Trong lòng Thư Thời rất rõ, nếu muốn tránh để những chuyện tương tự xảy ra, cách tốt nhất chính là...
"Em đang nghĩ gì vậy?" Diệp Vọng chú ý đến sự im lặng quá lâu của hồ ly ngốc.
Mặc dù lần này là Ngô Thanh chủ động, nhưng Thư Thời ít nhiều vẫn có chút để bụng với đại mỹ nhân.
Nghe vậy, cậu chỉ đáp lại bằng giọng máy móc: "Không nghĩ gì hết."
Diệp Vọng nhìn ra được Thư Thời không muốn nói, cũng không hỏi thêm. Hắn chỉ cho rằng giọng điệu máy móc ấy là bởi hồ ly ngốc còn muốn chiến tranh lạnh với mình.
Trước bữa trưa, Diệp Vọng biến mất hơn mười phút, đến khi trở về, trong tay nhiều thêm một hộp thức ăn. Thư Thời biết hắn đã dịch chuyển về, thế nên chút bực dọc ban sáng cũng tự tan đi, nhưng nỗi lo lắng từ sáng vẫn còn đó.
Buổi chiều Thư Thời chỉ có hai cảnh quay, nhưng diễn xong cậu lại không rời đi. Cậu ngồi một bên, cúi đầu trầm tư, cuối cùng có lẽ đã hạ quyết tâm, trong mắt lóe lên tia kiên định.
Gần hoàng hôn, Thư Thời nhìn giờ trên điện thoại, nhớ lại chi tiết hôm qua, xác nhận mình không nhầm, mới đưa mắt nhìn sang đại mỹ nhân bên cạnh.
Cậu thoáng liếc qua, muốn mở miệng nhưng thấy bản thân còn chưa đủ dũng khí để nhìn thẳng vào anh mà nói, đành cúi đầu nhìn mặt đất: "Hôm qua em nói mấy lời đó, anh còn nhớ không?"
Diệp Vọng nghe xong không lập tức đáp, bởi hôm qua hai người nói nhiều, hắn không chắc hồ ly ngốc chỉ câu nào.
"Ý em là..."
Thư Thời trừng mắt lườm anh một cái: "Bây giờ mấy giờ rồi?!"
Ngẩn ra một chút, Diệp Vọng lập tức phản ứng: "Một ngày rồi."
Tuy không trả lời đúng trọng tâm, nhưng sắc mặt Thư Thời lại dịu đi nhiều: "Anh nhớ thì tốt."
Hôm qua, cũng tầm giờ này, Thư Thời giận dỗi nói câu: "Anh bỏ mặc em một ngày, thì anh cũng phải để em bỏ mặc anh một ngày mới công bằng." Nếu tính 24 giờ, thì giờ vừa vặn tròn một ngày.
Diệp Vọng nghiêng lại gần: "Vậy, bây giờ –" Hơi thở ấm nóng phả bên tai khiến Thư Thời không tự chủ co rụt vai, rồi nghe thấy nửa câu sau: "-- Câu trả lời của em là gì?"
Tay nắm kịch bản của Thư Thời khẽ siết lại, cổ họng khô khốc: "Anh đã nói, có thể không cần cố gắng nữa..." Cậu l**m khóe môi khô nứt: "Thế nên, em vốn lười biếng, giờ thì không muốn cố gắng nữa."
"Tôi là người em không cần nỗ lực cũng có thể ở bên."
Thế nên, đáp lại lời này, ý của Thư Thời chính là, cậu không muốn cố gắng nữa, mà muốn trực tiếp hái quả.
Có lẽ ở cạnh hồ ly ngốc đã lâu, Diệp Vọng quen với cách suy nghĩ và logic của cậu, nên vừa nghe đã hiểu. Mà Thư Thời cũng cảm nhận được đối phương đã hiểu ý mình, bởi gần như ngay sau khi nói xong, cậu liền nghe thấy tiếng thở gấp gáp sau lưng.
Thư Thời không dám quay lại nhìn biểu cảm của đại mỹ nhân, chủ yếu vì bản thân cũng quá xấu hổ. Nhưng Diệp Vọng thì chẳng ngại, hắn dùng sức xoay ghế Thư Thời lại, để cậu đối diện với mình.
"Ở chỗ tôi, lời đã nói ra thì không được nuốt lại, thật sự nghĩ kỹ chưa?" Giọng hắn trầm xuống, hơi khàn đi.
Dù câu nói nghe như chỉ là đáp lại lời hờn dỗi hôm qua, nhưng đó là quyết định mà Thư Thời đã suy nghĩ kỹ. Nếu không, cậu đâu ngồi đợi cả buổi chiều.
Hai người yêu nhau là một chuyện, nhưng khi quen nhau rồi thì lại là một chuyện khác. Khi đổi diện mạo để đi học, Thư Thời gặp không ít đôi lúc đầu mặn nồng, sau lại biến thành oán trách, ly tán.
