Ăn tối đơn giản xong, Thư Thời về lại phòng, tắm rửa với tốc độ ánh sáng, chỉn chu lại bản thân rồi nghiêm chỉnh ngồi xuống ghế sofa, ho nhẹ một tiếng, sau đó mới ấn nút gọi video call.
Bên kia, Diệp Vọng vừa mới tắm xong thì yêu cầu gọi video đã hiện lên.
Hắn nhướn mày, khẽ chạm tay, trên màn hình hiện ra một đôi mắt cáo tràn ngập ý cười, ở góc còn có một lúm đồng tiền nhỏ.
Ngay khi cuộc gọi kết nối, Thư Thời lập tức bắt được hình ảnh gương mặt đại mỹ nhân. Nhưng chỉ một giây sau, cậu lập tức quay mặt đi, ánh mắt né tránh, giọng nói cũng lắp bắp: "Anh... sao... sao không mặc đồ cho đàng hoàng vậy?!"
Diệp Vọng cúi mắt nhìn chiếc áo choàng tắm trên người, lại nhìn đôi tai đỏ rực của hồ ly ngốc, lập tức dẹp luôn ý định thay quần áo.
"Mới tắm xong, chưa kịp thay."
Thư Thời muốn lắm mà cũng không dám nhìn thẳng màn hình, trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh cơ bắp săn chắc mình lỡ liếc thấy, cùng với đường cong áo choàng phập phồng theo nhịp thở.
Cậu không kiềm được mà nuốt nước bọt, con người nói ăn no mặc ấm, sắc dục theo sau quả thật không sai chút nào.
"Vậy... vậy anh có muốn... thay đồ giờ không?"
Diệp Vọng nhìn chằm chằm vành tai đỏ bừng giữa màn hình, trong mắt thấp thoáng ý cười nhưng giọng lại rất nghiêm túc: "Không cần. Bình thường tôi tắm xong không quen thay đồ luôn."
Thư Thời ngỡ ngàng, không thể tin vào khả năng mặt dày lại còn nói dối mà không chớp mắt của đại mỹ nhân!
Ngày trước tắm xong cái là thay đồ liền cơ mà! Nếu không phải ở chung với anh mỗi ngày thì tôi cũng bị gạt rồi đấy!
Cậu âm thầm tức giận: Chẳng qua "cậu" bây giờ không biết, nên không thể lật tẩy anh.
Dù than ngắn thở dài trong lòng nhưng Thư Thời cũng âm thầm hớn hở trong lòng. Ít nhất bây giờ mình có thể đường hoàng mà ngắm khuôn ngực nở rồi!
Thư Thời chậm rãi quay mặt lại, đối diện với màn hình tràn ngập đường nét rắn chắc. Cả mặt lập tức đỏ ửng, nhưng ánh mắt lại chẳng chịu rời đi.
Vừa thẹn thùng vừa len lén nhìn.
Bỗng dưng chạm phải ánh mắt nửa cười nửa không của đại mỹ nhân, lông tơ Thư Thời dựng đứng cả lên, cảm giác như bị nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ.
Cậu ho khan mấy tiếng:
"Ờm... anh lần sau... khi nào quay lại thành phố D vậy?"
Diệp Vọng giả vờ không hiểu: "Lần tới thị sát? Có lẽ ba tháng nữa."
Thư Thời mím môi, rõ ràng không vui.
Ba tháng nữa thì phim quay xong rồi, lúc đó đến còn ý nghĩa gì nữa đâu.
Diệp Vọng cong môi, hỏi lại: "Muốn gặp tôi à?"
Thư Thời dụi dụi tai nóng bừng, né tránh ánh nhìn sắc bén của đại mỹ nhân, nhẹ gật đầu lí nhí: "Một chút... chỉ một chút thôi..."
"Được."
"Hả?" Thư Thời ngơ ngác. "Được" cái gì?
Còn chưa kịp hiểu, cuộc gọi đã bị cúp.
Ngay sau đó, chuông cửa vang lên.
Thư Thời lập tức nghĩ tới câu "được" vừa nãy.
Tim đập thình thịch.
Không... không thể nhanh vậy chứ...
Cậu ba chân bốn cẳng chạy ra cửa, nhìn qua mắt mèo, đập vào mắt là áo choàng trắng, những đường cong lấp ló, cùng một mảng lớn da màu đồng ánh dưới ánh đèn.
Thư Thời: !!!
Đến thật kìa!!
Cậu theo phản xạ kéo áo chỉnh lại bản thân, soi gương ở lối vào sửa tóc, chắc chắn rằng trông mình gọn gàng tử tế xong thì lúc này chuông đã vang lên ba lần rồi.
Cậu vội mở cửa, tay phải còn bám chặt vào cánh: "Anh... sao đến nhanh vậy?"
