Hôm về thăm tứ hợp viện, Thư Thời thấy đại mỹ nhân cầm theo một túi văn kiện, cậu tò mò hỏi: "Gì đó anh?"
Diệp Vọng cong môi cười, không đáp lời cậu.
Lần này ông nội Thư không tiếp tục làm bộ làm tịch như lần trước nữa, có điều thái độ của ông đối với Diệp Vọng vẫn không được tốt cho lắm. Ông liếc nhìn chiếc vòng màu xám trên cổ tay Thư Thời, hừ lạnh một tiếng.
Nếu không phải ông cảm nhận được thành ý của hắn thông qua chiếc vòng này, lần trước ông sẽ không bỏ qua cho những chuyện trong quá khứ dễ dàng đến vậy. Với lại, bản thân ông cũng hiểu rõ rằng lúc đấy Diệp Vọng không giữ được sự tỉnh táo nên sau này khi Thư Thời hỏi ông về chuyện của con ác thú ấy, ông không đặt quá nhiều cảm xúc cá nhân vào lúc thuật lại.
Tuy nhiên, không đặt cảm xúc cá nhân vào không có nghĩa là ông vô cảm.
Sau này gặp lại Diệp Vọng, đã vậy còn được thông báo rằng hắn chính là kẻ "bắt cóc" cháu ngoan nhà mình, Kiến Mộc cảm thấy bản thân có thể bình tĩnh ngồi xuống, nói rõ mấy việc trước đây với hắn đã được xem như là lòng tốt lớn nhất mà ông có thể lôi ra để đãi hắn rồi.
Ông nội Thư hôm nay không nấu cơm, ông chỉ mua trước nguyên liệu nấu ăn rồi đặt ở trong nhà bếp. Diệp Vọng chú ý tới điểm này nên đã gọi Cô Hoạch Điểu qua đây hỗ trợ bếp núc. Trông thấy cảnh này, sắc mặt ông nội Thư dịu lại đôi chút.
Coi như chưa đần lắm.
Nhìn thoáng qua hướng nhà bếp, trong mắt ông nội Thư toát lên ánh nhìn hoài niệm. Đã lâu lắm rồi ông chưa được thưởng thức tay nghề của Cô Hoạch Điểu, tính đến nay chắc cũng chừng năm sáu ngàn năm trôi qua rồi.
Thư Thời pha ấm trà, lần lượt rót cho ông nội và đại mỹ nhân đang ngồi hai bên. Kế đó cậu liền lui ra đứng ở sau lưng hai người, rặt một vẻ không muốn bước chân ra khỏi chỗ này.
Diệp Vọng nhìn qua ông nội Thư.
Ông nội Thư quay đầu nhìn sang Thư Thời: "Có lẽ Cô Hoạch Điểu không mấy quen thuộc với bếp nhà mình lắm đâu, cháu đi xem thử xem... người ta có cần giúp gì không."
Sau khi Thư Thời rời đi, ông nội Thư nhấp một ngụm trà nóng, thong thả lên tiếng: "Nói đi."
Bụng ngón tay Diệp Vọng v**t v* vành ngoài của tách trà, chậm rãi nói: "Tôi nghe bảo nay ông có sở thích chăm vườn rau."
Ông nội Thư liếc nhìn hắn: "Thì?"
Động tác v**t v* của Diệp Vọng dừng lại, "Vừa hay ở đây tôi có vài giấy tờ chuyển nhượng đất đai được người ta tặng vài năm trước." Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn ông nội Thư, "Không biết ông có hứng thú không?"
Ông nội Thư hừ lạnh một tiếng: "Cậu tính dùng mấy mẫu đất đó để tôi đây cày cấy đến kiệt sức, chết đi đấy phỏng?"
Nghe ông cụ nói thế, khóe miệng Diệp Vọng giật giật: "Tôi không có ý đó, ông hiểu lầm rồi. Mấy mẫu đất này không phải đất bằng phẳng dưới đây mà là đất chưa được khai thác trên núi sâu."