Thư Thời từng lo lắng về điều này.
Nhưng khi nghĩ lại quãng thời gian từng sống cùng nhau, cậu bỗng nhận ra cả hai đều đã quá quen thuộc với khuyết điểm của nhau, đồng thời cũng thích ứng rất tốt.
Đại mỹ nhân tuy cầu toàn, khó tính, nhưng cậu không thấy phiền, ngược lại nếu anh cũng qua loa như cậu thì cuộc sống của cả hai chắc chắn chẳng được như bây giờ.
Cậu cũng từng nghĩ mình chẳng phải mẫu người mà đại mỹ nhân thích, không ngờ trong số ít ỏi không bị loại trừ ấy, ngoại trừ Cô Hoạch Điểu và Diệp Tứ ra, lại có mình.
"Hửm?"
Mãi không nghe thấy câu trả lời, Diệp Vọng khẽ hỏi lại. Thư Thời hoàn hồn, từ lúc nói ra tới giờ mới dám nhìn vào mắt anh: "Em nghĩ kỹ rồi. Dù sao ở bên anh, em cũng không thiệt." Giọng điệu giả vờ nhẹ nhàng, nhưng đầu ngón tay cậu trên kịch bản vẫn run khẽ.
Diệp Vọng để ý, bật cười, đưa tay phủ lên, môi cong lên chẳng hề giấu giếm.
Thư Thời nhìn ngẩn ngơ, thầm than: Quả nhiên là sắc đẹp làm mờ mắt hồ ly.
Vì còn ở phim trường, Diệp Vọng cố kìm không làm gì quá đáng, tránh bị người ngoài đàm tiếu, nhưng vẫn muốn khiến hôm nay trở nên khác biệt hơn chút.
Hắn nhìn lớp da mỏng đỏ ửng của hồ ly ngốc, kìm nén thôi thúc trên tay, lặng lẽ hít sâu: "Giờ chúng ta đi đâu?" Hắn biết hôm nay Thư Thời đã không còn cảnh quay.
Thư Thời khựng lại, bản năng liếc nhìn đoàn phim phía sau, cùng Trương Kỳ đang thỉnh thoảng nhìn về đây. Chẳng khác nào học trò định trốn học liếc thầy một cái.
Nhưng chỉ thoáng chốc cậu đã nghĩ thông: tình cảm của họ đã công khai, sau này không còn giấu giếm. Huống chi, phần sau chẳng liên quan tới cậu, có cũng được không cũng được.
"Để em báo với anh Trương một tiếng."
Cậu lấy điện thoại nhắn cho Trương Kỳ, đơn giản nói mình đã xác định quan hệ, sắp ra ngoài hẹn hò.
Trương Kỳ nhận được tin nhắn khựng lại một cái: "..."
Dưới tay có nghệ sĩ thật thà thế này, không biết nên mừng hay lo.
– Nhớ đeo khẩu trang, đừng để bị chụp hình.
Nghĩ ngợi, Trương Kỳ lại nhắn:
– Nhắc cả người kia đeo khẩu trang nữa.
Dù sao Diệp tổng cũng từng lên sóng truyền hình, cẩn thận vẫn hơn. Thư Thời đọc xong, nghiêng người dựa vai đại mỹ nhân, nhìn về phía Trương Kỳ, vụng trộm giơ tay làm dấu OK.
Trên đường về khách sạn, hai người không nói nhiều.
Trong thang máy, Thư Thời lén nhìn đại mỹ nhân qua mặt thang máy. Cậu nhận thấy đối phương dường như đang cố nhẫn nhịn điều gì đó, ánh mắt hắn nóng rực, thẳng thắn đến mức không dám nhìn lại.
Trong bầu không khí ấy, tim cậu đập loạn nhịp.
"Đinh" một tiếng, cửa mở.
Thư Thời ấn tay nắm cửa bước vào như thường, nhưng lập tức bị thân nhiệt phía sau áp sát. Khi còn chưa kịp phản ứng, cửa phòng đã đóng, vị trí hai người lập tức đảo ngược.
Thẻ phòng còn trong tay Thư Thời, chưa kịp c*m v** ổ điện, mà cửa sổ ở bên kia, nên sảnh tối mờ. Lưng tựa cánh cửa lạnh, Thư Thời bất giác ngẩng mặt nhìn đại mỹ nhân, khẩn trương nuốt nước bọt.
Diệp Vọng giơ tay chống lên cửa, ánh mắt sâu thẳm nhìn hồ ly ngốc không hề phòng bị. Mọi việc thuận lợi đến mức không thật, chỉ có tiếng thở của cả hai là rõ ràng. Nhưng hắn vẫn muốn một bằng chứng chân thực hơn.
Bóng đổ trên đầu bất ngờ hạ xuống, Thư Thời vội vàng nhắm tịt mắt.