Vừa nói xong cậu lập tức chữa cháy: "Chẳng lẽ... anh đến từ sớm rồi, muốn tạo bất ngờ cho em hả ha ha ha!"
Hú hồn! Suýt nói hớ!
Dĩ nhiên cậu biết trong thời gian ngắn như vậy thì chỉ có thể dịch chuyển tức thời. Nhưng nếu đại mỹ nhân thừa nhận thì chẳng phải cậu cũng phải khai thân phận à?!
Không được! Phải giúp đại mỹ nhân che giấu thân phận. Chờ khi nào chính thức đến với nhau, không còn gì phải giấu nữa thì cậu mới tiết lộ.
Mà... đại mỹ nhân biết dịch chuyển tức thời đó! Thế là sau này muốn gặp nhau lúc nào cũng được?!
À mà không thể tùy tiện được, lỡ bị người thường phát hiện thì toi.
Nhưng vẫn siêu ngầu!
Diệp Vọng nhìn hồ ly ngốc trước mặt, đáy mắt sâu thẳm, nhưng không vạch trần lớp bình thản giả tạo kia.
Với hồ ly ngốc này, anh luôn rất kiên nhẫn.
Thư Thời mở cửa: "Mau vào đi."
Thế là Diệp Vọng, vẫn chỉ mặc mỗi áo choàng tắm, bước vào phòng Thư Thời.
Thư Thời đi sau, trong lòng tính toán phải làm sao để đại mỹ nhân tỏ tình đây? Như vậy mình mới thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý.
Nếu không sớm đến với nhau, cậu sợ có ngày không nhịn nổi mà lộ thân phận mất...
Nghĩ đến đây, Thư Thời lấy dũng khí, ngồi vào... ghế chéo đối diện đại mỹ nhân, rót cho anh ly nước.
Sắp xếp từ ngữ, rồi mở lời: "Hôm nay em vừa bàn với người đại diện một chuyện."
Diệp Vọng đặt ly nước xuống:
"Chuyện gì?"
Thư Thời siết chặt mép sofa, đầu ngón tay trắng bệch vì lực, giọng nói cũng chẳng còn vững: "Là... về chuyện yêu đương ấy. Anh biết rồi đó, em là diễn viên, anh Trương luôn hơi lo..."
Diệp Vọng nhướn mày: "Anh ta nói sao?"
Thư Thời cúi mắt, buông tay khỏi sofa, bất ngờ rót đầy ly nước cho mình, rồi tu ừng ực.
Thậm chí còn chưa kịp lau miệng, cậu tranh thủ làn sóng can đảm dâng lên nhờ uống nước, thốt ra: "Anh ấy nói... không phản đối em yêu đương!"
Diệp Vọng gật đầu: "Đây là chuyện tốt." Vốn còn xem xét có cần đổi đại diện cho hồ ly ngốc không, nhưng xem ra không cần nữa."
Thư Thời thấy đại mỹ nhân phản ứng quá bình tĩnh thì bắt đầu rối, chẳng lẽ mình nói chưa đủ rõ ràng?!
"Anh... anh không có gì muốn nói với em sao?" Trong mắt cậu ánh lên tia hi vọng.
Diệp Vọng ngẩng đầu nhìn hồ ly ngốc, giọng nói so với vừa rồi nghiêm túc hơn: "Em muốn tôi nói gì?"
Với hắn, sự trung thành trước khi kết thành bạn đời là điều tối quan trọng.
Hắn không ngại đợi hồ ly ngốc từ từ mở lòng, nhưng không muốn trong tình huống này kết đôi, đó là bất kính với tình cảm và với chính Thư Thời.
Thư Thời lắp bắp: "Thì là... là..."
Dù không hiểu vì sao đại mỹ nhân đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhưng bản năng mách bảo rằng: phải nói ra gì đó, nếu không đại mỹ nhân sẽ giận.
Diệp Vọng thấy hồ ly ngốc bắt đầu liếc ngang dọc vì chột dạ, khóe môi khẽ mím.
"Xem phim đi."
Một cú chuyển cảnh thô cứng và lúng túng.
Thấy tâm trạng đại mỹ nhân có vẻ không tốt, lại là do mình khơi mào, Thư Thời giọng nhỏ xíu:
"...Vâng."
Tuy không hiểu đại mỹ nhân giận gì, nhưng ý định dụ anh tỏ tình vẫn chưa từ bỏ. Vậy nên lúc chọn phim, Thư Thời cố ý chọn một bộ phim tình cảm kinh điển.
Còn là kiểu lâu ngày sinh tình.
Sau đó, cậu kiếm cớ nói chỗ mình xem không thuận, rồi dời qua ngồi cạnh đại mỹ nhân.
