Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 85

Trước hết, ông nội Thư nhìn về phía Thư Thời để xác nhận: "Cậu ta là bạn trai của con à?"

Thư Thời gật đầu đáp: "Đúng ạ."

Lời vừa dứt, Thư Thời trông thấy nét mặt của ông nội có gì đó sai sai, "Ông nội ơi, sao thế?"

Nghe vậy, ông nội Thư nhìn thoáng qua Diệp Vọng, vẻ mặt phức tạp: "Không có gì."

Lúc này ông chẳng còn tâm trạng gì để sĩ diện nữa nên phẩy quạt lùa người vào nhà ăn: "Ông nấu cơm xong rồi đấy, con mau vào dọn bát đũa với đồ ăn lên đi."

Vừa nghe thấy ông nói đã nấu cơm từ trước, Thư Thời biết ông không định làm khó dễ người ta nên cười nói: "Vâng, con đi liền đây."

Sau khi tiến vào bên trong, Diệp Tứ đặt quà cáp xuống rồi lập tức rời khỏi nội viện. Vậy nên trước khi vào bếp, Thư Thời sợ hắn sẽ thấy ngại khi ở riêng với ông nội mình nên cậu tính gọi hắn đi cùng.

Thế mà không ngờ tới ông nội Thư lại bảo: "Con cứ đi đi, cậu ta ở lại đây với ông."

Tim Thư Thời đập "bình bịch" một cái, vô thức nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Diệp Vọng vỗ nhẹ lên vai con hồ ly ngốc: "Đi đi, không sao đâu."

Ông nội thu một màn này vào mắt, trong lòng thầm cảm thấy xót xa. Thằng oắt đó thực sự nghĩ rằng ông già này dám làm gì người kia à?

Chờ Thư Thời rời hẳn, ông nội Thư mới nhìn thẳng vào Diệp Vọng: "Đã lâu không gặp, Thao Thiết."

Diệp Vọng đứng đó không nhúc nhích, con ngươi sâu thẳm: "Đúng là lâu rồi hai ta không gặp nhau, Kiến Mộc."

Sau màn chào hỏi, cả hai đều im lặng một lát.

Suy nghĩ của Diệp Vọng trôi về hàng ngàn năm về trước, khi hắn vẫn chưa thoát khỏi h*m m**n ăn uống cùng giết chóc, mà Kiến Mộc lúc đó là thần mộc nhận được vô vàn sự kính trọng và ngưỡng mộ. Bản thân hắn trong lúc bị cơn đói khát thúc đẩy dẫn đến việc mất đi phần lớn ý thức nên đã có một trận xung đột với ông, này cũng xem như hai bên kết oán với nhau.

Chỉ là cách đây khoảng ba ngàn năm trước, thần mộc đột nhiên biến mất khiến Bạch Trạch tiếc nuối suốt một quãng thời gian dài.

Diệp Vọng giương mắt nhìn quang tiểu viện cây cối xanh tốt, thầm nghĩ, thật sự không ngờ thần mộc năm nào không chỉ lui về thoải mái sống ẩn dật qua ngày mà còn có người thân kề cạnh.

Nghĩ đến Thư Thời, Diệp Vọng nheo mắt: "Vì sao là em ấy?"

Cả hai người đều biết "em ấy" là đang ám chỉ ai.

Mọi việc xảy ra quá trùng hợp khiến Diệp Vọng không thể không nghĩ sâu xa hơn.

Bốn ngàn năm trước, hắn lấy được Thiên Hỏa Tinh Phách, Thư Thời mất một cái đuôi.

Hơn ba ngàn năm trước, không lâu trước khi Sơn Hải Cảnh bị chôn vùi, Kiến Mộc bỗng dưng biến mất. Lúc đó ngay cả bản thân Diệp Vọng cũng tưởng rằng Kiến Mộc đã kết nối được với thuộc tính của đất trời, biết được rằng nơi ở của mình không còn trụ được bao lâu nên quyết định cùng tiến cùng lùi với nơi đó.

Nhưng lúc này nhìn dáng vẻ Kiến Mộc yên ổn, nhàn nhã ngồi trên ghế khiến Diệp Vọng phải đem tất cả những suy đoán từ trước đến giờ ngẫm nghĩ lại một lần nữa.

