Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 71

Thư Thời nhổ ngụm nước súc miệng ra, nhìn bản thân trong gương mãi chưa chịu thu cái tai lại. Đắn đo muốn đi gọi điện cho ông nội.

Nhưng nghĩ thấy lời huấn của tộc, lại từ bỏ.

Cuộc sống bây giờ rất tốt, không tìm hiểu quá nhiều mới là chuyện nên làm.

Rửa mặt, chuẩn bị xong xuôi, Thư Thời cầm điện thoại lên. Suy nghĩ do dự xem có nên làm phiền đại mỹ nhân một chút không.

Cứ nhập rồi lại xóa, xóa rồi lại nhập. Cuối cùng mới gửi một tin nhắn đi.

Thế là Diệp Vọng sáng sớm còn chưa đi ra ngoài, đã nhận được một hình ảnh đáng yêu

[Cáo nhỏ chào buổi sáng.jpg]

Diệp Vọng rũ mắt suy tư, bổ sung thêm một chút ý nghĩa cho lời chào thông thường này:

— Nhớ tôi à?

Bên kia, vừa nhìn thấy tin trả lời thì Thư Thời bị sặc nước, mãi sau mới bình tĩnh lại được. Tai đỏ hết lên, đầu ngón tay tách tách đánh chữ:

— Còn lâu nhé!

— Em rất bình thường, chỉ thăm hỏi bình thường thôi!

Mặc dù có nhớ chút thôi, nhưng lúc cậu hỏi thì cậu không hề có ý đó thật!

Diệp Vọng rũ mắt, khóe miệng hơi nhếch.

— Đã hiểu.

*

Sau khi vào trường quay, Trường Kỳ dùng danh nghĩa của Thư Thời mời mọi người bữa sáng.

Các diễn viên chính ngồi ăn, rồi nói chuyện, cũng như thế rồi dần quen biết. Diễn viên diễn vai nam bốn, trong phim đóng vai tân binh cảnh sát, cũng chủ động bắt chuyện với Thư Thời.

"Anh Thư, em là Ngô Thanh, hôm nay sẽ có 2 cảnh quay của chúng mình, xin được chỉ giáo!"

Trong phim, cậu ta là một thanh niên chưa trải sự đời, nhưng ngoài đời lại rất lanh lợi, khuôn mặt trẻ tuổi, tính cách cũng hoạt bát.

Nói chuyện được vài câu thì Thư Thời thêm Wechat của cậu ta. Nhưng hai người không nói chuyện được lâu, Trịnh Đông Quốc gọi Ngô Thanh lên khớp lời thoại.

*

Trong phòng làm việc, Hứa Chi và tân binh Trương Tích cùng nhau quan sát cẩn thận.

Sáng ngày mùng 6 tháng 8, một ông cụ luyện công buổi sáng bên bờ sông phát hiện hai chiếc túi đen, mở ra xem thì sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đấu, run rẩy gọi điện báo cảnh sát.

Hai cái túi chứa thi thể bị vứt ở bên bờ sông công khai, không thèm che giấu. So với chuyện vứt xác, đây giống như một lời khiêu khích.

Toàn bộ đội cảnh sát hình sự đều coi trọng vụ án này, xem xét tất cả các camera an ninh xung quanh, tới nhà người dân điều tra. Cuối cùng tổng hợp ra ba kẻ tình nghi.

Nói cách khác, xác suất Đồng Như Giản là tội phạm là một phần ba.

Trương Tích nhìn bức ảnh trên tường, thầm nghĩ, xác suất 1/3 này biết đâu trong tương lai sẽ hạ xuống, thậm chí về không.

Hứa Chi bực bội muốn hút thuốc, khi anh tới cái văn phòng trang trí lộng lẫy này, đã rất nhiều lần muốn lấy điếu thuốc ra, rít một hơi thật mạnh.

