Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 89

Ngay sau đó, Thư Thời nghe thấy tiếng đại mỹ nhân hỏi mình: "Có ghét cái này không?"

Thư Thời vô thức lắc đầu.

Đối phương là người cậu thích, sao cậu có thể ghét cho được...

Thú thật thì Thư Thời cảm thấy bản thân hiện tại bị ngạc nhiên nhiều chút, dẫu sao chuyện này cũng... quá đột ngột làm cậu trở tay không kịp. Cơ mà cậu hiểu rất rõ rằng bản thân không bài xích kiểu tiếp xúc như thế, thậm chí từ tận đáy lòng cậu còn có hơi... hưng phấn một cách lạ kỳ.

Diệp Vọng quay đầu con hồ ly đần đối diện thẳng với mình, giọng điệu nghiêm túc: "Trước khi em hoàn toàn sẵn sàng, hai ta sẽ chỉ dừng ở mức tiếp xúc như thế này. Nếu em không thấy ghét chuyện này thì không có gì phải khó chịu cả."

Thư Thời giương mắt nhìn thẳng vào mắt của đại mỹ nhân, chạm phải nét nghiêm túc trong ánh mắt của hắn khiến cả người cậu có cảm giác như bị thiêu đốt, thế là cậu vội vàng quay đầu đi.

Cậu ngượng ngùng, chậm rãi gật đầu.

Chẳng qua... Thư Thời cứ cảm thấy những lời ấy của đại mỹ nhân có gì đó không ổn cho lắm...

Buổi tối, sau khi hai người đánh răng rửa mặt, chui lên giường, Thư Thời túm lấy góc chăn chuẩn bị đi đánh cờ với Chu Công. Cậu quay sang, định chúc đại mỹ nhân ngủ ngon thì chợt bắt gặp ánh nhìn nóng bỏng của hắn. Thư Thời siết chặt góc chăn: "Sao... sao vậy anh?"

Ánh mắt Diệp Vọng sáng như đèn pha ô tô: "Con người khi yêu nhau đều sẽ hôn người yêu mình để chúc ngủ ngon."

Nghe vậy, Thư Thời hơi thẹn thùng, vẻ mặt rối rắm. Cơ mà cuối cùng cậu vẫn gật đầu: "Dạ, được."

Dù sao hôn cũng đã hôn rồi, cái hôn chúc ngủ ngon này chắc là cũng tương tự như nụ hôn ban nãy thôi ha.

Lời vừa dứt, Thư Thời lập tức cảm nhận được có bóng đen phủ lên người mình, cậu nhắm mắt lại theo bản năng, kéo theo đó là cảm giác ấm áp quen thuộc trên môi mình, dường như còn thoang thoảng chút hương bạc hà the mát nữa.

Là mùi của kem đánh răng.

Thư Thời nghĩ tới trong miệng mình cũng có mùi bạc hà giống vậy, gương mặt cậu không khỏi nóng lên. Tuy nhiên, ngay lúc cậu tưởng rằng nụ hôn chúc ngủ ngon này sắp kết thúc thì cậu cảm nhận được cái chạm là lạ trên môi. Thư Thời nhanh chóng nhận ra, đó rõ ràng là...

Hô hấp của cả hai lập tức trở nên rối loạn.

Ngay lúc cảm giác được xúc cảm lạ thường kia luồn vào, chiếm lấy khoang miệng mình, Thư Thời vô thức nắm lấy vạt áo của đại mỹ nhân, nhất thời cậu không biết có nên đẩy người nọ ra không. Nhưng sau cùng, bàn tay đang gắt gao nắm lấy vạt áo ấy từ từ lần mò lên vai người đối diện, Thư Thời ngẩng đầu lên, quyết định nghe theo trái tim mình.

Hôn xong, Thư Thời thở hổn hển, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Cậu ngước mắt nhìn đại mỹ nhân, lẩm bẩm than thở: "Ban nãy anh bảo chỉ thân mật chút chút thôi, cái này mà là thân mật chút chút đó hả?"

Mặc dù cậu... không ghét nó chút nào.

Nghe thế, Diệp Vọng nhướng mày, bình tĩnh đáp: "Do tôi nghĩ hôn lưỡi cũng chỉ là một kiểu hôn mà."

