Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 88

Thư Thời xoa bóp cổ tay đã sớm tê dại, cậu cúi đầu ký nốt cho người cuối cùng. Sau khi viết xong nét bút cuối cùng, cậu ngẩng đầu, mỉm cười với fan rồi đưa tấm card có chữ ký của mình cho người nọ.

Nhìn thấy cảnh này, bạn fan đứng đối diện hít một hơi thật sâu mới dám vươn tay, cẩn thận nhận lấy tấm card.

Aaaaaa, cuối cùng cô cũng biết tại sao mấy người nhận card trước mình đều có chung một phản ứng kiểu này rồi. Thần tượng nhà mình vốn đã rất đẹp, đã vậy lúc cười lên trông hệt như thiên sứ trên trời vậy á, thế này thì ai mà chịu cho nổi!

Thư Thời cong mắt nói tạm biệt với fan: "Tôi thật sự rất vui vì hôm nay các bạn có thể ghé qua đây, cũng chân thành cảm ơn sự yêu thích của các bạn. Hẹn gặp lại mọi người vào dịp sau nhé!"

Trương Kỳ chen vào đúng lúc: "Vậy buổi gặp mặt hôm nay xin được kết thúc tại đây. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã cố gắng tới tham dự dù đường sá xa xôi, hôm nay trời nóng, chúng tôi có mua chút ít nước ngọt lạnh..."

Thư Thời gật đầu với các fan rồi định quay về phim trường, thời gian xin nghỉ phép với đạo diễn Chung sắp hết rồi. Đúng lúc này, một cô gái trong đám fans hét lên: "Con trai ơi! Nhớ giữ gìn sức khỏe cho tốt!! Sẵn nhớ đăng ảnh tự sướng nhiều nhiều lên đó!!!"

Tiếng gào như dùng hết sức bình sinh này khiến Thư Thời không nhịn được phì cười, cậu không kìm được quay đầu nhìn lại. Chợt có tiếng "tách tách" vang lên, khung hình bắt trọn được góc nghiêng hoàn hảo của thiếu niên, bức ảnh này cuối cùng được đặt làm ảnh đại diện trên siêu thoại.

Diệp Vọng đang đứng đợi dưới chòi nghỉ mát cách đó không xa. Thư Thời cũng không tránh né, trái lại còn đến chỗ người nối nghiệp của đại mỹ nhân để người nọ lau mồ hôi cho mình rồi sẵn tay nhận lấy nước uống, kề lên môi uống vài ngụm.

Cách đó không xa lại thêm một đợt "Aaaa" gào thét, nhưng lần này Thư Thời không quay đầu lại nữa mà thong thả quay về phim trường.

*

Kết thúc họp mặt với fan xong, cậu trở về với quay phim căng thẳng. Nhưng nhờ có tiến bộ vượt bậc, biểu hiện của Thư Thời dưới ống kính về sau càng ngày càng thuần thục nên tiến độ quay chụp được đẩy nhanh hơn so với kế hoạch không ít, dự kiến cậu sẽ hơ khô thẻ tre vào đầu tháng 9. Thư Thời biết được điều này thông qua anh Trương lúc đang dùng bữa trưa, nghe anh nói thế thì gật đầu.

Số lượng NG của cậu trong mấy cảnh quay gần đây đã giảm đi đáng kể, trong lòng Thư Thời cũng lờ mờ cảm nhận được bản thân đã tiến bộ hơn trước chun chút.

"Hiện tại "Ranh giới u tối" của đạo diễn Chung sắp đóng máy nhưng vì tới giờ vẫn chưa lọt tiếng gió nào nên phần lớn kịch bản được đưa tới toàn là thể loại thanh xuân vườn trường, nội dung không sáng tạo lắm. Anh định sẽ chờ thêm một khoảng thời gian để xem có nhận được phim nào chất lượng không, cậu cảm thấy thế nào?"

Mặc dù lần trước Thư Thời đã bày tỏ suy nghĩ của mình về việc luôn ủng hộ quyết định của Trương Kỳ, nhưng cả hai là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, Trương Kỳ cảm thấy anh nên thảo luận những vấn đề quan trọng với cậu để lắng nghe ý kiến của cậu. Thư Thời đã xem qua một số kịch bản do anh Trương gửi đến, các vai diễn được đề cử có nét đều có nét giống với vai nam phụ đợt trước. Bản thân cậu xem xong cũng không có hứng thú với cái nào.