Trên tường treo đầy những bức ảnh Đồng Như Giản tham gia hoạt động công ích mấy năm nay, các giải thưởng, dấu chân hắn dường như đã in dấu hơn nửa đất nước, quyên góp tiền, tài trợ hiện vật, cứu trợ, rồi xuống tận nông thôn.....

Sau một hồi không nhịn được, Hứa Chi vẫn rút điếu thuốc ra, vừa định đưa lên môi thì Đồng Như Giản đang mang nước vào nhắc nhở: "Cảnh sát Hứa, trong phòng của chúng tôi không thể hút thuốc."

Hứa Chi bực bội "Chậc" một tiếng, lại bỏ thuốc lá vào túi áo trên.

...

"Tốt. Cắt. Qua."

Tiểu Hiên cầm nước và khăn mặt đưa cho Thư Thời.

Thư Thời chỉ một lòng mong nhớ điện thoại của cậu: "Điện thoại của anh đâu?"

Tiểu Hiên thấy hơi bất đắc dĩ, móc điện thoại trong ba lô ra cho cậu.

Thư Thời một tay cầm điện thoại, hào hứng mở WeChat. Sau đó, tiếp tục gõ chữ trò chuyện với đại mỹ nhân, nãy vì quay phim mà phải ngừng câu chuyện.

Hôm nay là ngày thứ bảy từ khi khởi công, ròng rã một tuần liền!

Trong suốt một tuần này, cậu và đại mỹ nhân luôn duy trì liên lạc qua WeChat.

Nhiều nhất chính là tối về ghi âm tin nhắn thoại thôi.

Nhưng ngày dần trôi đi, Thư Thời cảm thấy bản thân ngày càng nhớ đại mỹ nhân.

Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, Chung Vệ lại tiếp tục bấm máy. Thư Thời đưa điện thoại cho Tiểu Hiên, vừa đi về phía sân trong, vừa nghĩ:

Hay là đêm nay thử... gọi video?

Đầu bên kia, Diệp Vọng một lần nữa thấy khung chat im ắng, hiểu rằng hồ ly ngốc lại bắt đầu làm việc rồi.

Hắn nhìn màn hình di động dần tắt, môi chậm mím lại, trong đôi mắt chỉ còn vẻ lạnh lùng.

Đã bảy ngày lẻ năm giờ hắn không được gặp hồ ly ngốc rồi.

Diệp Tứ trên tay còn cầm văn kiện đợi ngài ấy ký tên, chợt cảm nhận được nhiệt độ xung quanh lạnh hơn, cảm thấy không biết phải làm sao.

Văn kiện này, cuối cùng là đưa hay không đưa đây?

Sau lần nghỉ ngơi kia, Thư Thời không còn cơ hội sờ vào điện thoại, luôn bận tới chạng vạng mới kết thúc công việc.

Sau khi kết thúc công việc, cậu nhìn thời gian chút, phát hiện đã bảy giờ rưỡi rồi.

Ngô Thanh ngồi phía trước gọi cậu: "Thư Thời, anh có muốn đi ăn tối cùng không?"

Trương Kỳ nháy mắt ra hiệu cho cậu, đây là hoạt động để khăng khít quan hệ hơn với nhân viên đoàn làm phim, nhất định không thể từ chối.

Thư Thời nhìn thấy lời nhắc nhở của anh Trương, nở nụ cười với anh.

Trương Kỳ thấy thế, vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghe thấy Thư Thời nói với Ngô Thanh: "Mọi người đi đi, tối nay anh còn chút việc, không đi cùng được."

Trương Kỳ: ?

Đứa nhỏ này, nếu muốn cự tuyệt thì sao nãy lại cười vui vẻ như vậy làm gì?

Trương Kỳ cố ý kéo Thư Thời đi sau mọi người, chờ ai ai cũng đi hết rồi mới không nhịn được hỏi: "Sao lại không đi cùng mọi người?"