Đèn vừa tắt, ghế sofa lún nhẹ xuống. Trong bóng tối tĩnh lặng đầu phim, những chuyển động nhỏ và hơi thở của người bên cạnh trở nên vô cùng rõ ràng.
Cảm nhận được sự dè dặt của hồ ly ngốc, tâm trạng u ám của Diệp Vọng dần tan biến.
Chờ lâu đến vậy rồi, cũng chẳng cần vội thêm một chút thời gian.
Huống hồ, anh còn chưa rõ hồ ly ngốc đối với mình có bao nhiêu phần thật lòng.
Nếu muốn thổ lộ, bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Thư Thời còn đang hồi hộp, liền thấy đại mỹ nhân đổi phim.
Là... phim kinh dị.
Cậu tái mặt.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay đang co lại vì sợ của cậu bị một bàn tay ấm áp khác phủ lấy.
Từ lòng bàn tay truyền đến từng luồng ấm nóng, mang theo nhiệt độ cơ thể của người kia.
Trong bóng tối, vành tai của Thư Thời đỏ bừng.
Cậu khẽ ngẩng đầu, nhờ khả năng nhìn đêm của mình mà lén quan sát gương mặt nghiêng của đại mỹ nhân.
Diệp Vọng quay đầu lại, ánh mắt trong bóng tối chuẩn xác đối diện với cậu: "Sợ thì nắm tôi chặt vào."
Khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc thường phải trả giá, mà hắn không ngại thu chút lãi vào lúc này.
Thư Thời gật đầu, nhưng tâm trí lúc này đã chẳng còn quan tâm phim chiếu gì nữa.
Cậu nhìn những cảnh máu me kinh dị trên màn hình, trong mắt lại ngập ánh nước, còn môi thì khẽ cong lên.
Cả người nóng bừng, dồn hết vào bàn tay đang được nắm chặt kia.
Mười mấy phút sau, cuối cùng cậu cũng bắt đầu tập trung vào nội dung phim.
Nhưng lạ thật, cậu chẳng sợ chút nào.
Rõ ràng ngày trước cùng đại mỹ nhân xem phim kinh dị, cậu sợ gần chết mà?
Khác biệt duy nhất là...
Thư Thời liếc xuống tay mình và tay của Diệp Vọng đang đan chặt vào nhau. Cậu nhẹ nhàng, chậm rãi, móc ngón út của mình vào ngón út của đại mỹ nhân.
Ngay sau đó, Diệp Vọng cử động tay, biến tư thế nắm tay một chiều thành mười ngón đan xen.
Không ai lên tiếng, cả hai đều nhìn chằm chằm vào màn hình, như thể bộ phim kinh dị tình tiết mất não này có thể thu hút toàn bộ sự chú ý của họ.
...
Phim kết thúc, Thư Thời nhúc nhích mấy ngón tay đã tê rần vì nắm tay quá lâu.
Diệp Vọng hơi khựng lại, rồi mới buông tay.
Thư Thời luyến tiếc, má vẫn đỏ, nhìn phần credit cuối phim cố kiếm chuyện nói: "Anh, anh thấy phim này thế nào?"
Diệp Vọng mặt không đổi sắc, gật đầu: "Cũng được."
Sau đó... lại rơi vào im lặng.
Thư Thời không từ bỏ: "À, cô ma áo xanh ấy, sao lại muốn trả thù vậy nhỉ?"
Diệp Vọng: "..."
Hắn nhíu mày, cố gắng nhớ lại nội dung phim mà chẳng hề vào đầu.
Thư Thời chờ mãi không được trả lời, quay đầu nhìn đại mỹ nhân, bỗng nghĩ tới một khả năng:
"Anh không phải là... cũng không xem phim đấy chứ..."
Diệp Vọng ho nhẹ hai tiếng, gương mặt hiếm khi lộ vẻ bối rối.
"Lần sau đổi thể loại khác đi. Phim này không đủ hấp dẫn."
*
Trước khi đi ngủ, Thư Thời nằm bò trên giường, tay cầm điện thoại, ngón tay chậm rãi gõ:
— Sáng mai... em còn có thể gặp anh không?
Chỉ mới rời nhau hai tiếng mà cậu đã thấy nhớ đại mỹ nhân rồi.
Cậu cũng biết yêu cầu này có hơi quá, dù gì dịch chuyển tức thời cũng tiêu hao không ít sức lực.
Nhưng trong lòng lại mơ hồ tin rằng, đại mỹ nhân sẽ không từ chối mình.
Nghĩ thế lại thấy mình có hơi ỷ vào sự nuông chiều mà được đằng chân lân đằng đầu...
Màn hình còn chưa kịp tối, đã có tin nhắn mới:
— Chỉ cần em muốn.