Bên kia, Diệp Vọng đưa ly sữa nóng qua rồi tiện tay kéo một cái ghế ngồi ở phía sau bên phải Thư Thời.
Hắn còn nhớ lời Trương Kỳ nói, không được làm ảnh hưởng đến trạng thái của hồ ly ngốc này.
Nghĩ đến điểm ấy, hắn liền nói thẳng vào chủ đề: "Trương Kỳ nói với tôi, trước đây em đã rất cố gắng muốn nhanh chóng ở bên tôi?"
Lời vừa thốt, Thư Thời liền phun hết sữa trong miệng ra, còn vì động tác quá mạnh mà bị sặc, ho dữ dội hai tiếng.
Diệp Vọng săn sóc vươn tay vỗ lưng cậu: "Sao bất cẩn thế?"
Thư Thời vẫn còn đang ho, đôi mắt đỏ hoe vì bị sặc, oán trách nhìn đại mỹ nhân một cái:
Em bất cẩn còn không phải tại ai đó sao?!
Trong lòng cậu thầm oán: Anh Trương sao cái gì cũng kể ra chứ, lời này mà cũng có thể nói ra ngoài à!
Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, Thư Thời chớp mắt hai cái, kìm nước mắt sinh lý trở về, rồi tiếp tục nhìn kịch bản, rõ ràng là không định trực tiếp đáp lại câu hỏi kia.
Nhưng trí nhớ của Diệp Vọng không tệ, giờ phút này hắn còn nhớ đề tài vừa rồi: "Tôi trước đây chưa biết việc này, nhưng bây giờ đã biết, tôi nghĩ mình cũng phải làm gì đấy mới được."
Đôi tai Thư Thời khẽ động.
Diệp Vọng lại tới gần hai bước: "Tôi cảm thấy rất cần thiết để em hiểu một sự thật."
Hả?
Thư Thời buồn bực trong lòng, sự thật gì?
"Tôi là người mà em không cần cố gắng cũng có thể ở bên."
Ngữ khí nhàn nhạt như mọi khi, nhưng lời nói lại khiến tim Thư Thời chấn động.
Cậu lập tức hiểu được hàm ý ẩn sau câu nói ấy.
Thư Thời khẽ hé môi, định nói gì đó, nhưng chợt có người đến gần, nên lại ngậm miệng.
Ngô Thanh rốt cuộc vẫn không cam lòng.
Anh ta tự nhận mình không có ngoại hình tinh xảo như Thư Thời, nhưng rất tự tin vào khả năng quan sát sắc mặt và đoán ý. Anh ta không ngại bỏ nhiều công sức tìm hiểu sở thích của đối phương và nghĩ cách lấy lòng. Về điểm này, Thư Thời kém xa anh ta.
Đi đến gần, Ngô Thanh chào hỏi Thư Thời trước, rồi thuận thế cùng cậu thảo luận về cảnh diễn lát nữa. Trong lúc đó, anh ta còn nhiều lần quay đầu, mang theo vẻ xin lỗi nhìn về phía Diệp Vọng, dường như đang áy náy vì làm phiền hai người.
Diệp Vọng cuối cùng cũng chịu liếc anh ta một cái, nhưng trong mắt lại chẳng hề che giấu sự lạnh nhạt, xa cách và mất kiên nhẫn.
Thư Thời theo nội dung cuộc thảo luận mà dùng bút dạ quang đánh dấu trọng điểm, rồi hỏi: "Vậy thì câu thoại tiếp theo của anh có phải cần bộc phát hơn chút, kiểu có khí thế tra hỏi?"
Nhưng cậu vừa hỏi xong, đối phương lại không lập tức trả lời như trước.
Thư Thời hơi khó hiểu ngẩng đầu: "Sao vậy?"
Ngô Thanh hoàn hồn, vội lắc đầu che giấu, đồng thời cắn chặt môi dưới, cảm nhận ánh mắt như kim châm từ sau lưng, bản năng thấy mình chắc không nên ở lại nữa. Tình huống hoàn toàn không giống như anh ta tưởng tượng.