Thư Thời xua tay: "Tối nay em mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."

Đồng thời, trong tay cậu vẫn còn cầm di động, thi thoảng lại liếc nhìn màn hình, sợ lỡ mất tin nhắn của đại mỹ nhân.

Trương Kỳ đợt này tới để chăm sóc Thư Thời, sao lại không phát hiện được dạo gần đây cậu hơi khác thường cơ chứ.

Cứ tới thời gian nghỉ ngơi là điện thoại không rời tay, lúc cùng anh nói chuyện đôi khi không tập trung, có đôi lúc lại một một mình cười ngu ngơ...

Không bình thường, chắc chắn không bình thường!

Trương Kỳ lăn lộn trong giới bao nhiêu năm, còn có thể không nhận ra điều này ư?

Trương Kỳ ra hiệu với Tiểu Hiên, Tiểu Hiên ngay lập tức hiểu: "Anh Trương, em đi mua chút đồ ăn, tiện thể vứt rác luôn. Em đi trước nhé!"

Đối với chuyện này, Thư Thời chỉ tùy ý phất tay, không để ý. Đôi mắt vẫn thi thoảng liếc mắt nhìn màn hình điện thoại.

Sau khi Tiểu Hiên vừa đi, Trương Kỳ lôi Thư Thời đi tới một con đường nhỏ không người, tìm một cái ghế dài rồi ngồi xuống.

Thư Thời lúc này mới thấy có gì đó sai sai, ánh mắt nghi ngờ nhìn Trương Kỳ: "Anh Trương, anh dẫn em tới chỗ này làm gì á?"

Trương Kỳ nhìn bộ dạng cậu lúc này, trong lòng đột nhiên có cảm giác như một người bố già lo cho con trai: "Giờ em thành thật nói cho biết, có phải em đang yêu đương không?"

Thư Thời đột nhiên giật mình kêu lên, phản bác: "Anh Trương anh anh anh nói cái gì thế! Yêu đương gì! Ai yêu đương! Không có chuyện đó!"

Nhưng cậu lại không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Kỳ, lỗ tai ửng đỏ. Hai tay gấp gáp nắm chặt di động, dùng sức mạnh tới mức nổi gân xanh, có thể thấy rất rõ ràng.

Trương Kỳ nhìn bộ dạng cậu thế này, biết mình đã đoán được tám chín phần mười.

Anh thở dài, trong lòng có chút khó chịu.

Bộ phim còn chưa tuyên truyền, cậu còn kịp hot, lại còn yêu đương nữa.

Giờ mà có tin truyền ra, một lượng lớn fan vợ rồi fan nhan sắc đều sẽ quay lưng hết. Hiệu quả hấp dẫn những fan mới khác cũng bị giảm đi nhiều.

Giọng điệu Trương Kỳ như có tiếc hận: "Việc này, em không thể chậm lại vài năm được sao?"

Nghe anh ta nói thế, Thư Thời đột nhiên trợn tròn mắt, không chút do dự phản các: "Việc này không thể được đâu! Loại việc này nếu muộn một bước, nhỡ người đó bị người khác cướp đi thì sao!" Cậu cảm thấy tràn ngập nguy cơ!

Lông mày Trương Kỳ nhíu chặt lại: "Em còn dám nói em không yêu đương!" Đứa nhỏ này, miệng không nói được lời nói thật nào!

Vừa lúc nói xong, Thư Thời cũng ý thức được cậu hớ rồi. đột nhiên che miệng.

Nhưng bị Trương Kỳ chất vấn như vậy, cậu lại cảm thấy vô cùng oan uổng: "... Không, không phải em đang nỗ lực hay sao! Thực sự, thực sự cũng không yêu đương mà..." Không biết là ngại quá hay cảm thấy mất mặt, vừa nói lời này xong, âm thanh Thư Thời nhỏ dần.

