Không biết Thư Thời liên tưởng đến chuyện gì, cả gương mặt cậu bỗng đỏ bừng cả lên: "Cái, cái đó... Em nghĩ em qua bên biệt thự nhỏ ngủ cũng được..."
Dứt lời, cậu ôm chăn lên định trèo xuống giường.
Diệp Vọng vươn tay ngăn động tác của cậu, bất đắc dĩ nói: "Em không muốn ở riêng với tôi à?"
Thư Thời nghe được cảm xúc buồn rầu trong lời của đại mỹ nhân, cậu khựng lại, lúng túng đáp: "Không phải, không phải đâu mà, tại em chưa quen..."
Nghe vậy, Diệp Vọng giúp cậu dém chăn lại lần nữa: "Chưa quen ở chung với tôi?"
Thư Thời lắc đầu.
Cậu nhớ đến cái lần cậu và đại mỹ nhân ở sau cánh cửa... lập tức cảm thấy quá... quá k*ch th*ch...
Diệp Vọng nghiêng người về phía trước, đưa tay nghịch đuôi tóc của con hồ ly ngốc nào đó: "Nếu em không muốn, tôi sẽ không làm gì. Tôi hứa."
Mặt Thư Thời càng đỏ hơn, cuối cùng cậu chậm rãi gật đầu.
Thư Thời đi tắm trước, sau khi tắm xong cậu liền chui lên trên giường. Ban đầu cậu ngồi nghiêm chỉnh, dần dần nằm dài ra, nhưng dù là ngồi hay nằm, cậu đều không thể bình tĩnh được. Trái tim trong lồng ngực cậu bấy giờ đập siêu nhanh, đây không còn là nai con chạy loạn nữa mà là nai con phát điên luôn rồi. Nhưng Thư Thời còn chưa kịp làm xong công tác tư tưởng cho bản thân đã nghe thấy tiếng cửa phòng tắm "cạch" một cái, mở ra.
Thư Thời vô thức nhắm chặt mắt lại.
Chẳng mấy chốc, cậu ngửi thấy hương thơm quen thuộc của gỗ đàn hương hòa lẫn với sữa tắm và hơi nước trong không khí. Phía bên kia của giường chợt lún xuống, Thư Thời nuốt nước bọt, bỗng dưng cậu thấy hơi căng thẳng.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu chung giường với đại mỹ nhân, cơ mà lúc đó cậu còn chưa hiểu được lòng mình, vả lại toàn ngủ dưới dáng vẻ của một con hồ ly nên đương nhiên không giống với tình huống hiện tại.
"Ngủ rồi à?"
Thư Thời vô thức nín thở, cậu cố giữ nguyên tư thế của mình, giả vờ như bản thân đã ngủ rồi.
Nghe được chút rối loạn trong hô hấp của ai đó, khóe môi Diệp Vọng cong lên. Hắn ẩn ý nói: "Đang ngủ cũng được."
Nghe thế, thần kinh Thư Thời lập tức căng hơn dây đàn. Lời này nghe như... đại mỹ nhân muốn làm chút gì đó...
Ngay lúc trí tưởng tượng của cậu bay cao bay xa, cậu bỗng cảm nhận được bàn tay của đại mỹ nhân đáp lên cái chăn cậu đang đắp. Trong lòng Thư Thời hồi hộp chết đi được, thế là đại mỹ nhân chưa kịp làm gì, cậu đã mơ màng mở mắt vờ như mình mới tỉnh ngủ: "Sao thế anh?"
Diệp Vọng dù bận vẫn ung dung nhìn cậu: "Làm em tỉnh à?"
Thư Thời dụi mắt: "Không sao, nãy em cũng ngủ không ngon."
Diệp Vọng cười cười: "Vừa hay, anh có chuyện này định nói với em."
Nghe vậy, Thư Thời có chút khó hiểu: "Chuyện gì thế?"
Diệp Vọng xốc chăn lên rồi nằm xuống cạnh Thư Thời, cách cậu chưa tới nửa cánh tay: "Tôi còn nợ em một ân tình."
Thư Thời giật mình, cậu thử nhớ lại.
