Sáng hôm sau, Thư Thời thức dậy, lúc xem điện thoại thì bối rối.
Có mấy cuộc gọi nhỡ của anh Trương, còn cả tin nhắn wechat của Liêu Hàng.
Tin nhắn mới nhất của Liêu Hàng hiển thị trên màn hình: Wa, cậu sắp hot rồi! Giàu sang phú quý cũng đừng quên nhau nhé!
Thư Thời ngẫm vài giây, không vội gọi lại hay trả lời tin nhắn, mà mở ngay Weibo lên xem hot search. Vừa thấy từ khóa #Nam phụ nhan sắc bị phong ấn, Thư Thời đã đoán được có chuyện gì. Quả nhiên, người được nhắc đến trong hot search chính là cậu.
Dưới bài đăng là cả rừng bình luận tung hô nhan sắc, những lời khen mạnh bạo đến nỗi khiến mặt Thư Thời đỏ ửng. Cậu nhìn thử số lượng người theo dõi mình — đã đạt nửa triệu, và còn đang tăng.
"Uầy..."
Vài hôm trước mới chỉ có 5 vạn mà giờ đã gấp 10 lần chỉ sau một đêm?! Fan mê nhan sắc đúng là đáng gờm!
Tuy hơi kinh ngạc, nhưng Thư Thời cũng không quá kích động. Dù sao từ lúc quyết định vào giới giải trí, cậu đã chuẩn bị tinh thần rồi. Sau khi nắm sơ tình hình, cậu mới gọi lại cho anh Trương.
"Anh Trương, em vừa xem Weibo rồi."
Trương Kỳ cũng không ngờ cậu xem nhanh thế, nhưng biết sớm cũng tốt: "Fan tăng là chuyện tốt, nhưng phải thận trọng, đừng có nói linh tinh, hiểu chứ?"
Điều anh lo nhất là Thư Thời quá non kinh nghiệm xã hội, dễ nói năng không suy nghĩ. Chỉ sợ sau lỡ miệng nói điều gì rồi bị suy diễn lung tung thành ra hiểu lầm.
Thư Thời gãi đầu: "Anh Trương đừng lo, em nhìn lượng fan giống mấy chữ số bình thường thôi, chẳng thấy thật gì cả."
Trương Kỳ trấn an: "Không sao, chờ đến lúc có fan ra sân bay đón cậu thì sẽ thấy ngay sự nồng nhiệt của fan là như nào."
Cái hot search kia nằm trên bảng suốt một ngày, đến tận hôm sau mới bị chủ đề khác át xuống. Lượng fan của Thư Thời từ 5 vạn đã nhảy vọt qua 1 triệu, bình luận và tin nhắn riêng dồn dập khiến cậu há hốc mồm. Cậu còn nghi ngờ Diệp Vọng có phải đã mua fan cho mình không.
Diệp Vọng đáp lại rất ngay thẳng: Anh còn không biết có thể làm trò đó.
Thư Thời giờ mới nhận ra, có vẻ mình thực sự đang được chú ý.
Nhưng vì vẫn đang ở đoàn phim, nên cậu chưa nhận thức được rõ. Lúc này, cậu vẫn còn đang mong tổng lượt xem phá mốc 200 triệu để lấy cớ xin nghỉ đi chơi. Cậu còn không quên trả lời tin nhắn Liêu Hàng: "Bây giờ anh là người có fan gấp mười lần tôi, câu 'giàu sang chớ quên bạn bè' đáng ra là tôi nói mới đúng chứ?"
Khi "Thanh Xuân Còn Mãi" chiếu đến tập 11, lượt xem đã vượt mốc 200 triệu, dẫn đầu so với các webdrama cùng thời điểm, nhất kỵ tuyệt trần.
Không cần Liêu Hàng mở lời, đạo diễn Lưu đã chủ động mời mọi người trong nhóm đi ăn mừng. Nhưng vì đã qua gần 3 tháng kể từ khi đóng máy, ai cũng bận việc riêng, rốt cuộc chỉ có 12 người thu xếp được thời gian đến. Tuy vậy, các diễn viên chính đều có mặt.
