Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 74

Sau bữa sáng, Thư Thời chào tạm biệt đại mỹ nhân.

Đại mỹ nhân phải dịch chuyển để đi làm rồi.

Diệp Vọng cũng không nán lại, chỉ xoa đầu cậu: "Ngày mai muốn ăn cháo gạch cua không?"

Đôi mắt Thư Thời lập tức sáng bừng: "Muốn ạ!" Cậu lâu lắm rồi chưa được ăn!

Sau khi chia tay, Thư Thời mới sực nhận ra, câu đó có nghĩa là, mai mình sẽ lại được gặp đại mỹ nhân sao?

*

Trước giờ quay hôm nay, Chung Vệ đặc biệt tìm Thư Thời để trò chuyện:

"Sau một tuần làm quen, chắc cũng tạm ổn rồi. Nhưng những cảnh sắp tới sẽ có phần khó hơn, cứ thả lỏng, đừng áp lực."

Thư Thời nghe vậy gật đầu đồng ý, nhưng thật ra không đặt lời đó vào lòng lắm. Có thể do từ đầu tới giờ, mọi chuyện với cậu đều quá suôn sẻ.

Ngay từ cảnh đầu tiên, cậu đã được đạo diễn khen ngợi, toàn nhận được lời khích lệ. Bộ phim thứ hai đã được đóng vai chính, lại còn là phim của Chung Vệ.

Tựa như, cậu đang từng bước chứng minh lời nói của thầy Lưu Ích dạy diễn xuất hồi xưa,

"Em là người có thiên phú."

Nhưng có thiên phú, không có nghĩa là thực lực cũng tự nhiên tăng lên.

"Cắt! Cảnh này chưa ổn, thử lại."

Thư Thời đang úp khăn nóng lên mặt do Tiểu Hiên mang tới, lòng có chút lo lắng.

Đây đã là lần thứ ba cậu quay cảnh này.

Không phải do vị trí hay bạn diễn có vấn đề, mà là chính cậu thể hiện chưa đủ tốt. Hoặc có thể nói, cậu nghĩ mình đã làm tốt, nhưng với Chung Vệ, vẫn chưa đạt yêu cầu.

Tiểu Hiên an ủi bên cạnh: "Không sao đâu anh Thư, thả lỏng nhé. Em thấy cảnh vừa rồi anh diễn rất ổn rồi, lần tới chắc chắn sẽ được."

Ban đầu chỉ là đi làm để kiếm thêm tiền, nhưng giờ Tiểu Hiên đã thực sự quý mến Thư Thời.

Dù sao cậu ấy dễ thương, biết điều, dễ gần, rất khó để không thích.

Dĩ nhiên là kiểu quý mến thuần khiết.

Thư Thời vẫn úp mặt vào khăn, lần đầu tiên thấy chán nản.

Cậu bắt đầu nhận ra, có lẽ đã đánh giá mình quá cao.

Cuối cùng, cảnh đó phải quay tới lần thứ sáu mới đạt yêu cầu.

Điều kỳ lạ là bản thân Thư Thời cũng không biết vì sao lần thứ sáu lại qua.

Có thể là vì Chung Vệ đã cảm nhận và bắt được cảm xúc mà ông muốn. Nhưng cái cảm xúc đó, bản thân Thư Thời lại không chạm tới được.

Lúc nghỉ trưa, Ngô Thanh qua ăn cùng Thư Thời, tiện hỏi: "À, sáng nay người bạn đầu tư của anh đâu rồi? Sao không thấy đâu nữa?"

Cái từ "bạn đầu tư" đó khiến Thư Thời hơi khó chịu. Nhưng vì tâm trạng đang tệ, cậu cũng không chắc mình có nhạy cảm quá không, nên chỉ trả lời qua loa: "Anh ấy về rồi."

Ngô Thanh ngạc nhiên: "Về khách sạn à? Không ghé phim trường chút nào sao?"

Thư Thời lắc đầu: "Anh ấy không ở khách sạn, về thành phố A rồi."

Nghe vậy, Ngô Thanh cười: "Trùng hợp ghê, em cũng ở thành phố A."

Thư Thời nhìn bát cơm trước mặt, bỗng dưng không còn khẩu vị.

"Tôi ăn xong rồi, lên xe nghỉ một lát trước đây."

Ngô Thanh vỗ vai cậu: "Đi đi, thả lỏng chút. Đừng tự gây áp lực."

Chiếc xe nghỉ là công ty trang bị cho cậu vài ngày trước theo yêu cầu của anh Trương.

Thư Thời nằm trên sofa, nhờ Tiểu Hiên mang thêm khăn nóng, tiếp tục úp mặt.