Khi anh ta đến, hai người rõ ràng vừa dừng câu chuyện gì đó, nhưng lúc anh ta mở miệng muốn mượn Thư Thời một chút thời gian, cậu thậm chí không hề giải thích với Diệp tổng lấy một tiếng. Vì vậy, anh ta không thể nhanh chóng nối lời, chỉ đành liên tục quay đầu xin lỗi, nhưng ánh mắt không kiên nhẫn, chán ghét của đối phương lại chẳng hề che giấu, khiến anh ta rất chán nản.
Hơn nữa, trong quá trình này, Thư Thời hoàn toàn phớt lờ Diệp tổng, chẳng những không để ý, ngay cả một cái liếc mắt cũng không.
Đây căn bản không phải thái độ và vị trí mà một người tình nên có.
Ngô Thanh đã mơ hồ nhận ra, chuyện hình như không giống như mình nghĩ.
Đúng lúc anh ta muốn tìm cớ rời đi, chợt nghe phía sau Diệp tổng lên tiếng: "Không uống thì sữa sẽ nguội đấy."
Thư Thời lúc ấy vẫn chăm chú vào kịch bản, vô thức đáp: "Đang bận, không rảnh uống đâu."
Nghe vậy, đáy mắt Diệp Vọng hiện vài phần bất đắc dĩ, nhưng trong cái bất đắc dĩ ấy lại nhiều hơn là cưng chiều. Hắn bước tới, cầm lấy ly sữa bị Thư Thời để qua một bên, rồi đưa ống hút lên sát môi cậu.
Khi ở dạng hồ ly đã quen được hầu hạ nên sang hình người cũng không tránh khỏi hình thành phản xạ có điều kiện. Thư Thời theo bản năng ngậm lấy ống hút, hút một ngụm lớn.
Diệp Vọng đưa tay vuốt nhẹ đuôi tóc hơi cứng của cậu, thong dong mở miệng: "Nhõng nhẽo."
Thư Thời uống xong mới nhận ra mình vừa làm gì, lập tức đỏ bừng mặt, nghe vậy liền nhỏ giọng phản bác: "Ai nhõng nhẽo chứ, anh không động tay thì em cũng tự uống được! Ai bảo anh lo chuyện bao đồng!"
Bàn tay đang xoa đuôi tóc của Diệp Vọng trượt lên, cuối cùng như ý chạm vào đỉnh tóc mềm mại: "Ừ, tôi thích lo chuyện bao đồng."
Thư Thời: "..." Đại mỹ nhân này từ bao giờ mà mặt dày thế?!
Không khí thân thiết xen lẫn mập mờ tự động bài trừ Ngô Thanh bên cạnh ra ngoài. Ngô Thanh cắn răng nghiến lợi, dứt khoát bỏ đi.
Đợi đến khi Thư Thời ngẩng đầu khỏi kịch bản, mới phát hiện người ta đã biến mất.
"Ể? Cậu ta đi lúc nào thế?"
Diệp Vọng cảm nhận trọng lượng ly sữa trong tay nhẹ dần, đoán là uống xong, bèn thu tay về, tiện tay ném ly vào thùng rác gần đó.
Sau đó, hắn đi thẳng đến trước mặt Thư Thời, nửa quỳ xuống, bàn tay to trực tiếp đè lên kịch bản, buộc cậu dời tầm mắt nhìn về phía mình: "Vậy, câu trả lời của em đâu?"
Khuôn mặt Thư Thời vừa bớt đỏ lại lập tức ửng hồng, cậu dời mắt: "Em... em không biết anh đang nói gì."
Nghe vậy, Diệp Vọng cũng không giận: "Không sao, nếu em quên thì tôi không ngại nhắc lại. Để xem bắt đầu từ đâu nhỉ..." Hắn ngẫm nghĩ một chút, giọng hơi nâng lên: "Chi bằng kể lại từ đầu."
Tim Thư Thời khẽ giật, còn chưa kịp nói gì thì đại mỹ nhân đã bắt đầu: "Trương Kỳ vừa rồi nói với tôi..."
