Tối hôm đó, Thư Thời chìm vào giấc ngủ với tâm trạng vui vẻ và hạnh phúc.
Nhưng rất nhanh, cậu lại mơ một giấc mộng.
Lần này giấc mơ vô cùng bất an — tất cả tộc nhân Cửu Vỹ Hồ đang tụ họp quanh đống lửa trại, vốn là ngày ăn mừng, nhưng vì lời tiên tri của một vị vu sư tinh thông bói toán trong tộc, bầu không khí bỗng chốc rối loạn.
【Thiên hỏa giáng lâm, Cửu Vỹ bất phục】
Cậu đứng ở phía trước bên phải của chủ vị, nhìn khung cảnh hỗn loạn mà chỉ cảm thấy xa lạ, bối rối.
Lời bàn tán ầm ĩ từ bốn phương tám hướng dội vào tai như ong vỡ tổ: "Chắc chắn có kẻ đã làm trái tổ huấn!"
"Ba tháng trước khi thiên lôi giáng, ta đã dự cảm rồi!"
"Tộc ta diệt vong! Tộc ta diệt vong..."
"Phải tìm ra kẻ trái tổ huấn, tiến hành Thiên Tế!"
"Thiên Tế, cực hình!"
...
Mọi người đều đầy phẫn nộ. Ở phía trên cậu là người cha trong mộng, tộc trưởng Cửu Vỹ Hồ. Khuôn mặt vốn hiền hậu nay phủ đầy u sầu.
Những cảm xúc tiêu cực như giận dữ, buồn thương, tiếc nuối, hối hận... bao trùm quanh cậu.
Tất cả đều là điều mà Thư Thời hiện tại chưa từng trải qua, và "cậu" trong mộng cũng vậy.
Trong màn đêm tĩnh lặng, hai bàn tay đặt hai bên chăn của Thư Thời bỗng nắm chặt, hơi thở nặng dần, rồi cậu bỗng mở choàng mắt.
Cậu quay đầu nhìn ra bóng tối ngoài cửa sổ, lần đầu tiên thấy thời gian ngủ sao dài đến thế.
Cậu với tay cầm điện thoại đầu giường, ấn sáng màn hình.
04:35.
Vẫn còn có thể ngủ thêm ba tiếng, nhưng lúc này, cậu cũng không ngủ lại được nữa.
Cậu mở khung chat với Đại mỹ nhân, cuối cùng không nhịn được gõ một dòng:
— Trời cao, có khi nào thật sự công bằng không?
Gửi tin xong, Thư Thời trầm ngâm vài phút, nhớ lại giấc mộng vừa rồi.
Cậu cảm thấy, thiên đạo, thật ra chẳng hề công bằng.
Nếu như ân huệ chín đuôi cuối cùng lại trở thành tội lỗi, thì thu lại nó là được, cớ sao phải dùng sinh mạng của cả một tộc để trả giá?
Cậu vẫn luôn không thể chấp nhận được điều này.
Giống như... phủ định hoàn toàn sự tồn tại của cả một giống loài.
Tỉnh lại từ luồng suy nghĩ đó, Thư Thời nhìn dòng tin nhắn mình vừa gửi, theo bản năng muốn thu hồi lại.
Liệu Đại mỹ nhân có thấy cậu kỳ lạ không?
Nửa đêm nửa hôm lại gửi mấy câu khó hiểu...
Nhưng đã quá hai phút, không thể thu hồi nữa.
Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, lòng có chút buồn bực.
Mai gặp lại, phải giải thích sao đây? Chẳng lẽ nói mình nằm mơ thấy ác mộng?
Nhắc đến ác mộng, Thư Thời liếc sang bó hoa trắng trên tủ đầu giường.
Từ sau khi bắt đầu nuôi bó hoa này, cậu liên tiếp gặp những giấc mộng kỳ lạ.
Đã một tuần trôi qua, bó hoa vẫn không héo úa, lá vẫn xanh tươi như lúc mới mang về.
Tựa như... không bị ảnh hưởng bởi thời gian.
【Không hỏi tiền kiếp, không cầu nhân quả】
Câu tổ huấn lại vang lên trong đầu. Thư Thời nhìn bó hoa, cảm giác nếu tiếp tục nuôi, có thể cậu sẽ nhớ lại toàn bộ những gì từng xảy ra.
Theo tổ huấn, cậu nên cất bó hoa đó đi, rồi đừng nghĩ thêm gì nữa.
Nhưng Thư Thời nhìn bó hoa rất lâu, cuối cùng chỉ thu hồi ánh mắt, không làm gì cả.
Bó hoa trắng trên tủ vẫn nở rộ, rực rỡ.
Bỗng điện thoại vang lên, Thư Thời ngạc nhiên.
Giờ này, chẳng phải Đại mỹ nhân nên đang ngủ sao?
Nhưng điều khiến cậu bất ngờ hơn là nội dung phản hồi, không những không giải thích, mà còn khiến cậu thêm nghi hoặc.
— Thần có quy tắc vận hành của Thần.
— Không ngủ được à? Mơ ác mộng sao?