Ông nội Thư giật mình, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn thẳng vào Diệp Vọng trong hôm nay: "Cậu có ý gì?"
Diệp Vọng đối diện với tầm mắt của ông nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, giọng điệu thong thả: "Có vài người từng tặng tôi vài giấy tờ đất đai, đến nay nó đã thành văn bản chuyển nhượng quyền sử dụng đất. Tôi không có hứng thú với mấy thứ này lắm nên những ngọn núi kia vẫn được giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, tất cả động thực vật trên núi chưa từng chịu bất kỳ tác động nào của con người."
"Cây cối ở sâu trong núi vẫn chưa bị ai khai phá vì rủi ro để khai phá quá lớn cộng thêm việc dân cư quanh núi cũng thưa thớt dẫn đến việc không khai thác được lợi ích kinh tế lớn nên có thể mấy chục năm sau mấy ngọn núi này vẫn sẽ giữ nguyên sự hoang vu vốn có của nó, chắc là cây cối cỏ dại sinh trưởng có thể sinh trưởng tươi tốt được. Tộc Thần Mộc ai nấy đều sinh ra với khao khát được trở về với vòng tay của rừng núi sâu thẳm, thế nên mấy chục năm hoặc thậm chí là mấy trăm năm sau, dù cả ngọn núi có bị trụi cây trụi cỏ đi chăng nữa cũng sẽ không ai biết được trên đó đã xảy ra những gì."
Ông nội Thư đang im lặng bỗng đâm chọt hắn một câu: "Tìm hiểu kỹ lưỡng thật đấy."
Ông cụ nhấp thêm một ngụm trà, ngữ khí vẫn không tốt hơn trước là bao: "Cho nên cậu dự định dùng mấy cái này để đổi lấy cháu trai nhà tôi?"
Diệp Vọng cười nói: "Không phải, ông hiểu nhầm rồi. Thật ra tôi không để ý mấy đến chuyện ông có đồng ý không hay, nhưng Thư Thời rất quan tâm chuyện này. Tôi thích Thư Thời và muốn được cùng em ấy thề non hẹn biển nên tôi mới muốn làm dịu mối quan hệ giữa tôi và ông. Việc đưa ông những giấy tờ chuyển nhượng đất đai này là để thể hiện thành ý của tôi."
Diệp Vọng bưng chén trà lên, uống một ngụm nhỏ: "Những chuyện trước kia là lỗi của tôi, tại tôi của lúc đó quá l* m*ng."
Hắn cúi đầu nhìn nước trà xanh trong, hạ giọng chậm rãi nói: "Bây giờ, tôi muốn nhân lúc này để gửi đến ông lời xin lỗi."
Kiến Mộc nghe xong những lời đó cảm thấy không bất ngờ mấy, cách xử lý vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo thế này mới đúng với tính cách của Thao Thiết. Nếu hôm nay đối phương chơi bài tình cảm với ông, nói ba cái lời buồn nôn sến rện mới khiến ông phải đề cao cảnh giác với hắn. Nhưng Diệp Vọng nghiêm túc giải thích kiểu này cũng thật sự nằm ngoài dự kiến.
Ông nội Thư thấy hơi không được tự nhiên nhúc nhích người mình, giọng điệu mơ hồ: "Hiếm khi được thấy cậu giải thích dài dòng như vậy."
Diệp Vọng đặt chén trà xuống, ánh mắt dõi ra vườn rau bên ngoài, điệu bộ bình thản, lời nói chân thành: "Đây là lần đầu của tôi nên chưa có kinh nghiệm. Nếu có chỗ nào không ổn, mong ông bỏ qua."
"..."
Thấy đồ ăn đã chuẩn bị gần xong, Thư Thời đi ra tính kêu ông nội và đại mỹ nhân vào ăn cơm. Vừa đến trước cửa, cậu lén thò đầu ra nhìn quanh hành lang dưới mái hiên. Ông nội đang nói gì đó, đại mỹ nhân gật đầu, dáng vẻ của cả hai trông rất thoải mái.