Bên cạnh đó, thời điểm tộc Cửu Vĩ Hồ tái sinh cũng nằm trong khoảng mấy trăm năm giữa hai giai đoạn này.

Kiến Mộc hừ lạnh một tiếng: "Chuyện đó không liên quan gì đến cậu, ranh giới của núi Câu Ngô còn chẳng gần đây mà sao có thể quản đến chuyện của lão già này."

Diệp Vọng cười khẽ: "Lúc trước không liên quan, nhưng bây giờ thì có liên quan."

Một câu trực tiếp chặn lại những lời tiếp theo của Kiến Mộc. Ông tức giận đến độ thổi râu trừng mắt: "Dù có hay không cũng không phải do cậu quyết định!"

Thư Thời thò đầu ra từ cửa nhà ăn: "Con dọn xong bát đũa rồi này, hai người vào ăn cơm được rồi đó!"

Tiếng hét này phá hỏng bầu không khí căng thẳng đang diễn ra giữa Diệp Vọng và ông nội Thư. Ông nội Thư đứng lên rồi vào nhà ăn trước: "Ăn cơm đã, có chuyện gì thì để cơm nước xong rồi nói sau."

Mặc dù không đáp lại nhưng bước chân của Diệp Vọng dứt khoát theo sau đi vào nhà ăn.

Trong bếp, Thư Thời gắp thịt bỏ vào bát của ông bội, dè dặt hỏi: "Ông nội ơi, vừa rồi hai người nói gì với nhau thế?"

Ông nội Thư nhúc nhích một chút: "Không có gì, nói vài câu thôi." Trả lời một cách vô cùng qua loa.

Kể cả một người ngốc nghếch là Thư Thời cũng có thể cảm nhận được ông nội mình bây giờ đang rất không thoải mái nên cậu không hỏi thêm gì nữa, định một lát cơm nước xong xuôi rồi đè đại nhân nhà mình ra hỏi chuyện sau.

Nhưng cậu không ngờ là sau khi ăn cơm xong, ông nội với đại nhân nhà mình đi về sương phòng. Thư Thời không được vào chung nên chỉ có thể tự mình ngồi chơi ở dưới mái hiên. Khoảng nửa tiếng sau, Diệp Vọng và ông nội Thư mới đi ra.

Thư Thời tiến lên đón, cậu vừa định nói gì đó thì ông nội Thư đã xua tay: "Hôm nay ông hơi mệt, hai đứa về trước đi."

Thư Thời khựng lại nhưng rồi cũng đồng ý: "Vâng, vậy ông nội nghỉ ngơi đi nhé."

Trên đường về nhà, Thư Thời hỏi đại nhân nhà mình: "Ông nội nói với anh chuyện gì vậy? Sao mà trông cứ thần bí thế nào, với lại em thấy hình như ông nội không vui lắm thì phải..."

Mặc dù cậu biết ông nội phản đối chuyện cậu yêu đương nên cũng đoán được lúc gặp mặt ông sẽ không vui vẻ gì, nhưng dáng vẻ vừa rồi khác hẳn với bộ dạng mất hứng mà cậu tưởng tượng từ trước...

Diệp Vọng không có ý định giấu giếm nhóc hồ ly ngốc nghếch này, thay vì để cho cậu lo xuôi lo ngược như thế, tốt nhất nên nói thẳng với cậu.

"Anh và ông nội em có thể xem như là người quen cũ, chỉ là do trước đó hai bên có chút xích mích nên việc ông khó chịu với anh là chuyện bình thường."

Thư Thời ngạc nhiên: "Vậy là hai người thật sự quen biết từ trước hả!" Hèn gì ban nãy lúc vừa nhìn thấy mặt nhau là ông nội đã có vẻ gì đó là lạ rồi.

Không, cậu lập tức lo lắng: "Xích mích lúc trước của hai người... có nghiêm trọng lắm không? Có thể cứu vãn được không?"

Diệp Vọng cười cười: "Em có biết nguyên hình của ông em là gì không?"

Thư Thời gật đầu: "Biết, là cây. Mà cũng không đúng, em chỉ mới thấy ông biến ra cành cây với lại có thể làm con rối gỗ thôi chứ chưa bao giờ được thấy nguyên thân của ông nội."