Thư Thời không muốn lại nghe từ miệng hắn chuyện mình ẩn ý bày tỏ với đại mỹ nhân cho anh Trương, liền nhanh tay ném bút xuống, lấy tay che miệng đại mỹ nhân.
Cậu vừa thẹn vừa giận: "Anh đừng nói nữa, em nhớ rồi!"
Hàng mi Diệp Vọng cụp xuống, ánh mắt đầy hàm ý lướt qua bàn tay đang che miệng mình. Ngay sau đó, Thư Thời liền cảm giác lòng bàn tay truyền đến một cảm giác khác thường, cậu giật mình, vội rụt tay về.
Tiếp theo, không biết là cam chịu hay là bị thế công mặt dày hiếm thấy của Diệp Vọng đánh bại, Thư Thời đỏ vành tai, quay đi chỗ khác, giọng hãy còn hục hặc: "Em mặc kệ, hôm qua anh còn bỏ mặc em cả ngày, nói thế nào anh cũng phải để em bỏ mặc anh một ngày, mới coi như hòa nhau!"
Trong suy nghĩ đơn giản của Thư Thời, chẳng có nhiều vòng vo phức tạp.
Hai người đã thích nhau, thì dĩ nhiên sẽ ở bên nhau. Chỉ là trước đó cậu mãi không vượt qua được tâm lý của chính mình, luôn thấy bản thân mất mặt trước đại mỹ nhân. Nhưng sáng nay cậu cũng cứng rắn hơn, chủ động phản bác lại anh, nên tâm trạng bây giờ khá hơn nhiều.
Nghe vậy, Diệp Vọng tuy không cười, nhưng trong mắt lại đầy ý cười vụn vặt, Thư Thời vô tình nhìn qua liền ngẩn người.
"Tùy em."
Cả ngày hôm ấy, Diệp Vọng đều không về, nên Thư Thời đinh ninh rằng hắn sẽ ở lại khách sạn này qua đêm. Nhưng không phải, sau khi ăn tối xong, Diệp Vọng lại nói lời tạm biệt. Thư Thời nắm tay nắm cửa, lời muốn nói rồi lại thôi.
Diệp Vọng đưa tay xoa đầu cậu: "Sáng mai tôi sẽ tới."
Thư Thời nghe được câu trả lời như mong muốn, trong lòng nhẹ nhõm nhưng miệng vẫn cứng: "Em đâu có bảo anh tới."
"Ừ, là tôi muốn tự đến."
Đôi tai Thư Thời không tự chủ được mà đỏ lên.
Đêm hôm đó, cậu ngủ một giấc rất ngon. Tỉnh dậy, nhìn đóa hoa nhỏ trắng trên tủ đầu giường, trong lòng hơi thắc mắc: ảnh hưởng của bông hoa này dường như không có quy luật, đã mấy hôm nay cậu không hề mơ.
Dù vẫn luôn nhớ lời tổ huấn, nhưng trong lòng Thư Thời thật ra vẫn muốn biết rốt cuộc trước kia đã xảy ra chuyện gì. Cho nên, cậu liền "lách luật" một chút. Không phải cậu chủ động đi tìm ký ức tiền kiếp, mà là trong mơ tự nhiên xuất hiện. Như vậy, cũng không coi là trái tổ huấn.
*
Sau khi rửa mặt xong, đại mỹ nhân quả nhiên đã ngồi trong phòng khách.
Thư Thời tuy ngoài miệng không nói, nhưng ánh mắt không ngừng lén liếc về phía hộp đồ ăn. Khóe miệng không tự chủ nhếch lên, rồi lại cố đè xuống.
Có lẽ do được đại mỹ nhân "chăm sóc tận tình" suốt ngày hôm qua, cảm giác ngượng ngùng của Thư Thời đã phai đi nhiều. Không rõ là đã quen hay là đã nghĩ thông rồi.
