự nhiên quá mức, đến cậu cũng không phát hiện được sự kì lạ. Mãi cho đến khi cậu đi soi gương rửa mặt mới phát hiện, bản thân mình không cẩn thận để lộ một phần nguyên hình.
Cậu ngậm bàn chải đánh răng, nhìn mình trong gương còn đang hơi buồn ngủ, đột nhiên nghĩ tới một khả năng, lập tức dừng đánh răng—
Mình ở trong mơ, có phải là vẫn có chín cái đuôi không?
Hay là... chỉ đơn giản là giấc mơ thôi?
Cậu ngậm bàn chải đánh răng, lòng hơi nghi ngờ.
Nhưng với tư cách là hậu nhân của hồ ly chín đuôi, cậu nhớ bọn cậu có một lời huấn. Nó đã theo cậu từ lúc cậu lớn lên, luôn luôn tồn tại trong đầu
[Không hỏi kiếp trước, không cầu nhân quả.]
Đối với tộc hồ ly chín đuôi, chín cái đuôi đại biểu cho việc có thể tái sinh chín lần.
Mỗi một lần sống lại, cũng sẽ mất đi một cái đuôi. Nhưng cũng có nghĩa là— bỏ lại ân oán kiếp trước, bắt đầu lại từ đầu.
Ký ức của Thư Thời cho cậu biết, chín đuôi là do thiên đạo ban ân.
Nhưng cậu nhiều lúc nghĩ mãi không hiểu, nếu như thiên đạo nhân từ, chịu ban ân xuống. Vậy tại sao sau vạn năm, bộ tộc hồ ly chín đuôi lại chỉ còn mỗi cậu.