Diệp Vọng nhéo nhẹ tay đang đặt trên đầu gối của Thư Thời, ngữ điệu nhàn nhạt: "Ông ta không hẳn chỉ là một cái cây bình thường mà ông ta chính là Kiến Mộc - thần mộc có khả năng kết nối với đất trời. Năm đó anh đói đến phát điên nên gặm lấy vỏ cây của ông ta. Tuy nhiên anh cũng không chiếm được chỗ tốt nào, đã vậy còn bị cành cây của ông ta đập cho một trận."

Thư Thời tròn mắt há mồm.

Cậu chưa bao giờ tưởng tượng được người ông mà đó giờ cậu nghĩ chỉ là một cái cây bình thường hóa ra lại là thần mộc, cũng chưa từng nghĩ đại nhân nhà mình còn từng đánh nhau với ông mình.

"Cuộc sống hồi đó của mấy người đều... k*ch th*ch như vậy hả?"

"Sơn Hải Cảnh năm đó khốc liệt hơn thời đại này nhiều, nơi đó vĩnh viễn không bao giờ đổi được quy luật sinh tồn cá lớn nuốt cá bé."

Nghe thế, Thư Thời cảm thấy có chút đau lòng cho hắn, đồng thời cũng đau lòng cho vỏ cây của ông nội mình.

Thật ra có một chuyện Diệp Vọng vẫn chưa nói hết là năm đó, sau khi Kiến Mộc dùng cành cây quật cho vài phát, hắn dứt khoát ăn luôn cành cây đó. Nếu không với tính cách của Kiến Mộc, không có chuyện ông thù dai đến tận bây giờ.

Thư Thời lúc này càng lo lắng hơn: "Thế, nếu ông nội mãi mãi không chấp nhận chuyện chúng mình thì phải làm sao giờ?"

Thần sắc Diệp Vọng bình tĩnh đáp: "Ông ta chỉ tạm thời không thể chấp nhận được thôi, không phải là không đồng ý hẳn luôn. Chúng ta cứ cho ông ta thêm thời gian đi."

Nói đến đây, Diệp Vọng bỗng hỏi Thư Thời một câu không liên quan mấy: "Sao trong sân nhà trồng nhiều rau thế?"

Thoạt nhìn Kiến Mộc không phải là người thiếu tiền.

Tuy không rõ ra sao nhưng Thư Thời vẫn thành thật trả lời: "Ông nội thích trồng rau lắm, bên cạnh nội viện thì phần đất trống phía trước hậu viện cũng trồng đủ loại rau khác nhau luôn đấy. Sao anh lại hỏi chuyện này?"

Diệp Vọng cong môi: "Không có gì, anh chỉ hỏi thế để biết thêm một chút thôi."

Việc gặp Kiến Mộc là chuyện ngoài ý muốn nhưng những gì ông nói với hắn ở trong sương phòng làm hắn bất ngờ hơn.

"... Ba ngàn năm trước, vào lúc tôi dự cảm được Sơn Hải Cảnh sắp đến lúc lụi tàn, tôi quyết định đi ra ngoài để ngao du đó đây. Dù sao thì tôi ở trong Sơn Hải Cảnh cũng đủ lâu rồi, lâu đến mức quen thuộc với từng giọt nước, từng hạt cát, lâu đến mức khiến tôi sinh ra cảm giác hơi chán ghét nơi đấy. Nhưng khi tôi đang chuẩn bị rời khỏi Sơn Hải Cảnh, tôi gặp được nhóc hồ ly bên bờ sông Hoài. Thằng bé lúc đó bé xíu, phía sau chỉ còn tám cái đuôi, trông cũng thông minh lanh lợi. Tôi có thể cảm nhận được Thiên Đạo muốn bỏ qua cho con cá lọt lưới của tộc Cửu vĩ hồ này mà vừa lúc tôi nghĩ có người bầu bạn trên đường cũng vui nên dẫn theo thằng bé rời khỏi Sơn Hải Cảnh."

"Nhưng hiển nhiên linh khí ở trần thế nào sánh được với Sơn Hải Cảnh. Thằng bé được sinh ra ở Sơn Cảnh, vốn đã quen với môi trường tràn ngập linh khí nên sau khi rời đi thì phần lớn thời gian đều ngủ mê mệt. Bấy giờ, tôi cần phải tìm cách làm chậm tốc độ lớn lên của thằng bé, nếu không linh lực trong cơ thể thằng bé không bổ sung kịp thời sẽ dẫn đến phản phệ. Đến giờ thằng bé vẫn còn nghĩ rằng nó chỉ mới sống được hơn hai năm, thật ra nó đã ở bên cạnh tôi suốt ba nghìn năm nay rồi dù rằng bản thân nó không có ký ức gì về khoảng thời gian này."