Nhìn dòng đầu tiên, Thư Thời không khỏi cảm thấy chua xót.
Quy tắc gì mà có thể tùy tiện hủy diệt một chủng tộc, một giống loài sinh linh?
Nhưng cậu vẫn cố lấy lại tinh thần:
— Ừm, mơ thấy ác mộng, giờ không ngủ được nữa.
Sau khi gửi xong, nghĩ ngợi thêm chút, cậu chuẩn bị gõ thêm:
— Nếu anh buồn ngủ thì cứ ngủ đi, em nằm lát có khi lại...
Nhưng chưa gõ hết, Thư Thời đã nhận được cuộc gọi thoại từ Đại mỹ nhân.
Cậu bắt máy, và giọng nói trầm khàn lạnh lạnh quen thuộc vang bên tai:
"Đang nghĩ gì vậy?"
Khoảng cách quá gần, như thể hơi thở phả sát tai cậu.
Thư Thời vội đưa điện thoại ra xa, dụi tai, rồi bật loa ngoài.
"Nghĩ về chuyện trong mơ..."
Cậu không kể rõ nội dung cho Diệp Vọng, không rõ tại sao, chỉ là... không muốn nói.
Hơn nữa, cậu cũng không biết, trong mắt những đại yêu hiện nay, tộc Cửu Vỹ Hồ đã tuyệt diệt, có còn ý nghĩa gì hay không...
Diệp Vọng nhận ra sự né tránh, cũng không hỏi thêm.
Chỉ tán gẫu chuyện khác cùng cậu.
Nửa tiếng sau.
Diệp Vọng nghe tiếng hô hấp dần đều của đầu dây bên kia, nhẹ nhàng đặt điện thoại bên gối, giữ nguyên cuộc gọi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thư Thời thấy cả người nhẹ nhõm, thư thái.
Nửa đêm về sau không còn mơ nữa, cậu ngủ rất sâu và bình yên.
Đã thế tai và đuôi hồ ly lại lộ ra rồi.
Cậu nhúc nhích đôi tai nhọn, thấy cũng khá dễ chịu. Dáng vẻ nguyên hình này mang lại cảm giác rất thoải mái.
Vì vậy cậu không biến lại, định đến lúc chuẩn bị ra ngoài hẵng biến.
Hơn nữa, lần một còn ngại, lần hai thành quen, cậu cảm thấy bản thân ngày càng quen với dáng vẻ này rồi.
Chỉ là... tối qua hình như chưa chúc đại mỹ nhân ngủ ngon.
Nghĩ thế, Thư Thời bắt đầu lục tìm điện thoại không biết khi ngủ đã văng vào xó xỉnh nào.
Cuối cùng cũng moi được nó từ khe giữa tủ đầu giường.
Vừa cầm lên, cậu sửng sốt.
Sao vẫn còn trong cuộc gọi?
Chẳng lẽ đại mỹ nhân cũng ngủ quên luôn?
Nghĩ vậy, cậu thử gọi một tiếng: "Alo".
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng nước chảy khe khẽ — chắc Đại mỹ nhân đang rửa mặt.
Thư Thời gãi đầu, chắc đại mỹ nhân chưa nhận ra cuộc gọi vẫn còn tiếp tục...
Cậu nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, nhắn một tin giải thích đơn giản, rồi đi rửa mặt.
Cùng lúc đó, tại thành phố A, ông nội Thư đang nằm trên ghế mây, tận hưởng yên bình buổi sáng.
Thảnh thơi, ông chợt nhớ đến bó An Hồn Hoa gửi cho cháu trai mấy hôm trước.
Ông nhớ hình như nó không chỉ giúp ổn định thần hồn, mà còn có vài tác dụng khác.
Chỉ là lâu quá rồi, ông cũng không còn nhớ rõ.
Dù sao, An Hồn Hoa luôn được các đại tộc nuôi con trẻ tin dùng, chắc không có hại gì.
Nghĩ vậy, ông lại lim dim, phe phẩy quạt mo.
*
Sau khi rửa mặt xong, vừa ra khỏi phòng tắm, Thư Thời nghe tiếng chuông cửa.
Mở cửa ra, đúng là đại mỹ nhân.
Thư Thời cười híp mắt: "Cùng nhau đi ăn sáng nhé?"
Diệp Vọng mím môi: "Tôi không mang bữa sáng."
"Không sao mà, ăn buffet khách sạn cũng ngon lắm."
Thư Thời lập tức nhắn cho Tiểu Hiên bảo cậu ta khỏi đến, lát gặp ở phim trường.
Cùng lúc đó, Tiểu Hiên nhìn hai tin nhắn gửi tới cách nhau vài giây từ tiên sinh và anh Thư, bỗng cảm thấy... ăn ý đến khó tin.
Khi Thư Thời và Diệp Vọng xuống tới tầng hai của khách sạn, phần lớn nhân viên đoàn phim đã có mặt. Vì giờ bắt đầu quay giống nhau, nên mọi người đều đi ăn vào cùng một khung thời gian.