Cậu không ngừng tự hỏi, mình chưa làm tốt ở đâu?

Những bài học, những ghi chú cậu từng miệt mài làm, không thể giả được. Cậu thật sự đã cố gắng.

Sau một hồi trăn trở mà không có đáp án, Thư Thời gọi cho đại mỹ nhân.

Cậu biết đại mỹ nhân luôn là người sáng suốt.

Nghe xong, Diệp Vọng im lặng suy nghĩ một lát rồi mới đáp, không giống những người khác sẽ an ủi kiểu "Đừng áp lực", "Cố lên"...

Ngược lại, lời hắn thẳng thắn và sắc bén:

"Có thể vì mọi thứ quá thuận lợi, nên em thiếu đi sự căng thẳng và kính trọng với nghề này. Em không thụt lùi, nhưng cũng không tiến lên."

"Nỗ lực là thật, nhưng buông lỏng cũng là thật."

Cúp máy rồi, Thư Thời lặng lẽ mở mắt, nhìn trần xe, rất lâu.

Cậu thầm nghĩ, đại mỹ nhân nói đúng.

Cậu thực sự đã đánh mất sự nhạy cảm với cảm xúc, thứ mà cậu từng rất giỏi khi mới bắt đầu.

Buổi chiều quay lại làm việc, Chung Vệ định bụng sẽ nói chuyện thêm với Thư Thời, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã thấy cậu xuất hiện với nụ cười rạng rỡ, mang theo trà sữa chiều mời cả đoàn.

Cậu còn đưa cho Chung Vệ ly latte: "Sáng nay làm phiền ngài rồi."

Chung Vệ thở phào: "Điều chỉnh xong rồi à?"

Thư Thời gãi đầu: "Tâm lý thì ổn rồi, nhưng chắc sắp tới vẫn phải làm phiền ngài nhiều hơn."

Cậu hiểu, bản thân còn phải học nhiều thứ, nhất là cách làm sao tiến về phía trước.

Diễn xuất buổi chiều không quá nổi bật, nhưng Thư Thời giữ vững tâm lý, kiên nhẫn tìm cảm giác từng chút một.

Vượt qua được tâm lý, những thứ khác cũng dễ xử lý hơn nhiều.

Về phía đại mỹ nhân, quan hệ giữa hai người vẫn tiến triển rất tốt.

Cả hai như ngầm hiểu, sáng nào cũng gặp nhau, nhưng chẳng ai hỏi anh đến bằng cách nào, về ra sao.

Tuy nhiên, Ngô Thanh không hiểu sao cứ hay nhắc đến đại mỹ nhân.

Có thể vì đối tượng là người cậu thích, nên Thư Thời trở nên nhạy cảm quá mức. Cậu cứ thấy, Ngô Thanh hình như... có chút ý đồ với đại mỹ nhân.

Nhưng mỗi lần chỉ vừa nhắc đến, anh ta lại lái sang chuyện khác, khiến Thư Thời không biết chắc.

Chẳng lẽ do cậu đa nghi sao.

*

Sáng hôm sau, Thư Thời như thường lệ mở WeChat, thấy ảnh đồ ăn sáng mà Đại mỹ nhân gửi:

— Hôm nay là há cảo tứ hỷ, cháo kê vàng, thêm vài món điểm tâm.

Thư Thời nhìn ảnh là muốn ch** n**c miếng, lập tức nhảy khỏi giường rửa mặt.

Đại mỹ nhân mà đến là có thể ăn liền!

Nghĩ vậy, cậu làm mọi thứ cực kỳ nhanh.

Vừa bước khỏi phòng tắm thì đúng lúc Diệp Vọng dịch chuyển vào phòng khách.

Thư Thời thoáng ngửi thấy mùi há cảo và cháo, vui vẻ reo lên:

"Hôm nay cháo thơm quá đi!"

Nhưng Diệp Vọng lại đứng yên, không đáp lời, chỉ im lặng nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm. Trên tay anh vẫn cầm hộp đồ ăn, không nhúc nhích, không khí ngưng đọng.

Thư Thời dần cảm thấy có gì đó sai sai. Đuôi cáo phía sau cũng vì tâm trạng mà chậm dần, thỉnh thoảng quét nhẹ qua bắp chân.

Khoan đã...

Cái cảm giác chạm vào chân là...

Cậu run rẩy đưa tay lên sờ đầu mình — tai cáo vẫn còn!

Rồi cúi đầu khối dương chi ngọc trắng như mỡ cừu vẫn treo trên cổ, khắc rõ hai chữ "Diệp Thời", mặt chữ còn quay ra ngoài.