Cảnh diễn thứ hai buổi sáng là của Thư Thời, Ngô Thanh đứng một bên chuẩn bị. Nhìn bóng dáng đang nhập tâm diễn xuất giữa sân, Ngô Thanh không tránh khỏi nhớ tới cảnh tượng hôm qua. Anh ta nhìn kịch bản trong tay, do dự không biết có nên thử thăm dò lần nữa. Nếu thật sự không có cơ hội thì sẽ rút lui. Ngó qua tiến độ cảnh diễn, anh ta đoán còn một lúc nữa mới xong, bèn sải bước đi về phía Diệp Vọng.
Lúc này Diệp Vọng đang chăm chú ngắm con cáo ngốc, nhưng giữa chừng bị người chắn tầm nhìn.
"Có việc?" Giọng nói lạnh lùng.
Ngô Thanh đứng cách Diệp Vọng ba bước, nghe vậy mỉm cười, đưa kịch bản trong tay ra: "Đây là Thư Thời nhờ tôi mang qua cho anh."
Đúng lúc đó, vì đạo cụ có vấn đề, Chung Vệ hô tạm dừng. Thư Thời vừa dừng lại liền lập tức nhìn về phía đại mỹ nhân. Kết quả lại thấy trước mặt anh có người, hơn nữa, từ góc của cậu nhìn sang, khoảng cách giữa hai người còn khá gần.
Thư Thời cắn mạnh ống hút trong miệng, trong lòng bất giác dâng lên một chút khó chịu.
Diệp Vọng định đưa tay lấy kịch bản, nhưng không ngờ người kia lại cúi xuống, đưa tận tay hắn, mà ngay trên kịch bản là phần áo sơ mi chưa cài nút của Ngô Thanh, xương quai xanh cùng nửa lồng ngực lộ ra rõ rệt. Diệp Vọng nhíu mày, nhận kịch bản, rồi kéo ghế ra sau, tạo thêm khoảng cách.
"Cậu có thể đi rồi." Giọng nói lạnh lùng hơn trước, còn mang thêm vài phần chán ghét.
Qua một lúc, Thư Thời thấy Ngô Thanh vẫn chưa đi, liền thấy đứng ngồi không yên.
Cậu còn nhớ nghi ngờ trước đây của mình, Ngô Thanh chẳng lẽ thích đại mỹ nhân?
Nghe câu đuổi khách chẳng chút khách khí, nụ cười trên mặt Ngô Thanh cứng lại, cố ý bày ra vẻ không vui: "Diệp tổng, chẳng lẽ bình thường anh đều giữ thái độ cao cao tại thượng như vậy sao! Dù tôi chỉ là một diễn viên nhỏ – "
Lời còn chưa dứt, thân hình đang khom xuống liền bị người kéo thẳng dậy, ngay cả cổ áo sơ mi cố tình mở rộng cũng bị kéo lên vài phần. Anh ta không kiên nhẫn quay đầu, kết quả thấy là Thư Thời, nhất thời chột dạ, vội lảng mắt đi.
Thư Thời mỉm cười thân thiện: "Em Ngô à, em bị hở nút áo kìa."
Nói rồi, trực tiếp đưa tay giúp anh ta cài lại áo.
Ngô Thanh đỏ bừng cả mặt, cố dằn lại nói: "Cảm ơn."
Khóe môi Thư Thời hiện lúm đồng tiền nhỏ: "Không có gì. Đúng rồi, tính Diệp Vọng vốn thế, em Ngô đừng để bụng nhé."
Giọng điệu bênh vực thân quen, khiến sắc mặt Ngô Thanh càng thêm khó coi.
Xong việc, Thư Thời ngồi xuống cạnh Diệp Vọng, quay lưng về phía hắn: "Vừa rồi vác đạo cụ nặng quá, vai em vẫn còn đau đây này."
Diệp Vọng nghe lời, đưa tay xoa bóp cho cậu: "Em vất vả rồi."
Giọng điệu không thể dịu dàng ấm áp hơn. Sự khác biệt trong đối đãi rõ ràng như vậy, khiến mặt Ngô Thanh xanh mét. Mà Thư Thời, vừa hưởng thụ bàn tay đại mỹ nhân mát-xa, vừa âm thầm nghĩ: Đại mỹ nhân quá thu hút ong bướm rồi, cứ thế thì không được!