Nhưng mà sau khi bình tĩnh lại, cậu phát hiện hai bên tai Diệp Vọng đỏ hơn bình thường rất nhiều. Cặp mắt hồ ly của Thư Thời sáng bừng lên, cậu chăm chú ngắm đại mỹ nhân đến mức quên phải phản bác lại. Thế là cậu quyết định nằm xuống, kéo chăn lên trùm kín đỉnh đầu mình. Qua một lúc, giọng của Thư Thời từ trong chăn truyền ra, chỉ là cách một lớp vải nghe có chút rầu rĩ: "Dù sao em cũng nói chẳng lại anh."

Trong mắt Diệp Vọng hiện lên ý cười, hắn mò qua nằm xuống cạnh cậu rồi vỗ nhẹ lên cục chăn tròn ủm, dỗ dành bé hồ ly đang xấu hổ nhà mình. Thư Thời giấu mình dưới chăn không khỏi đưa tay sờ sờ khóe môi mình, nhớ đến chuyện xảy ra ban nãy.

Lúc đó cậu chẳng thấy sao cả, mà giờ nhớ lại khiến cậu thấy... xấu hổ quá chừng!

Đại mỹ nhân ở ngoài dường như không buồn ngủ chút nào, Thư Thời hưởng thụ cái vỗ về của người nọ, càng nghĩ càng ngượng. Cậu chợt xốc mạnh chăn lên, vẻ mặt đỏ bừng hung dữ nhìn đại mỹ nhân: "Ngủ mau! Em buồn ngủ!"

Có điều cái "dữ" của cậu nhìn thế nào cũng giống như kiểu dỗi đáng yêu cả.

Diệp Vọng cố nén nụ cười bên môi: "Rồi rồi, ngủ thôi."

*

Sáng hôm sau, vì Thư Thời thức khuya nên không nhấc người lăn khỏi giường nổi. Hơn nữa hôm qua cậu vừa mới quay xong nên hôm nay không có việc gì phải làm cả, chẳng cần phải dậy sớm làm gì. Nhưng mà không phải chuyện gì Diệp Vọng cũng chiều theo cậu, hắn chỉ cho phép cậu nướng đến chín giờ là phải rời giường, nếu không đầu sẽ đau vì ngủ quá nhiều.

Nhưng có thể vì vẫn còn bị đồng hồ sinh học hồi đi quay ảnh hưởng mạnh nên mới tám giờ Thư Thời đã lờ mờ tỉnh dậy. Cậu đi đánh răng rửa mặt xong đi ra ngoài, tình cờ đụng phải Cô Hoạch Điểu đang quét tước hành lang. Bấy giờ hai người bốn mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì. Thư Thơi có hơi xấu hổ, mới sáng sớm bản thân mặc đồ ngủ chui ra từ phòng của đại mỹ nhân, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ đoán hai người bọn họ chắc chắn sẽ không đắp mền bàn chuyện nhân sinh một cách trong sáng đâu nhỉ...

Rốt cuộc Cô Hoạch Điểu đành phải phá bầu không khí nặng nề này: "Chào buổi sáng, cậu Thư. Xin cậu hãy chờ tôi một lát, để tôi... đi hâm lại bữa sáng cho cậu."

Thư Thời lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thuận thế gật đầu: "Vậy phiền bà nhé."

Trong lòng cậu cùng lúc cảm thán, không hổ là tâm lý sắt thép của nhân viên chuyên nghiệp, quả nhiên không thể xem thường.

Đương lúc cậu đang dùng bữa sáng, Cô Hoạch Điểu không nhịn nổi nữa, tò mò hỏi một câu: "Cậu Thư, cậu có... kiêng hay không thích ăn món gì không? Hoặc là cậu có thói quen sinh hoạt đặc biệt nào không?"

Lúc này Cô Hoạch Điểu có chút buồn bực, ông chủ nhà bà ế biết bao năm cuối cùng cũng chịu yêu đương rồi, nên chắc là hắn đang nghiêm túc với mối quan hệ này. Mà rước người ta về tới dinh luôn rồi, sao ông chủ còn chưa dặn bà những điều cần lưu ý về vị chủ nhà mới này vậy, điều này khiến bà cảm thấy hơi bất an.

Nhưng mà dù thế nào đi chăng nữa thì người cũng đã dọn vào rồi, mặc kệ là ở bao lâu, bà phải chăm sóc đối phương cho thật tốt mới được.

Thế là bà tự ý dò hỏi cậu luôn.