Trương Kỳ đã xin nghỉ giúp Thư Thời, nên sáng hôm đó cậu chuẩn bị sẵn sàng từ sớm để đi. Ai ngờ lại bị đại mỹ nhân bất ngờ xuất hiện trong phòng khách làm giật mình.
"Sao anh lại đến? Em nhớ đã nói sáng nay bay về thành phố A mà?"
Diệp Vọng nhận lấy túi xách trong tay cậu: "Ngày nghỉ hiếm hoi mà lại lãng phí trên máy bay thì không đáng."
Sau đó, Thư Thời bất ngờ bị ôm vào lòng, ngửi thấy mùi đàn hương quen thuộc.
"Nhắm mắt lại."
Không biết định làm gì, nhưng theo bản năng, Thư Thời vẫn nghe lời nhắm mắt.
Một giây sau, cậu cảm thấy bên tai như rơi vào khoảng không, im phăng phắc, cả tiếng ve hè, tiếng xe cộ đều biến mất. Mở mắt ra cậu liền thấy ổ mèo quen thuộc — là phòng khách nhà đại mỹ nhân!
Thư Thời kinh ngạc. Cậu chưa từng biết là còn có thể đưa người khác cùng dịch chuyển tức thời, từng nghĩ nếu theo tốc độ học hiện tại, ít nhất cũng phải 2000 năm nữa mới học được dịch chuyển tức thời — không ngờ lại được trải nghiệm sớm.
Cậu nhìn Diệp Vọng, giọng hơi trách móc: "Anh nãy bảo em nhắm mắt làm gì chứ, chẳng nhìn được gì cả!"
Diệp Vọng từ chối cho ý kiến: "Lần này là muốn tạo bất ngờ cho em. Lần sau có thể thử mở mắt."
Thư Thời cười cong mắt, bất ngờ nhảy lên ôm lấy đại mỹ nhân: "Anh chiều em vậy sao?"
Diệp Vọng đón lấy cậu theo phản xạ, nghe vậy nhướn mày, định nói lại thì Thư Thời đã lúng túng chui xuống, chỉnh sửa quần áo, ngượng ngùng chào Cô Hoạch Điểu vừa bước ra từ bếp: "Chào buổi sáng..."
Cô Hoạch Điểu kinh ngạc đến mức nói không thành lời.
Diệp Vọng quay lại hỏi: "Còn việc gì?"
Cô Hoạch Điểu lắc đầu nguầy nguậy: "Không, không có gì, tôi đi chuẩn bị bát đũa trong phòng bếp đây. Ngài và... cậu Thư cứ, cứ tiếp tục ạ."
Vừa quay người trốn vào bếp, thấy không ai đi vào cùng mới vỗ ngực mấy cái, lẩm bẩm: "Mình không nhìn nhầm chứ? Là bế đúng không?!"
Bà còn tưởng cả đời này ông chủ mình không vướng bận tình ái, ai ngờ cây khô cũng có ngày trổ hoa...
Trong phòng khách, Thư Thời xấu hổ bật tivi xem tin sáng, không dám nhìn biểu cảm đại mỹ nhân.
Cảnh vừa rồi đúng là hiện trường cái chết xã hội...
Thư Thời âm thầm hối hận trong lòng. Tất cả tại ở khách sạn lâu quá, cứ tưởng chỉ có mình với đại mỹ nhân, quên mất trong nhà còn có Cô Hoạch Điểu...
Diệp Vọng buồn cười trong lòng, ngồi xuống bên cạnh: "Tin tức thú vị không?"
Thư Thời lí nhí: "Không hay..."
Thật ra cậu chỉ thấy không làm gì thì càng lúng túng...
Sau bữa sáng, Thư Thời chiếm lấy iPad của Diệp Vọng tìm địa điểm chơi, vừa xem vừa hỏi: "Bữa tiệc phải buổi tối mới bắt đầu, ban ngày mình đi đâu chơi được?"
Diệp Vọng khẽ mỉm cười: "Buổi sáng không ra ngoài, ở nhà."
Thư Thời hơi bất ngờ: "Tại sao?" Từ lúc bắt đầu phải quay chụp dồn dập, cậu đã không thể đi ra ngoài chơi cùng đại mỹ nhân rồi, chờ mãi mới có một ngày nghỉ mà.