Hồi trước đại mỹ nhân thường nói với cậu chuyện này, nhưng mà cậu thật sự không muốn cái gì cả, cũng chẳng cần đại mỹ nhân làm gì cho mình. Vì thế mãi đến giờ cậu vẫn chưa nghĩ ra được.
Trên thực tế, đối với cậu mà nói cái "ân tình" này không quan trọng đến thế, có hay không đều được.
Cậu đang chìm trong mớ suy nghĩ của mình thì cánh tay bên người không kịp đề phòng chạm phải áo ngủ lụa của đại mỹ nhân.
Diệp Vọng trầm giọng nói: "Loài người có câu, đối với ân nhân cứu mạng nên lấy thân báo đáp. Em từng nghe qua chưa?"
Bên tai Thư Thời đỏ ửng, cậu nhìn sang chỗ khác: "Chưa, chưa từng nghe qua câu này."
Diệp Vọng không tỏ ý kiến với chuyện này, nói tiếp: "Vậy giờ em biết rồi đấy. Em cứu tôi một mạng, tôi lấy thân mình báo ơn em, tôi thấy cách này rất công bằng, em thấy sao?"
Thư Thời dịch ra xa hắn vài cm: "Em thấy không..."
Cậu còn chưa nói xong đã nghe thấy đại mỹ nhân ngạc nhiên hỏi lại: "Không được?"
"..." Lời Thư Thời định nói bị kẹt lại trong cổ họng. Cậu vừa xấu hổ vừa quạu quọ ngẩng đầu, liếc đại mỹ nhân nhà mình một cái.
Sao có thể bắt thanh niên trai tráng nói hai chữ "Không được"!
Thư Thời hít sâu một hơi: "Không phải không được! Em... em... em muốn có thời gian chuẩn bị!"
Đáy mắt Diệp Vọng ánh lên nét cười dịu dàng: "Được, tôi chờ đến ngày em chuẩn bị sẵn sàng."
Gần như ngay lúc dứt lời, Thư Thời đã thấy hối hận. Cơ mà đại mỹ nhân cũng đã chốt như thế rồi, cậu không thể phản bác lại được nữa.
Sau khi nói xong, đại mỹ nhân lui sang một bên tạo khoảng cách an toàn giữa hai bên. Thư Thơi xoay người nằm hướng mặt ra ngoài, cậu không rõ đây là tình huống gì nên lắng tai nghe thử, hình như đại mỹ nhân vừa nằm xuống.
Lúc này, Thư Thời vô cùng hối hận ban nãy bản thân không thể nói lại đại mỹ nhân được.
Thật ra không phải là cậu đang hối hận về chuyện đồng ý ấy ấy với đại mỹ nhân, dù sao thì trải qua lần trước sau cửa phòng, cậu từng thử mày mò thông tin, bổ túc gấp cho bản thân một đống lý thuyết. Nhưng chuyện làm cậu thấy phân vân là cậu hiểu rất rõ về bản thân mình, vừa không có thể lực vừa chẳng có lấy miếng cơ bắp, nhìn kiểu gì cũng thấy hợp nằm dưới hưởng thụ hơn.
Nhưng mà...
Ban nãy đại mỹ nhân bảo muốn "lấy thân báo đáp", này chẳng phải đang ngầm bảo là hắn cũng nằm dưới hả!
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh, Thư Thời sầu thúi ruột.
Cậu và đại mỹ nhân hình như đều là 0...
Phải làm sao bây giờ...
Diệp Vọng đang say giấc nồng bên cạnh không biết Thư Thời đang rầu rĩ vì "chuyện lớn" đấy. Hắn chỉ tưởng bản thân lần này đã đẩy được con hồ ly thụ động nào đó tiến từng bước một, nào ngờ đầu óc của hồ ly đần đã nghĩ tới bước nào luôn rồi.
*
Vì mãi nghĩ chuyện "nằm dưới", tới tận tối khuya Thư Thơi mới chợp mắt được, sáng sớm hôm sau không tránh khỏi việc nằm phè trên giường.