Xong rồi... Đại mỹ nhân thấy chắc chắn đã biết hết rồi...

Cậu gắng gượng ngẩng đầu nhìn gương mặt vô cảm của Đại mỹ nhân, lòng run bần bật.

Anh ấy chắc chắn đang giận.

Cậu bối rối, tai và đuôi cũng quên cả thu lại, vội vàng bước lên lắp bắp nói: "Nghe em giải thích trước đã, đừng giận được không?"

Từ khi thân thiết, Đại mỹ nhân chưa từng nhìn cậu bằng gương mặt lạnh lùng như vậy. Cậu biết anh thật sự thất vọng.

Tai cáo trên đầu cụp xuống, lộ rõ tâm trạng tệ hại của chủ nhân.

Diệp Vọng mím môi, giọng lạnh nhạt: "Em nói đi, tôi nghe đây. Còn việc tức giận — tôi bị lừa lâu vậy, chẳng lẽ ngay cả quyền nổi giận cũng không có?"

Giọng hắn càng bình thản, lòng Thư Thời càng rối.

"Không... không phải ý đó..."

Giọng cậu càng lúc càng nhỏ.

Quả thật cậu không có tư cách yêu cầu đại mỹ nhân đừng giận. Dù sao tên yêu đi lừa là mình, người bị lừa là đại mỹ nhân.

Nghĩ tới đây, tai cáo của cậu càng cụp xuống.

Trong khi đó, tay trái Diệp Vọng không cầm hộp thức ăn, từ lúc thấy Thư Thời với tai cáo và đuôi cáo lộ ra, đã âm thầm siết lại.

Ngay cả giờ, lúc cậu đang thú tội, ngón cái và ngón trỏ vẫn không ngừng ma sát.

Thư Thời cứ đứng chôn chân tại chỗ, bắt đầu kể hết mọi chuyện: "...Lúc đầu em chỉ định tới gần nhà anh để dưỡng thương vì linh khí ở đó dồi dào..."

Diệp Vọng hiểu rõ, chính hắn là người xây chỗ ở tại tiểu khu đó, dưới nền còn chôn rất nhiều linh phách, mà linh phách sẽ sản sinh linh khí không ngừng.

"Ai ngờ anh lại quay về. Rồi em thấy anh đẹp, lại tốt tính, lúc đó không thể biến về người được nên cứ ở tạm, chuyện sau đó thì anh cũng biết rồi..."

"Sau này biến lại được, em đi ký hợp đồng rồi nhận vai, rồi đi quay một bộ phim, hai tháng em mất tích là để quay phim đấy..." Nói tới đây, Thư Thời cúi đầu thấp hơn, cậu thật sự đã lừa dối đại mỹ nhân rất nhiều.

Suốt đoạn thú nhận, Diệp Vọng vẫn lặng thinh.

Khi Thư Thời ngưng lời, cả phòng chỉ còn tiếng gió lùa qua rèm.

Rất lâu sau, Thư Thời lấy hết dũng khí ngẩng đầu, nhìn gương mặt vô biểu cảm kia, lo lắng tột độ: "Em nói hết rồi, em không lừa anh gì nữa đâu. Anh đừng giận được không?"

Diệp Vọng vẫn không nói.

Thư Thời hoảng hốt. Nếu vì chuyện này mà hắn...

Cậu vội vàng bổ sung: "Chỉ cần anh hết giận... bảo em làm gì cũng được. Được không?"

Nghe vậy, Diệp Vọng giương mắt nhìn Thư Thời, hỏi lại:

"Sao em sợ tôi giận vậy? Tôi tưởng em đã giấu tôi lâu thế rồi, chắc cũng chẳng bận tâm tôi có để ý việc bị lừa dối hay không nhỉ?"

Giọng Diệp Vọng rất bình thản, nhưng Thư Thời chột dạ, cảm giác như bị chất vấn. Cậu vội giải thích: "Em sợ chứ... bởi vì em... em..."

Cậu ấp úng mãi, câu "em thích anh" chẳng thể thốt ra.

Lúc này mà nói thích, lại giống như đang tìm cớ biện minh.

Cuối cùng, cậu đành đổi giọng: "Em, em không muốn mối quan hệ của mình bị chuyện này phá vỡ."

Diệp Vọng không dừng lại, mà tiếp tục hỏi: "Vậy quan hệ chúng ta là gì?"

"Em là hồ ly tôi nuôi, là hàng xóm, hay là... bạn của tôi?"

Chữ "bạn" được hắn nhấn rất nhẹ, kéo dài, lại mang theo chút lưu luyến đầy mờ ám.

Bình Luận (0)
Comment