Diệp Vọng đáp: "Chạy liên tục bao ngày chắc em cũng mệt rồi. Ở nhà xem phim, nghỉ ngơi một chút. Nếu tiện, chiều nay đi gặp ông nội với anh nhé."
Thư Thời nghe nửa đầu đang ngọt ngào thì nghẹn họng: "Gặp... nhanh vậy á?"
Nhớ tới thái độ ông lần trước, cậu hơi run: "...Anh, anh nói còn chuẩn bị quà mà? Giờ chỉ có nửa ngày, chắc không kịp đâu..."
Diệp Vọng: "Anh đã chuẩn bị xong từ trước rồi."
Thư Thời: "..."
"Không tiện?"
Thư Thời nuốt nước bọt: "Không... không có gì bất tiện." chỉ là đột xuất quá đi.
Diệp Vọng không muốn nhìn thấy hồ ly ngốc nhăn mặt, xoa xoa đầu cậu: "Vậy là tốt rồi."
Cả buổi sáng hai người cùng xem phim, nhưng Thư Thời cứ như ngồi trên đống lửa. Biết đại mỹ nhân muốn đi thăm tứ hợp viện với cậu nên cậu đã nhắn tin cho ông nội báo trước.
Kết quả chỉ nhận được 2 chữ: Biết rồi.
Thư Thời nhìn mãi, lòng cứ băn khoăn, không đoán ra ý ông là sao, liệu lần gặp mặt này sẽ như thế nào... Nhưng Thư Thời nhìn hai chữ kia mười mấy lẫn, nghĩ nát óc cũng không ra.
Phim gần hết, bên tai Thư Thời truyền đến tiếng của đại mỹ nhân: "Phim hay không?"
Thư Thời giật mình: "Hay, rất hay!"
Diệp Vọng cười nhạt: "Con chó của nữ chính dễ thương nhỉ?"
Thư Thời vô thức đáp: "Ừm, dễ thương lắm."
Diệp Vọng quay đầu liếc con hồ ly ngốc cứ bồn chồn mà cười: "À xin lỗi, anh nói nhầm, là con mèo mới đúng."
Thư Thời: "..."
Cậu tròn mắt: "Sao anh lại lừa em!"
Diệp Vọng xoa đầu hồ ly ngốc, dịu dàng: "Đừng lo, buổi gặp chiều nay không đáng sợ như em nghĩ đâu, tin anh."
Thư Thời gật đầu. Hy vọng là vậy.
Chiều, Diệp Tứ lái xe chở họ đến phố cổ. Tới đầu ngõ, Diệp Vọng và Thư Thời xuống đi bộ, Diệp Tứ mang theo quà đi sau.
Tới nơi, Thư Thời bước lên trước, đẩy cửa gọi: "Ông ơi, con về rồi!"
Trong viện vọng ra tiếng đáp chậm rãi: "Về rồi thì vào đi."
Tuy nói vậy nhưng ông Thư vẫn nằm trên ghế như cũ, không hề đứng dậy đón.
Hừ, để ta xem là thằng nào/ tên yêu quái nào dám lừa cháu trai ta đi.
Có điều Thư Thời ở ngoài nghe vậy cũng thở phào. Ít ra còn cho vào nhà.
Nhưng bước vào trong, thấy ông vẫn không nhúc nhích, Thư Thời lại thấy bất an. Trái ngược với Thư Thời đang lo lắng, Diệp Vọng vừa nhìn ông Thư thì ánh mắt thoáng qua tia kinh ngạc Thư Thời không nhận ra, bước nhanh tới gọi ông đang chợp mắt dậy: "Ông ơi, tụi con về rồi!"
Ông Thư chậm rãi mở mắt, nghe câu "tụi con", trong lòng chợt thấy ngổn ngang.
"Giờ bắt đầu dùng 'tụi con' luôn rồi..."
Dù định bụng làm khó một chút, muốn ra oai tí nhưng cũng không thật sự muốn Thư Thời khó xử, hai bên đều khó chịu. Vì thế nghe cậu gọi, ông cũng ngồi dậy, "Về rồi à?"
Ngay sau đó, ánh mắt chuyển qua bóng người thon dài không xa. Vừa nhìn liền trừng lớn mắt, hoàn toàn quên mất mình đang muốn làm giá.
Sao lại là cái thằng này!