Lúc bị đại mỹ nhân đánh thức, cậu còn đang ngái ngủ, hai tay quờ quạng muốn kéo chăn lên lại nhưng kéo kéo một hồi không hiểu sao lôi trúng áo ngủ đại mỹ nhân. Cảm nhận xúc cảm là lạ trong tay, Thư Thời mở mắt ra, thứ đập vào mắt cậu đầu tiên là hơn một nửa bờ ngực trần của đại mỹ nhân.
Thư Thời lập tức buông lỏng tay ra, ngượng ngùng cười với đại mỹ nhân.
Diệp Vọng chỉnh chu quần áo lại, trên mặt không để lộ biểu cảm gì: "Đến lúc nên dậy rồi."
Diệp Vọng nói rồi ra hiệu cho con hồ ly ngốc nào đó nhìn đồng hồ. Gần như ngay lúc nhìn thấy màn hình, Thư Thời tỉnh hẳn luôn.
Sao muộn cỡ này rồi!
Cậu chưa xin nghỉ phép sáng nay nên vẫn phải đến phim trường đúng giờ để đi làm!
Thư Thời vội vàng đứng dậy lao vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, cậu quyết định tạm gác lại cái vấn đề rắc rối kia ra để sau này tính sau. Sau khi ăn xong bữa sáng, Thư Thời được đại mỹ nhân quắp đi di chuyển tức thời đến phòng trong khách sạn. Lần này cậu không nhắm mắt, thế là cậu được nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng kỳ diệu mà trước giờ chưa bao giờ được chiêm ngưỡng.
Quá trình dịch chuyển tức thời chỉ diễn ra trong vỏn vẹn một giây, cơ mà trong một giây đó, Thư Thời được chứng kiến rất nhiều hình ảnh chằng chịt chồng lên nhau, lướt qua trước mắt cậu, trông giống như những tấm ảnh thu nhỏ được ép lại thành từng lớp một vậy. Cậu cảm thấy siêu mới lạ, vì thế ríu rít hỏi đại mỹ nhân đó là gì.
"Dịch chuyển tức thời giúp ta đi được ngàn dặm trong một ngày, không phải tạo ra một chiều không gian khác. Thế nên những gì em vừa nhìn thấy đều là cảnh vật ven đường từ thành phố A đến thành phố D."
Dứt lời, Diệp Vọng v**t v* đuôi tóc của cậu: "Được rồi, em vào phim trường đi."
Biểu cảm phấn khích của Thư Thời chợt cứng đờ, cậu đành ngoan ngoãn chào tạm biệt đại mỹ nhân rồi lê từng bước vào phim trường.
Hôm qua lúc Thư Thời không có mặt, đoàn làm phim cũng không rảnh rỗi. Họ bắt tay vào quay những cảnh không có Thư Thời cùng một số cảnh quay dài trừu tượng. Bấy giờ, Chung Vệ đang ngồi ở sau camera giám sát lật xem kịch bản, trông thấy Thư Thời thì liền kéo cậu lại thảo luận vài câu, mãi đến nửa tiếng sau mới thả Thư Thời ra ngoài.
Lúc cậu vòng về định đi tìm Tiểu Hiên tình cờ bắt gặp anh Trương đang nói gì đó với Tiểu Hiên, hình như biểu tình còn khá nghiêm túc nữa. Lòng Thư Thời chợt hồi hộp, nhớ tới bài đăng trên Weibo ngày hôm qua của mình. Tối qua cậu thấy anh Trương không gọi qua nên cứ tưởng ảnh không để bụng chuyện này.
Trương Kỳ vừa quay đầu đã thấy bóng dáng Thư Thời, anh ta vẫy tay kêu cậu lại: "Tiểu Thời, qua đây một chút."
Thư Thời thành khẩn, chủ động nhận lỗi: "Anh Trương ơi, tối hôm qua là tại em bồng bột..."
Nét mặt Trương Kỳ có hơi ngạc nhiên, cơ mà rất nhanh anh ta đã hiểu được chuyện gì xảy ra, lập tức cười nói: "Không phải chuyện tối hôm qua đâu."
"Dạ?" Không phải chuyện tối qua thì còn chuyện nào khác nữa hở?