Trong đầu Thư Thời thầm nghĩ: Quan hệ của hai người này có vẻ... không tệ lắm nhỉ?
Cậu nhìn đồ ăn trên bàn, quyết định nấu xong xuôi hết rồi mới đi gọi cả hai sau, để bọn họ tán gẫu thêm một lúc.
Dưới mái hiên trên hành lang, sau khi thấy đầu nhỏ của ai đó rụt về, hai người quay lại với trạng thái yên tĩnh, cả hai nhìn chằm chằm phía trước, không ai nói với ai câu nào. Thật lâu sau đó, mùi thơm từ trong nhà bếp chậm ra bay đến, ông nội Thư khẽ thở dài, hạ giọng nói nhỏ: "Như vậy cũng tốt."
Dứt lời, ông cụ đứng dậy khỏi ghế mây, đi về phía nhà bếp.
Diệp Vọng ngẩn người một lát rồi đặt tách trà xuống, đứng dậy theo vào.
*
Tuy bữa cơm này cũng yên ắng như lần trước nhưng Thư Thời cảm thấy bầu không khí giữa hai người đã dịu đi rất nhiều. Lần trước thấy đại mỹ nhân gấp đồ ăn cho cậu, mặc dù ông không nói gì nhưng Thư Thời có thể nhận ra ông cụ có chút không vui. Nhưng lần này, trông thấy hành vi tương tự, dường như ông hoàn toàn không thèm để ý đến nữa, cũng không biểu đạt gì.
Phát hiện này khiến Thư Thời cảm thấy vui hơn rất nhiều.
Ít nhất thì ông đang cố chấp nhận đại mỹ nhân đó.
Trên đường về nhà, Thư Thời phát hiện túi văn kiện đại mỹ nhân đem theo trước đó đã biến mất, cậu có hơi tò mò: "Anh mang sấp tài liệu đó cho ông hả? Đó là gì vậy anh?"
Diệp Vọng đang nghịch mấy ngón tay của Thư Thời nghe vậy thì khóe môi hơi nhếch lên: "Đại khái đấy chỉ là giấy tờ đất đai trên núi chưa được khai phá thôi."
"..."
Vài ngày sau, Thư Thời nhận được cú điện thoại từ ông mình, bảo rằng ông định đi du lịch một chuyến.
Thư Thời có chút lo lắng: "Ông đi đâu thế? Có xa lắm không?"
Ông nội Thư cười cười: "Cháu yên tâm, ông có chừng mực mà! Được rồi, không nói chuyện với cháu nữa, ông đi đây."
Sau khi cúp điện thoại, Thư Thời kể việc này cho đại mỹ nhân đang ngồi bên cạnh nghe: "Lâu lắm rồi không thấy ông đi xa nhà như thế, sao bây giờ lại đột nhiên muốn đi du lịch?"
Phản ứng của Diệp Vọng rất bình tĩnh: "Chắc là vì ông cảm thấy cuộc sống mấy nay nhàm chán quá nên muốn theo đuổi tự do chân chính."
Thư Thời nghe không hiểu gì cả: "Tự do chân chính là gì nữa?"
"Trồng cây."
"..." Sao cậu thấy câu trả lời này qua loa thế nào ấy nhỉ.
Tuy Thư Thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả nhưng đối với lần ra khỏi cửa này của ông, cậu không còn quá lo lắng nữa. Dẫu sao thì ông cụ cũng chẳng phải là một ông già bình thường, cơ mà để đề phòng mọi tình huống có thể xảy ra, cuối cùng cậu vẫn yêu cầu ông nội Thư phải gọi điện báo bình an cho cậu mỗi tuần một lần.
*
Bấy giờ Thư Thời chưa nhận kịch bản nào cả, người thân duy nhất thì đi du lịch xa nhà, Liêu Hàng cũng chẳng ở thành phố A, Lâm Phi Huyền mấy ngày nay hình như đang bận thu âm bài hát mới, đến cả đại mỹ nhân cũng phải đi làm mỗi ngày. Cuối cùng Thư Thời phát hiện ra rằng chỉ có một mình cậu là nhàn rỗi. Mà nhớ đến chuyện cái vòng tay chưa làm xong, cậu thấy làm người rảnh rỗi cũng có chỗ tốt chứ bộ.