"Anh Trương giúp em từ chối với, em cũng muốn đợi thêm xem sao."

Sau khi Trương Kỳ chốt xong chuyện này, anh tiếp tục chuyển sang chuyện khác: "Bộ phim "Thanh xuân hãy còn ở đây" đang dần đi vào hồi kết, vì có lượt xem cao hơn mấy bộ phim ra mắt cùng thời điểm lẫn mấy bộ trước đó vài mùa nên còn nhiệt khá ổn. Bộ này cũng được xem như là một trong số những phim nổi nhất năm nay."

"Hai tháng qua cậu tập trung quay phim ở đây nên công tác tuyên truyền bên kia được Liêu Hàng và Chương Thi Vân bao hết. Cơ mà sau khi cậu xong quay xong cũng nên phối hợp với đoàn làm phim đi quảng bá, có lẽ sẽ cần phải tham gia chương trình tạp kỹ."

Thư Thời sửng sốt một chút: "Chương trình tạp kỹ nào thế anh?"

Trương Kỳ: "Anh cũng chưa biết nữa, bên phía đoàn làm phim chưa gửi thông báo cụ thể cho anh."

Thư Thời gật đầu: "Nếu lúc đó em không vướng phải chuyện gì khác thì em sẽ đi."

*

Sáng ngày mùng 9 tháng 10, cảnh quay cuối cùng trong "Ranh giới u tối".

Đồng Như Giản đứng trên phiên tòa, lắng nghe công tố viên liệt kê từng tội danh khác nhau với gương mặt bình tĩnh. Kế đó, luật sư bào chữa của gã đưa ra tờ giấy chẩn đoán mắc chứng rối loạn nhân cách kép được bác sĩ kết luận vài năm trước. Thế nhưng, cuối cùng thẩm phán cho rằng không có bằng chứng nào chứng minh Đồng Như Giản đã hoàn toàn mất đi ý thức vì phát bệnh lúc gây án nên tờ giấy chẩn đoán ấy chỉ giúp gã được giảm bớt án phạt.

Trên chỗ ngồi dành cho người tham dự phiên tòa, Trương Tích quay sang hỏi người ngồi bên cạnh mình: "Đội trưởng Hứa, anh nghĩ Đồng Như Giản có hai nhân cách thật không?"

Ban ngày một nhân cách đi làm từ thiện, buổi tối lại nhảy ra một nhân cách khác đi giết người?

Hứa Chi vô thức chạm lên túi áo trước ngực, chỗ đó còn sót lại điếu thuốc cuối cùng của hắn. Nhưng nhớ tới bản thân còn đang dự phiên tòa nên hắn khựng lại rồi thu tay. Nghe thấy câu hỏi của người bên cạnh, dưới đáy mắt hắn xẹt qua cảm xúc không rõ ràng. Hắn chợt nhớ tới những gì Đồng Như Giản đã phải trải qua từ khi còn nhỏ mà hắn tra được.

Giọng điệu Hứa Chi lạnh lùng cứng rắn: "Ác quỷ trong tim y mới chính là nhân cách khác của y."

...

" "Ranh giới u tối" chính thức đóng máy!"

Chẳng biết mọi người trong phim trường đã chuẩn bị pháo từ lúc nào, gần như ngay khi đạo diễn Chung hô "Cắt" một tiếng, pháo mừng lập tức "tách tách" nổ vang. Sự náo nhiệt ấy đã kéo Thư Thời thoát vai, bấy giờ cậu vẫn đang đứng ở chỗ bị cáo thì đột nhiên bị mọi người đẩy đến trước cái bánh kem được chuẩn bị sẵn từ trước.

"Cắt bánh đi! Cắt bánh đi!"

Lần kết thúc vai diễn này khác với lần trước rất nhiều vì đợt đó chỉ có mỗi vai diễn nam hai cậu là xong hết cảnh quay rồi rời đoàn, còn lần này cậu được đóng máy với cả đoàn phim, độ quan trọng khác nhau một trời một vực. Mãi đến tận khi Thư Thời đứng trước cái bánh kem, Chung Vệ mới ung dung thả bộ đàm xuống rồi đi qua chỗ cậu.

"Tôi đã bảo ba cái này chỉ có đám thanh niên trai tráng mấy cậu thích thôi, chả hợp với ông già này đâu mà..."