Khi đó Thư Thời đang cắn miếng xíu mại, nghe vậy liền chớp mắt, cố nuốt miếng xíu mại to bự xuống rồi mới đáp: "Cứ như trước đây là được rồi!"

Hơn nữa nếu muốn cậu nói cụ thể thì hình như đó giờ cậu không kiêng ăn cái gì, cũng không có chuyện gì cần phải lưu ý cả.

Cô Hoạch Điểu nhất thời không hiểu: "Trước đây? Ý cậu là..."

Thư Thời vò vò tóc mình: "Ơ? Đại mỹ nhân hay Diệp Vọng chưa nói cho bà hả?"

Bắt gặp vẻ mờ mịt trên mặt Cô Hoạch Điểu, Thư Thời chỉ đơn giản lấy miếng ngọc khắc hai chữ "Diệp Thời" bị vạt áo che khuất ra: "Hồi trước bà thường gọi cháu là "tiểu tiên sinh" đó!"

"Cạch" một tiếng, cái nồi và cái muỗng mà Cô Hoạch Điểu đang cầm rớt thẳng xuống đất. Bà vội vàng ngồi xuống nhặt đồ lên: "Xin lỗi rất nhiều, tôi thất lễ quá, tại tôi..."

Thấy bà chần chừ không nói tiếp, đôi mắt hồ ly của Thư Thời cong lên, cười tủm tỉm nhìn bà, giúp bà nói nốt: "Tại bà bị giật mình đúng không? Cháu hiểu mà."

Cô Hoạch Điểu ngẩn người gật đầu, vô thức nhìn thẳng vào mắt Thư Thời. Ánh mắt như thế... thật sự giống nhau như đúc. Đối diện với cặp mắt giảo hoạt ấy, trong một giây phút nào đó bà còn tưởng mình đang nhìn thấy con hồ ly nhỏ nhắn nhưng kiêu căng nọ.

Phát hiện này khiến Cố Hoạch Điểu tìm được chút cảm giác quen thuộc ngày nào, tâm trạng cũng vì thế mà bình tĩnh lại. Nhưng nghĩ đến việc ông chủ nhà mình yêu đương với tiểu tiên sinh, trong đầu Cô Hoạch Điểu nhảy ra suy nghĩ lạ lùng:

À, thì ra ông chủ thích chơi kiểu nuôi vợ từ bé.

Thư Thời ăn xong bữa sáng là chính thức không còn gì để làm, vì thế cậu quay về nhà mình một chuyến, lấy mấy cuốn sách mua hồi trước mang qua đây ngồi đọc. Cô Hoạch Điểu cũng nhân lúc này điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, bà không còn sự câu nệ với người lạ khi trò chuyện cùng Thư Thời nữa, dần lấy lại được sự thân quen ngày nào.

Mặt trời chậm rãi nhô cao qua đỉnh đầu, ánh nắng xuyên qua ô cửa rọi xuống khắp phòng khách, Thư Thời ngồi trên sô pha, ngó qua đồng hồ thấy đã hai giờ chiều. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, cậu vô thức vươn tay chắn bớt ánh sáng bên ngoài. Lúc đặt tay xuống, Thư Thời trông thấy chiếc vòng màu xám trên cổ tay mình. Hồi đó cậu luôn cảm thấy cái vòng này không phải làm từ lông của đại mỹ nhân nhà mình, nhưng giờ nghĩ lại, có khi lúc đó là do cậu tự mình đánh trống lảng.

Chung quy lúc đó đại mỹ nhân đã tia cậu đến vậy rồi, sao có thể lấy lông của người khác để bện thành vòng rồi tặng cho cậu được?

Thư Thời giơ cổ tay lên, cẩn thận nhìn chiếc vòng được tắm dưới ánh nắng một hồi, thầm thấy thỏa mãn vô cùng.

Đương lúc ngẫm nghĩ, Thư Thời bỗng nhớ tới nhúm lông hồ ly mà cậu đã cất đi trước đó. Cậu cảm thán trong lòng, may mà lúc đó cậu không làm mất đám lông này, lỡ mà có mất thật, khéo giờ cậu phải nhổ lông mình thêm lần nữa?

Nghĩ đến đây, Thư Thời vô thức sờ sờ bụng mình. Trước kia ở đây có một mảng hói nhỏ, may là không lâu sau đó đã có mấy cọng lông tơ mềm mại chậm rãi trồi lên rồi. Ông nội từng bảo rằng việc tặng lông cho nhau tương đương với lời hẹn thề được thiên địa chứng giám.