Vì như vậy cậu sẽ có thể dành nhiều thời gian để làm cái vòng đó.
Mặc dù tay chân có hơi vụng về nhưng Thư Thời mò mẫm từ từ suốt một tuần cũng bện được một nửa chiếc vòng rồi. Tuy tiến độ thế này hơi chậm, nhưng đổi lại thành quả rất đáng khen. Chẳng qua Thư Thời còn chưa kịp bện xong đã đột ngột nhận được cuộc gọi từ anh Trương báo cho cậu biết rằng chương trình tạp kỹ mà anh ấy chốt trước đó đã gửi thông tin cụ thể sang.
"Lát nữa anh sẽ gửi thông tin cho cậu. Trước hết, cậu xem qua mấy chương trình trước để quen dần với phong cách dẫn chương trình của họ đi."
"Em biết rồi, cảm ơn anh Trương."
Sau khi cúp điện thoại, Thư Thời nhìn thông tin Trương Kỳ vừa gửi đến, trong mắt cậu ánh lên vài phần ngạc nhiên.
Lệnh Tập Hợp Vui Vẻ?
Hình như đây là một trong những chương trình tạp kỹ lâu nhất trong nước đúng không?
Hồi trước lúc còn học đại học, cậu thường ngồi xem mấy kỳ chương trình với đám bạn cùng phòng ký túc, trong ấn tượng của cậu, chương trình này vừa hay vừa hài. Nghĩ đến đây, Thư Thời mở máy tính trong phòng làm việc lên định xem thử mấy số "Lệnh tập hợp vui vẻ" gần đây.
Thế là Diệp Vọng mới tan làm về đến nhà đã nghe thấy tiếng cười "há há há", "ha ha ha" ầm ĩ trong phòng làm việc. Hắn nhìn Cô Hoạch Điểu, trong mắt có vài phần nghi hoặc.
Cô Hoạch Điểu lắc đầu: "Tiểu tiên sinh bảo ngài ấy đang xem chương trình giải trí nhưng tôi không biết cụ thể là chương trình nào."
Thư Thời ôm bịch bò khô xem chương trình, cậu đang xem đến khúc buồn cười thì bỗng trông thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng ở cửa phòng làm việc. Cậu nhanh tay nhấn tạm dừng rồi vẫy vẫy tay với đại mỹ nhân: "Anh mau qua đây! Chương trình này hay dữ lắm luôn!"
Chờ tới khi đại mỹ nhân đến chỗ mình, Thư Thời bấm phát tiếp, sẵn tiện hào phóng chia cho hắn nửa miếng bò khô: "Mấy hôm nữa em cũng sẽ được tham gia chương trình này đó!"
Diệp Vọng nhìn thoáng qua miếng bò khô trong tay hồ ly ngốc, nhẹ nhàng lắc đầu tỏ ý không ăn: "Chừng nào em đi?"
Thư Thời mở điện thoại lên, nhìn thông tin được gửi tới: "Tối thứ sáu tuần này em đi, thứ sáu tuần sau sẽ phát sóng."
Diệp Vọng gật đầu, ngồi xuống coi chương trình cùng cậu một hồi, cơ mà trên mặt hắn không lộ ra biểu tình gì suốt cả buổi. Mãi đến khi chương trình sắp kết thúc, Diệp Vọng vươn tay chỉ vào một trong những người dẫn chương trình: "Lúc người này nói, em không cần tiếp lời đâu."
Động tác cắn miếng bò khô của Thư Thời khựng lại: "Tại sao?"
Diệp Vọng cầm chuột, kéo thanh thời gian lùi về sau, chỉ cho Thư Thời xem vài chỗ: "Ở mấy khúc này cậu ta hỏi toàn những vấn đề nhạy cảm, nếu trả lời không khéo sẽ bị xấu mặt."