Tuy miệng thì lải nhải, cằn nhằn nhưng Chung Vệ vẫn cầm dao nhựa với Thư Thời, cắt xuống ngay chỗ ghi "Đóng máy thuận lợi", chia bánh kem hình vuông thành hai nửa. Hiện trường lập tức nhốn nháo cả lên, rất nhiều người giơ điện thoại lên chụp liên tục, Thư Thời nhìn chiếc bánh kem trên bàn, không khỏi nghĩ đến khung cảnh cậu rời đoàn lần trước.

Tiếc là bây giờ đại mỹ nhân không tới được.

Cơ mà không sao, cậu có thể đem một miếng bánh kem về cho đại mỹ nhân!

Nghĩ vậy, Thư Thời ngẩng đầu, đảo mắt tìm Tiểu Hiên trong đám người, muốn nhờ lấy giúp cậu cái hộp. Thế nhưng vừa mới quay đầu nhìn ra sau, cậu chợt thấy đại mỹ nhân nhà mình đang lặng lẽ đứng ở một chỗ cách cậu không xa. Thư Thời ngẩn người rồi lập tức vui mừng không xiết, cậu phóng nhanh qua chỗ hắn, giọng điệu hưng phấn: "Sao anh lại tới đây? Không phải anh bảo sáng nay có cuộc họp hả?"

Tối hôm qua cậu có thử hỏi đại mỹ nhân có thể đến dự tiệc đóng máy của đoàn phim không, rõ ràng hắn bảo là sáng nay hắn có cuộc họp quan trọng nên không thể đến được.

Diệp Vọng quen tay đỡ lấy Thư Thời: "Nay cuộc họp kết thúc sớm đấy."

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Tứ đứng gần đó bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, anh ta đã quá quen với việc này rồi*.

(*) Kiến quái bất quái [见怪不怪] : Trông thấy quái (với người thường) nhưng không cảm thấy quái (với bản thân).

Trong suốt buổi họp, ngài ấy thỉnh thoảng sẽ nhìn đồng hồ vài lần, thời gian càng trôi qua sắc mặt của ngài ấy càng lạnh lùng. Dưới ánh mắt đó, chẳng ai dám báo cáo điều gì dư thừa nên cuộc họp mới có thể kết thúc sớm thế này.

Sau khi về đến khách sạn, cả hai nhanh tay thu dọn đồ đạc bỏ vào va li rồi dịch chuyển tức thời về nhà. Cô Hoạch Điểu đã nấu xong một bàn ăn để ăn mừng, Thư Thời thấy thế thì thầm cảm thấy may mắn trong lòng: May mà hồi sáng cậu nhịn đói để đạt được thể trạng tiều tụy cho hợp với vai diễn trên phiên tòa, nếu không giờ này có lẽ cậu sẽ không còn bụng dạ đâu để ăn bữa thịnh soạn này rồi!

Đương lúc mọi người đang vui vẻ thưởng thức bữa ăn, Thư Thời bỗng nhớ tới chuyện gì đó, vẻ mặt thay đổi tức thì: "Tiêu rồi, em quên bảo anh Trương khỏi chờ em. Có khi nào giờ này anh ấy với Tiểu Hiên còn đang ở sảnh khách sạn đợi em không? Họ còn đứng đó chờ là trễ chuyến bay mất..."

Nói rồi cậu cầm điện thoại lên định bấm số gọi điện nhưng bị Diệp Vọng cản lại.

Thấy Thư Thời nghệch mặt ra nhìn mình, Diệp Vọng buông dao nĩa xuống, giải thích: "Lộ Hiên sẽ biết nên làm gì mà."

Thư Thời sửng sốt: "Sao anh biết Tiểu Hiên sẽ nghe lời anh... Khoan đã, cậu ấy là người của anh!?"

Diệp Vọng không ừ hử gì.

Thư Thời cả kinh: "Sao em không phát hiện được chút manh mối nào hết vậy!"

Ngữ khí Diệp Vọng nhàn nhạt: "Nếu em có thể nhận ra được, cậu ta sẽ không được phát lương đâu."

"..." Lý do hợp lý phết.

Dùng bữa xong, Thư Thời nhìn đống hành lý được đặt giữa phòng khách, rối rắm một hồi. Mặc dù bây giờ cậu hẹn hò với đại mỹ nhân rồi đó, nhưng mà xét trên danh nghĩa thì chưa được tính là sống chung với nhau đâu, cho nên đống hành lý này... chắc là cậu nên xách nó về nhà mình nhỉ?