Nói đến đây, Kiến Mộc ngẩng đầu nhìn Diệp Vọng: "Tôi không thể đoán được cục diện ngày hôm nay. Nếu tôi có thể đoán trước được, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép thằng bé đi ra ngoài tự sinh tự diệt. Nhưng chuyện giữa tôi và cậu hãy để hai ta giải quyết thôi, đừng kéo theo người vô tội liên lụy vào làm gì."

Diệp Vọng cụp mắt nhìn con hồ ly ngốc nghếch đang ngủ gục trên vai mình, đáy mắt mềm mại.

Nếu hắn thật sự muốn nhân cơ hội để trả thù thì ban nãy hắn cũng sẽ không duy trì sự hòa thuận và thể diện ở ngoài mặt. Rốt cuộc, bé hồ ly ngốc này mềm lòng như thế, nếu biết hai người bọn họ có chuyện không vui chắc chắn cậu sẽ ăn ngủ không ngon.

*

Buổi tối một mình Thư Thời đi đến tiệm sushi, tuy cậu rất muốn dẫn theo đại nhân nhà mình nhưng Diệp Vọng lúc đó đã từ chối.

"Nếu anh đi, mọi người trên bàn có lẽ sẽ không thoải mái mấy. Anh sẽ kêu Diệp Tứ đi theo em, nhớ không được uống rượu, có chuyện thì gọi cho anh."

Thư Thời mím môi, mặc dù cậu không muốn thừa nhận nhưng những gì Diệp Vọng nói đều là sự thật.

Lúc trước ở trên phim trường cũng như thế, chỉ cần hắn có mặt ở đó là tất cả mọi người sẽ nói nhỏ lại, cũng không dám đùa giỡn với nhau.

Khi cửa phòng riêng mở ra, Thư Thời nhìn thấy bên trong đã có rất nhiều người như đạo diễn Lưu, Liêu Hàng, Thi Vân Tả, còn có cả nhân viên trong đoàn cùng nhân viên trang điểm, gần như tất cả mọi người đều có mặt ở đây.

Không khí trong phòng bấy giờ vô cùng náo nhiệt, mọi người trông thấy Thư Thời tới liền lên tiếng trêu ghẹo vài câu.

Liêu Hàng đưa cho cậu một ly nước, cũng chẳng phải là hắn đang săn sóc hay gì mà chủ yếu là vì lần say trước đó của Thư Thời đã để lại bóng ma tâm lý cho cậu ta. Với lại, lần này không có tổng giám đốc Diệp ở đây, cậu ta sợ một mình cậu ta không thể khống chế nổi cục diện.

Vẫn không nên cho cậu uống đồ cồn vậy.

Vừa hay Thư Thời cũng không muốn uống rượu, thấy thế liền nhận lấy ly nước.

Trong bữa tiệc, có người vô tình nhắc đến Diệp Vọng: "Nói mới nhớ, đoàn làm phim chúng ta thực sự nên cảm ơn tổng giám đốc Diệp. Mặc dù tổng giám đốc Diệp có hơi lạnh lùng với chúng ta nhưng thật ra là một người rất nhiệt tình."

Thư Thời bỗng nghe có người nói thế khiến cậu chợt bị sặc, ho khan vài cái.

Người vừa mới phát biểu là nhân viên phụ trách mảng trang phục, anh ta nghe thấy động tĩnh là lập tức nhìn qua Thư Thời: "Với lại, chắc là Thư Thời chưa biết đúng không? Bộ âu phục mà cậu mặc lúc diễn thuyết trên lễ đường là do chính tay tổng giám đốc Diệp cung cấp cho đấy."

Gương mặt Thư Thời lập tức đỏ bừng, chắc là không ai có thể biết rõ chuyện gì đã xảy ra hơn cậu. Tuy nhiên, những người còn lại trong phòng chỉ mới biết đến chuyện này nên nhất thời mỗi người đều có những suy nghĩ riêng của mình, nhưng cả đám đều không hẹn mà đồng loạt nhìn Thư Thời.

Bình Luận (0)
Comment