Hắn vừa giải thích ra như vậy, Thư Thời mới tập trung nhớ lại mấy câu mà người dẫn chương trình tên Đổng Thành Đống này đặt ra, nhận ra quả thật toàn những câu không đơn giản chút nào.
"Anh ta cố ý hả?"
Diệp Vọng tịch thu miếng bò khô cậu chưa kịp ăn: "Nếu một chương trình có nhiều người dẫn thì mỗi người sẽ có những nhiệm vụ khác nhau. Rất khó để đoán được liệu các câu hỏi mà cậu ta đề ra là do tự cậu ta muốn chọc cười người khác hay do cậu ta làm theo sắp xếp của tổ chương trình."
"Sắp đến giờ ăn tối rồi, đồ ăn vặt để khuya hẵng ăn tiếp." Dứt lời, Diệp Vọng mang theo túi bò khô đi ra ngoài. Trong khi đó, Thư Thời vẫn ngồi đấy, nhìn chằm chằm màn hình tạm dừng trên máy tính, vẻ mặt trầm tư.
Vào hôm ghi hình, Thư Thời gặp Liêu Hàng và Chương Thi Vân ở hậu trường, này là cuộc gặp gỡ đầu tiên của cả ba kể từ bữa liên hoan đến bây giờ. Thư Thời còn chưa kịp nói mấy câu đã bị Liêu Hàng kéo qua một bên: "Chốc nữa cậu đừng trả lời mấy câu hỏi của Đổng Thành Đống đấy, coi chừng anh ta bẫy cậu."
Thư Thời thấy hơi ngạc nhiên: "Đến anh cũng biết vụ này à." Cậu cứ tưởng thẳng nam với thần kinh thô như Liêu Hàng chắc sẽ không phát hiện ra điều này.
Liêu Hàng trợn mắt khinh bỉ: "Ít nhiều gì tôi cũng là siêu sao có hơn một ngàn vạn fan trên Weibo đấy, tôi biết hơi bị nhiều chuyện! Nghe tôi nói này, lần trước... Oái, làm cái gì vậy hả!"
Anh ta chưa nói hết câu đã bị Thư Thời véo mạnh vào cánh tay. Nhưng Thư Thời không nhìn anh, tầm mắt cậu lướt qua Liêu Hàng, nhìn thẳng về phía Đổng Thành Đống đứng sau lưng cậu ta: "Chào thầy Đổng."
Liêu Hàng im bặt, cậu ta điều chỉnh lại biểu cảm rồi mới quay sang lên tiếng: "Chào thầy Đổng."
Đổng Thành Đống cười hai tiếng: "Xem ra mối quan hệ của hai cậu tốt lắm nhỉ!"
Liêu Hàng vì chuyện vừa rồi nên cảm thấy chột dạ, anh hàn huyên đôi ba rồi nhanh chóng kiếm cớ chuồn đi. Chương Thi Vân đã đi trang điểm, trong phòng nghỉ bấy giờ chỉ còn lại Thư Thời và Đổng Thành Đống.
Bề ngoài Đổng Thành Đống toát lên vẻ thật thà chất phác nên dù câu hỏi ông ta thường đặt ra có nhạy cảm đến đâu cũng đều được xem thành tính tình thẳng như đuột ngựa, không có bất kỳ chủ đích nào. Thư Thời nương theo vài câu gợi chuyện của ông ta và trò chuyện một hồi, mãi đến một lúc sau, Đổng Thành Đống ra vẻ lơ đãng, trêu cậu: "Chắc cậu không định thấy sang bắt quàng làm họ để tôi tạo nhiệt giúp cậu đâu nhỉ?"
Thư Thời cong mắt, cặp mắt hồ ly lóe lên một tia giảo hoạt: "Tất nhiên là không rồi. Chẳng qua đúng là có chuyện này tôi muốn kính nhờ thầy Đổng thật."
Tác giả có lời muốn nói:
Ông nội vô rừng cuốc đất trồng cây rồi!