Nghĩ thế, Thư Thời len lén nhìn sang đại mỹ nhân mới bước ra từ nhà bếp.

... Có nên nói với đại mỹ nhân một tiếng trước khi không?

Tuy nhiên, Thư Thời còn chưa kịp hó hé câu nào, Diệp Vọng trông thấy đống hành lý trên đất đã chủ động lên tiếng: "Trước đó tôi có mua tủ quần áo mới rồi đấy, em có thể vào phòng thay đồ để xem thử. Nếu không chứa đủ có thể mang qua tủ của em, thấy chỗ nào trống cứ bỏ vào chỗ đó."

Thư Thời bị đoạn dặn dò dài này làm cho đần cả người: "Không phải... Em..."

Diệp Vọng thấy thế thì khẽ nhíu mày: "Sao vậy?"

Thư Thời nuốt ngụm nước bọt, cậu bỗng cảm thấy cổ họng mình có hơi khô khốc: "Chúng ta thế này... có nhanh quá không anh?"

Mới xác định mối quan hệ chưa bao lâu mà đã.. đã chuyển qua sống chung luôn hả...

Nghe cậu hỏi vậy, nếp nhăn ở ấn đường của Diệp Vọng giãn ra, hỏi vặn lại: "Em nghĩ thử xem, sau khi em dọn qua đây, khoảng cách giữa đôi ta sẽ gần nhau hơn, mỗi lần em muốn ăn gì cũng không cần phải chạy qua đây. Vả lại, trong nhà có đầy đủ vật dụng cá nhân của em, không phải sẽ tiện hơn trước rất nhiều à?"

Thư Thời ngây ngẩn cả người: "... Đúng, đúng là vậy nhưng mà..."

Cứ cảm thấy có gì đó sai sai...

Diệp Vọng nghe được nửa vế đầu, gật đầu ra chiều "đúng mà", "Nên em chuyển qua đây sống luôn đi."

"..." Thư Thời suy nghĩ hồi lâu nhưng không nghĩ ra điểm nào để phản bác lại, thế là chuyện sống chung được cả hai chốt trong tình trạng mơ hồ như vậy.

Mãi cho đến buổi tối hôm đó, sau khi ăn xong bữa tối, trong đầu Thư Thời mới chợt tỉnh táo lại, nhớ được rốt cuộc là sai ở chỗ nào: Nếu như mà cậu dùng hình người để sống chung với đại mỹ nhân, vậy là đêm nào cậu cũng phải chung giường với hắn!

Ý thức được điều này, Thư Thời cảm thấy thấp thỏm vô cùng.

Ăn tối xong đồng hồ điểm tám giờ, Diệp Vọng đang đọc tài liệu trên máy tính bảng thì chú ý thấy con hồ ly ngốc nhà mình có gì đó kỳ lạ nên liền hỏi: "Sao thế?"

Đôi tai Thư Thời hơi ửng đỏ: "Anh có thể nhờ Cô Hoạch Điểu dọn giúp em... phòng khách được không?"

"Ừ?" Diệp Vọng thả máy tính bảng xuống, "Giường trong phòng ngủ chính không thoải mái à?"

Thư Thời lắc đầu: "Không phải..."

"Vậy tại sao?"

Thư Thời nhắm tịt mắt lại, tim đập thình thịch nói: "... Thì ngủ với anh không thoải mái xíu xiu chứ sao!"

Lời vừa dứt, trên môi Thư Thơi nóng lên tức thì. Cậu bất ngờ mở bừng mắt ra, đập vào mắt là gương mặt đẹp trai được phóng đại của đại mỹ nhân nhà mình, hai mắt của cậu còn nhìn thẳng vào mắt của đại mỹ nhân. Thư Thời sợ tới mức nhắm mắt lại lần nữa, phần da trên mặt có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng bỏng của đại mỹ nhân đang phả lên.

Mặt cậu lập tức càng nóng hơn.

Đây chỉ là cái hôn chạm khẽ lên bờ môi nên cảm giác ấm nóng rất nhanh đã biến mất. Thư Thời mở mắt ra, vươn móng vuốt sờ sờ môi dưới của mình. Cậu vừa mới... bị mất nụ hôn đầu á hả?

Bình Luận (0)
Comment