Vừa bước khỏi thang máy, quẹo qua góc hành lang đã gặp Ngô Thanh, anh ta chào:
"Thư Thời, chào buổi sáng! Vị này là..."
Thư Thời đỏ cả vành tai: "Đây là bạn tôi."
Không hiểu vì sao, cậu không muốn nói ra thân phận nhà đầu tư của đại mỹ nhân. Không nói ra, như thể giữa họ không có quan hệ công việc, chỉ đơn thuần là mối quan hệ cá nhân.
Mà... điều này cũng đâu phải nói dối, chỉ là không nói hết sự thật mà thôi.
Ngô Thanh mỉm cười, đưa tay chào Diệp Vọng:
"Xin chào, tôi là Ngô Thanh."
Nhưng Diệp Vọng chỉ khẽ gật đầu, hai tay thả bên người, không có ý định bắt tay lại.
Ngô Thanh đành lúng túng thu tay về.
Lúc này Thư Thời đã đi trước mấy bước, hoàn toàn không nhận ra đoạn tương tác phía sau.
Cậu tiện miệng hỏi: "Anh từng ăn sáng ở khách sạn này chưa?"
Diệp Vọng nhận lấy một khay ăn từ tay cậu: "Chưa."
Thư Thời kinh ngạc, thật sự chưa ăn bao giờ sao?
Không lẽ đi công tác mà sáng nào cũng dịch chuyển về nhà ăn sáng á?!
Phong cách sống xa hoa của đại yêu quả nhiên không phải dạng vừa...
Sau khi lấy xong đồ ăn, chuẩn bị vào chỗ ngồi thì Ngô Thanh lại vẫy tay gọi. Lúc này hắn ta, Chung Vệ và Trịnh Đông Quốc cũng đang ngồi cùng bàn.
Thư Thời một tay cầm khay, tay kia cầm ly sữa đậu nành, bèn dùng khuỷu tay khều nhẹ đại mỹ nhân: "Qua đó ngồi không?"
Hôm trước cậu đã từ chối ăn chung một lần rồi rồi, giờ mà từ chối nữa thì giống như không muốn ở chung với nhau rồi.
Chỉ là cậu không biết đại mỹ nhân có để ý hay không.
Không ngờ, Diệp Vọng gật đầu đồng ý, còn thuận tay cầm luôn ly đậu nành giúp cậu.
Chung Vệ bất ngờ: "Diệp tổng cũng đến à?"
Diệp Vọng thản nhiên: "Sáng nay mới đến."
Trịnh Đông Quốc không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu. Diệp Vọng cũng gật lại đáp lễ.
Ngô Thanh lại rất tò mò: "Đạo diễn Chung, hai người quen nhau sao?"
Chung Vệ vừa bóc trứng gà vừa nói: "Ông chủ lớn của đoàn mình đấy, cậu không biết à?"
Nghe vậy, Ngô Thanh có chút xấu hổ, cười gượng: "Tôi không rõ lắm, lúc nãy anh Thư chỉ nói là bạn."
Chung Vệ ngẩng đầu lên nhìn hắn ta một cái, lại vướng đang bóc trứng nên chỉ nhướng cằm về phía đối diện: "Thì người ta đúng là bạn còn gì."
Ngô Thanh nhìn theo hướng ấy, vừa lúc thấy Diệp Vọng đang giúp Thư Thời làm nguội sữa đậu nành, rồi còn bóc trứng cho cậu.
Nụ cười trên môi Ngô Thanh hơi tắt, rồi quay đầu lại.
"Ra là vậy."
**
Trong lúc ăn sáng, Thư Thời bị nghẹn vì trứng, vội chỉ vào ly đậu nành.
Diệp Vọng thử tay thấy còn nóng, bèn dùng năng lực làm nguội rồi đưa lại cho cậu.
Ngô Thanh ăn xong vẫn không rời đi, ở lại tán chuyện với Chung Vệ, người đang ăn chậm rãi nhất bàn. Người rời đi đầu tiên là Trịnh Đông Quốc, từ đầu đến cuối chỉ chuyên tâm ăn uống.
Sau đó là Thư Thời, ăn như chớp vì đói, và Diệp Vọng, vốn không quen ăn sáng ở khách sạn nên hầu như chẳng động đũa.
Sau khi hai người rời đi, Chung Vệ gọi Ngô Thanh đang định rời bàn: "Gấp gì, ngồi thêm lát nữa."
Ngô Thanh cười, nửa đùa:
"Cháu phải tranh thủ chuẩn bị trước, cảnh đầu tiên hôm nay là của cháu đó. Lỡ diễn không đạt, không hợp tiêu chuẩn của ngài thì sao."
Chung Vệ cũng ăn gần xong, cầm khăn giấy lau tay, ánh mắt không nhìn về phía đối phương.
"Chuẩn bị sớm cũng phải đúng cách. Cũng như đối nhân xử thế, cậu phải biết rõ ai mới là người đáng để đặt vào phạm vi giao thiệp."
Nụ cười trên mặt Ngô Thanh hơi khựng lại: "Không cố gắng thì sao biết không được?"