Khoảnh khắc sau, cảm giác mềm mại lại xuất hiện bên cổ. Không phải nơi Thư Thời đã tưởng. Thư Thời mở mắt liền thấy mái tóc đen của đại mỹ nhân. Dù có chút hụt hẫng, nhưng vẫn khiến tim cậu đập dồn dập.
Cái chạm bên cổ không hề rời đi, Thư Thời l**m khóe môi khô khốc, vừa định lùi ra thì chợt cảm nhận thấy –
Cậu cảm nhận được một loại xúc cảm ướt át khác.
Phần da trên cổ vì bị k*ch th*ch mà khiến cậu không nhịn được run lên. Thế nhưng xúc cảm ướt át đấy không chỉ dừng lại ở vị trí ban đầu.
Thời gian dần trôi, đôi mắt Thư Thời đã lóng lánh ánh nước, bên tai là tiếng nước vụn vặt, bàn tay vốn thả xuôi bên người, vì căng thẳng đã đặt lên vai người trước mắt không biết tự lúc nào, rồi lại chợt níu chặt lấy mảnh vải trên vai áo sơ mi...
......
Khi kết thúc thì đã hơn mười phút trôi qua từ lúc vào cửa. Diệp Vọng ngẩng lên, thấy đuôi mắt hồ ly ngốc đỏ lên, suýt nữa lại nhịn không nổi. Bên tai tràn ngập tiếng th* d*c của cả hai.
Diệp Vọng kìm nén, đưa tay kéo cổ áo Thư Thời lên, che phần cổ. Dù sao cũng là lần đầu tiên, không thể quá đà được.
Đầu óc Thư Thời lúc này vẫn quay cuồng, trong lòng chỉ có một thắc mắc: Sao lần đầu mà đã kịch liệt quá vậy... May mắn mà Diệp Vọng nhớ lát nữa họ còn phải ra ngoài nên cũng giữ chừng mực, không để lại dấu vết. Nhờ vậy, khi soi gương trong nhà vệ sinh, Thư Thời mới thở phào. Vỗ ngực mấy cái, cậu hít sâu mấy lần mới bước ra.
Về chuyện tối nay đi đâu, cậu đã có dự định. Cậu là một con hồ ly rất coi trọng nghi thức.
"Đói chưa?" Diệp Vọng gập tạp chí, nghiêng đầu hỏi.
Thư Thời vốn định nói điều gì lại kẹt lại, nhưng bụng đói khiến cậu gật đầu. Đành để ăn xong rồi mới nói với đại mỹ nhân vậy.
Hai người gọi xe đến một nhà hàng gần đó. Gọi món xong, nhân viên rời đi, khép cửa lại.
Khóe môi Thư Thời hiện lúm đồng tiền: "Sao anh biết chỗ này?" Đây là quán lẩu nổi tiếng ở thành phố D, cậu muốn thử lâu lắm rồi mà không có dịp.
Diệp Vọng nhấp ngụm trà, chỉ mỉm cười không đáp. Bất cứ điều gì, chỉ cần có lòng đều có thể biết. Huống hồ, lúc hồ ly ngốc lướt điện thoại tìm quán, chưa từng che giấu, chỉ cần nghiêng đầu là thấy.
Họ gọi lẩu uyên ương, nửa cay thuộc địa bàn của Thư Thời. Nhìn nồi lẩu đỏ rực, Diệp Vọng nhíu mày. Nhưng thấy dáng vẻ cậu vui vẻ cho đồ ăn vào nồi, hắn vẫn chiều theo, chỉ nhắc: "Đồ cay quá, một tuần không được ăn nữa."
Thư Thời vừa nhúng thịt vừa gật gù: "Em biết rồi!"
Mỹ vị trước mắt, ai còn quan tâm lần sau?
Ăn no, cậu ngả ra ghế, xoa cái bụng căng, mãn nguyện. Diệp Vọng nhìn đồng hồ: "Bây giờ là tám giờ rưỡi..."
Thư Thời giật mình tỉnh táo, tưởng hắn nhắc phải về sớm: "Còn chỗ chưa đi mà!"
Diệp Vọng vốn chỉ định báo giờ, nghe vậy khẽ nhướng mày: "Muốn đi đâu?"
Thư Thời cụp mắt, hơi ngượng: "Vòng quay ở trung tâm thành phố."
Lần trước đi chơi Tinh Cầu Vui Vẻ với đại mỹ nhân, điều tiếc nuối nhất là không được ngồi vòng quay vì phải bảo trì kỹ thuật. Mà ở trung tâm thành phố D, có một vòng quay nổi tiếng là thánh địa tình nhân.
Nói xong, Thư Thời còn thêm: "Đến lúc đó, em còn chuyện muốn nói với anh." Đã ở bên nhau, cậu muốn càng thêm thẳng thắn. Đại mỹ nhân hẳn vẫn chưa biết cậu có tám cái đuôi.