Nghĩ thế, cả gương mặt Thư Thời nóng lên.

Đại mỹ nhân đã trao cho cậu lời thề ước sớm như vậy rồi, cậu phải mau mau đáp lại đại mỹ nhân mới được.

Thế là Thư Thời thả cuốn sách trong tay xuống, báo với Cô Hoạch Điểu một tiếng rồi phóng về nhà mình. Cậu muốn tặng cho đại mỹ nhân một bất ngờ lớn nên định âm thầm làm mọi thứ, không nói cho bất kỳ ai biết hay mang cái này về biệt thự bên cạnh làm. Đại mỹ nhân nhà cậu lúc nào cũng cẩn thận quá trời, rất dễ phát hiện dấu vết sót lại, đến lúc đó còn gì là bất với chả ngờ nữa.

Thư Thời về đến nhà lập tức lấy cục lông hình con cáo bị mình làm một cách cẩu thả, không khỏi thở dài, nếu chọn làm quả cầu lông thế này có khi mấy tháng cậu cũng chẳng làm xong nổi một cái.

Tầm mắt cậu từ từ nhìn về phía cổ tay mình, trong đầu dần hiện lên ý tưởng: Hay là làm một cái vòng tay đôi cho đại mỹ nhân?

Lúc Diệp Vọng vừa xuống xe, Thư Thời nghe thấy tiếng động cơ quen thuộc lập tức đi ra ngoài, vẻ mặt có vài phần mỏi mệt.

"Sao thế?"

Nghe thấy đại mỹ nhân hỏi mình, Thư Thời gắng gượng xốc lại tinh thần: "Không sao đâu, tại em đọc sách suốt một chiều nên hơi mệt thôi."

Về đến nhà, Diệp Vọng nhìn mấy quyển sách chuyên ngành rải rác trên bàn, mím môi: "Em nên chú ý nghỉ ngơi hơn."

Thư Thời gật đầu ra chiều đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ đến chuyện bện vòng tay tình nhân. Phải thừa nhận rằng cậu thuộc tuýp trời sinh không có hoa tay. Cậu nhìn kỹ vòng tay đại mỹ nhân tặng, vốn đã phác thảo được một cái giống y hệt cái này, nhưng mà sau đó cậu nhận ra rằng đây có thể là một thử thách rất cam go đối với mình.

Nghĩ vậy, Thư Thời thầm thở dài.

"Mấy ngày nữa tụi mình về thăm ông nội đi." Lúc Diệp Vọng nói ra những lời này, gương mặt của hắn rất bình tĩnh. Kiến Mộc là thần mộc đứng sừng sững trên Trái Đất từ hồi Sơn Hải Cảnh mới hình thành đến tận bây giờ, còn Diệp Vọng là mãnh thú được sinh ra lúc sau trong Sơn Hải Cảnh. Nếu tính theo số tuổi thì số năm Kiến Mộc tồn tại trên đời chắc chắn lớn hơn Diệp Vọng mấy vạn tuổi.

Cho nên, Diệp Vọng không có tí gánh nặng tâm lý nào lúc hô một tiếng "ông nội" này.

Chỉ có Thư Thời nghe thế, trong lòng không thể bình tĩnh được như vậy. Cậu còn nhớ rõ lần trước về thăm căn tứ hợp viện ấy, ông nội không ưng đại mỹ nhân đến mức nào. Thư Thời ngập ngừng: "Hay là mình đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi anh."

Cậu muốn về nói chuyện với ông nội mình trước, ít nhất cũng nên làm dịu đi phần nào thái độ của ông đã rồi mới dẫn đại mỹ nhân đến thăm, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn. Cậu nói suy nghĩ của mình ra cho Diệp Vọng nghe, nhưng hắn không có cùng ý nghĩ với cậu: "Để ông có cái nhìn khác về anh là nghĩa vụ của anh, để một mình em gánh vác là chuyện không nên xảy ra. Hơn nữa, lần gặp mặt khi đó, anh với ông không có căng thẳng như em tưởng tượng đâu."

Nghe được nửa câu đầu, một góc nhỏ trong tim Thư Thời như đột nhiên bị chạm vào, lồng ngực dần được cảm giác cảm động lấp đầy.

"Vậy để em báo trước với ông một tiếng."

Bình Luận (0)
Comment