Trương Kỳ bị lời này nện cho một cú choáng váng, bật thốt: "Còn có người em không theo đuổi được?"

Thư Thời: "... Anh đừng nói em giống như kiểu em là lãng tử tình trường được không." Kinh nghiệm yêu đương của cậu chỉ bằng 0 thôi.

Trương Kỳ "..."

"Nghĩ kỹ rồi?"

Thư Thời không chút do dự gật đầu: "Chắc chắn, việc này không cần suy xét nữa."

Cậu nhìn anh Trương muốn nói lại thôi, không nói tiếp nữa, chỉ an ủi: "Với lại em là diễn viên, yêu đương không ảnh hưởng tới chuyện em nhận phim. Anh Trương, anh đừng lo, không có chuyện gì đâu."

Trương Kỳ hít một hơi thật sau: "Anh hỏi chút được không, đối phương là ai vậy?"

Anh nhìn ra được Thư Thời đang nói thật lòng, với lại quả thực giống như cậu vừa nói, diễn viên cần tác phẩm để khẳng định giá trị, chuyện yêu đương thực sự không ảnh hưởng nhiều.

Nhưng về công về tư, anh cảm thấy bản thân nên kiểm tra một chút. Đứa nhỏ này mới vừa ra xã hội không lâu, nhỡ bị lừa thì phải làm sao?

Nghe vậy, ánh mắt Thư Thời lay động: "Thì... Anh cũng từng gặp rồi..."

Trương Kỳ nhanh chóng điểm lại những người đã tiếp xúc ở bộ phim trước và cả bộ phim này.

Rất nhanh, trong đầu anh hiện ra một người, nhưng tâm trạng lại không thể thả lỏng, thậm chí còn khẩn trương hơn.

"Chương Thi Vân?!" Nếu mà yêu đương với người này, không khéo bị fan nam của đối phương chửi cho u đầu.

Vệt đỏ trên mặt Thư Thời cũng bị dọa cho lặn mất: "Không phải! Anh nghĩ cái gì đấy! Không phải chị Thi Vân! Là Diệp tổng!"

Lúc này, Trương Kỳ cũng bị hù dọa: "Là vị Diệp tổng kia??"

Thư Thời gật đầu.

Trong lòng Trương Kỳ ngũ vị tạp trần. Cái này còn hơn cả Chương Thi Vân nữa. Chương Thi Vân tốt xấu gì cũng thấy được chút khả quan, nhưng nếu là Diệp tổng, thì thực sự không phải cùng một loại người với họ. Với lại, đối phương nếu thật sự muốn làm gì Thư Thời, thì anh càng lo hơn.

Tóm lại, rất là phiền muộn.

Với lại, anh không nhớ rõ, cả hai không phải là hàng xóm sao?

Làm sao mà quan hệ thân cận tốt đẹp lại biến chất nhanh như thế?

Nhưng Thư Thời hoàn toàn không để ý tới tâm tình phức tạp trong mắt Trương Kỳ, sau khi nói rõ việc này, lòng cậu tràn đầy cảm giác "Đã báo cáo chuyện tình cảm cho người đại diện."

Từ nay về sau, muốn xem điện thoại, gọi điện nói chuyện, rốt cuộc cũng không cần phải lén lút nữa.

Thậm chí cậu còn ở cạnh Trương Kỳ, ngay trước mặt anh, mà gửi một tin nhắn thoại cho Diệp Vọng.

"Diệp tổng, tối nay anh rảnh không? Em muốn gọi điện thoại cho anh!"

Trương Kỳ một bên ăn một miệng đầy cơm chó: "..." Đừng có chủ động quá như vậy có được không hả?

Một giây sau, Thư Thời ấn vào một tin thoại, sau đó có giọng nam lạnh lùng truyền ra

"Mấy giờ?"

Trương Kỳ: "..." Diệp tổng hình như cũng không nghiêm túc như tưởng tượng. 

Bình Luận (0)
Comment