Trương Kỳ vỗ vai cậu: "Chẳng phải hồi trước có một đoạn thời gian cậu được lên top tìm kiếm đấy sao, nhờ nó mà lượng fan của cậu đã tăng lên nhanh chóng. Bây giờ siêu thoại với nhóm fan được thành lập rồi, hôm qua họ mới tìm được Weibo của anh, nhắn bảo anh là một số fan muốn tổ chức một buổi tham ban. Cậu thấy được không?"
Thư Thời nghe xong cảm thấy ngạc nhiên vô cùng: "Nhanh như vậy?"
Cậu còn tưởng phải đến khi cậu nhận bộ phim kế tiếp mới có fan đến tham ban.
Trương Kỳ: "Anh cũng bị bất ngờ mà, vậy cậu tính sao?"
Hai mắt Thư Thời long lanh, tuy còn hơi xấu hổ nhưng cậu vẫn đáp: "Vậy để họ đến đi anh."
Kế đó cậu cần phải đi xin đạo diễn Chung cho nghỉ vài tiếng.
Trương Kỳ gật đầu: "Quyết định vậy đi. Để giờ anh nhắn cho fan, sẵn làm vài công tác chuẩn bị trước đã. Cậu cứ yên tâm đóng phim đi, đợi lát nữa rỗi rồi anh qua nói chuyện với cậu."
Trước khi đi, trong lòng Trương Kỳ vẫn còn lo lắng nên đặc biệt dặn dò thêm vài câu: "Cái cậu cần tập trung bây giờ là đóng phim cho thật tốt, đừng có tham cái nhỏ rồi mất cái lớn."
Thư Thời đáp lại bằng nụ cười tươi.
Tự cậu cũng hiểu rõ được điều này, cho dù cậu có đẹp đến mức nào đi chăng nữa sẽ có lúc người ta nhìn đến phát chán. Chỉ có tác phẩm với vai diễn mới được người đời công nhận và bàn luận lâu dài.
Bên phía các fan nhanh chóng chốt được thời gian đến tham ban, dự định sẽ tổ chức đi vào cuối tuần để các fan còn ngồi ghế nhà trường hay bận đi làm có thể thuận tiện sắp xếp thời gian. Bởi vì mặt trời ngày hè quá chói chang nên Trương Kỳ cố tình tìm người dựng đồ che nắng bên ngoài trường quay.
Bởi vì ánh mặt trời mùa hè quá chói chang nên Trương Kỳ cố tình tìm người dựng màn che ngoài trường quay trước khi fan đến tham ban. Sáng hôm đó, sau khi Thư Thời quay xong một cảnh, cậu vội vàng đi nhờ nhân viên trang điểm tẩy trang giúp mình rồi thay một bộ đồ khác. Lúc cậu vừa mới đi đến ngã rẽ đã nghe thoáng thoáng tiếng nói chuyện náo nhiệt, bước chân vốn đang vội vã của cậu không thể không chậm lại.
Diệp Vọng bám theo phía sau cũng dừng bước: "Hồi hộp à?"
Thư Thời gãi đầu, vô ý vò rối mái tóc mà nhân viên hóa trang vừa giúp cậu tạo kiểu.
"Tại em cứ có cảm giác... lạ lùng thế nào ấy."
Mấy tháng trước lúc đi thành phố S để quay chụp trông thấy Liêu Hàng có fan đến tham ban, cậu còn thầm hâm mộ cậu ta trong lòng. Bây giờ mới cách lần đó chưa bao lâu, cậu cũng đã có nhóm fan đến tham ban của riêng mình, nếu bảo cậu không cảm động thì chắc chắn là nói dối.
Diệp Vọng đứng sau lưng, đưa tay giúp cậu vuốt mấy cọng tóc dựng thẳng đứng lên xuống: "Sau này em sẽ còn có rất nhiều lần được thế này, em phải tập làm quen dần đi là vừa."
Rốt cuộc Diệp Vọng vẫn nhớ rõ như in lời tiên đoán của Bạch Trạch.
"Người mà cậu muốn tìm sớm muộn gì cũng sẽ được đắm mình dưới ánh hào quang rực rỡ."