Trong quá trình quay chương trình, Đổng Thành Đống vẫn đưa ra một số câu hỏi gây khó dễ như trước nhưng tất cả đều bị Liêu Hàng trả lời lập lờ nước đôi, bị Chương Thi Vân nhẹ nhàng lảng sang chủ đề khác, tuy nhiên lần này ông ta không đặt câu hỏi cho Thư Thời.
Đến khi chương trình dần đi vào hồi kết, ngay lúc Liêu Hàng đã buông lỏng cảnh giác, Đổng Thành Đống bất ngờ cue tới chiếc vòng tay của Thư Thời: "Ấy, cái vòng này trông đặc biệt thật đấy, cậu mua nó ở đâu thế? Tôi cũng muốn mua một cái."
Thư Thời cười nói: "Không phải tôi mua đâu, tôi được một người bạn tặng cho đó."
Đổng Thành Đống "à" một tiếng thật dài, sau đó hỏi: "Bạn gái tặng chứ gì?"
Thư Thời đỏ mặt phản bác: "Không phải."
Đổng Thành Đống: "Tôi hiểu rồi, vậy chắc chắn là... bạn trai tặng!"
Đoạn đối thoại này diễn ra tự nhiên thuận lợi, ngoại trừ Liêu Hàng, tất cả mọi người đều xem như hai người đang tấu hài nên cười phá lên. Thành ra chẳng ai phát hiện lúc Thư Thời cười hùa theo mọi người, cậu không tiếp tục chối lời của Đổng Thành Đống.
Chỉ có Liêu Hàng đứng bên cạnh vừa cười vừa đổ mồ hôi lạnh. Cậu ta nhìn Thư Thời đứng giữa sân khấu đang cười hì hì, cảm thấy bản thân mình còn căng thẳng hơn cả đương sự nữa.
Sau khi ghi hình xong, Liêu Hàng kéo Thư Thời vào một góc trong hậu trường, hỏi: "Cậu có nói chuyện với Đổng Thành Đống trước không đấy?"
Cậu ta của lúc đó rất sợ Thư Thời sẽ hớ miệng nói sai nên siêu căng thẳng, nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại, cậu ta thấy có gì đó sai sai vì cách Đổng Thành Đống đặt câu hỏi ban nãy thật sự rất khác với kiểu "gây khó dễ người trả lời" quen thuộc của ông ta, thậm chí có thể tính là rất bình thường. Đã vậy ông ta cũng không đợi Thư Thời tiếp lời mà tiếp tục chương trình luôn.
Nếu không phải do hai người họ đã thỏa thuận từ trước thì chuyện này sẽ trở nên cực kỳ khó hiểu.
Thư Thời gật đầu thừa nhận.
Liệu Hàng trợn tròn mắt: "Cậu muốn công khai? Cậu điên rồi hả?"
Ở trong cái vòng luẩn quẩn này, đa phần việc chủ động thả ra chút ít tin tức sẽ tương đương với chuẩn bị công khai.
Thư Thời vỗ vai cậu ta: "Yên tâm đi, trong lòng tôi tự có cân nhắc mà. Thay vì đợi các fan lần mò được manh mối, tôi chủ động thoải mái công khai có phải tốt hơn không."
Liêu Hàng nghe xong thì im lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi phun ra một câu: "Cậu nhớ báo cho tôi trước một tiếng lúc cậu muốn công khai đấy, để tôi chia sẻ Weibo giúp cậu." Đến lúc đó nếu cậu bị mắng quá nặng, cậu ta cũng có qua giúp một phen.
Thư Thời chỉ nghĩ rằng cậu ta muốn tỏ rõ thái độ chúc phúc lúc cậu công khai với mọi người nên lập tức đồng ý trong tình trạng không hay biết trong đầu cậu ta chỉ nghĩ đến làm sao giúp cậu trên mạng xã hội.
Suốt một tuần sau buổi ghi hình, Thư Thời tập trung toàn lực vào làm vòng tay để còn tặng cho đại mỹ nhân. Cuối cùng, sau một khoảng thời gian làm không ngừng nghỉ, rốt cuộc cậu cũng bện xong chiếc vòng vào tối thứ năm. Cậu hài lòng cất chiếc vòng đi rồi về chui về nhà.
Cậu vừa vào cửa đã thấy đại mỹ nhân đang ngồi trong phòng làm việc. Hắn nghe thấy tiếng động nên quay lại nhìn cậu, hỏi: "Có tài liệu quan trọng à? Xem tới tận giờ này."
Thư Thời cong môi mỉm cười, gật đầu nói: "Là về chuyện công khai sau đó anh. Em ngồi bàn với anh Trương lâu ơi là lâu để thương lượng cụ thể sẽ làm thế nào." Vì giờ đại mỹ nhân không còn can thiệp vào công việc của cậu nữa nên mấy ngày nay cậu toàn lấy chuyện bàn bạc với anh Trương ra để làm lá chắn.
Nghe vậy, Diệp Vọng liếc mắt nhìn điện thoại trên bàn, không tiếp lời. Hai mươi phút trước, Trương Kỳ mới báo cáo với hắn rằng gần đây con hồ ly đần này chưa nhận công việc nào.
Chờ đến khi Thư Thời đến gần, Diệp Vọng thả máy tính bảng xuống bàn, xoa mái tóc đen mềm mại của bé hồ ly ngốc nhà mình: "Anh hiểu rồi, em mau đi tắm đi."
Giờ phút này hai mắt Thư Thời bừng sáng: "Dạ vâng."
Sáng sớm hôm sau, Thư Thời hiếm khi dậy cùng lúc với đại mỹ nhân. Diệp Vọng nhìn bóng người đang cố bò dậy trên giường, có chút khó hiểu: "Nay em có việc phải ra ngoài à?"
Thư Thời ngái ngủ gật đầu, giơ tay dụi mắt: "Vâng, em ra ngoài có tí việc ấy."
Diệp Vọng mím môi, không hỏi nhiều: "Cần tôi đưa đi không?"
Đầu óc Thư Thời còn lờ đờ dữ lắm, cậu nghe thế còn định gật đầu theo thói quen nhưng may mà kịp phản ứng lại, lắc đầu nguầy nguậy: "Không cần đâu! Anh cứ việc đi làm đi! Em có thể tự đi được mà!"
Lỡ như vừa mới đi đến chỗ đó, đại mỹ nhận lập tức đoán được cậu đang ấp ủ việc gì là toang mất.
Diệp Vọng gật đầu, không nói nữa.
Sau khi đại mỹ nhân rời khỏi nhà, Thư Thời vội vàng sửa soạn một chốc, báo cho Cô Hoạch Điểu biết cậu tầm một tiếng sẽ về rồi cầm theo chiếc vòng đi ra ngoài. Cậu không biết cách tự làm mặt vòng nên muốn tới cửa hàng để nhờ các nhân viên xem thử.
Thư Thời bắt taxi đi tới cửa hàng trang sức thủ công nức tiếng trong thành phố A. Cậu lấy dây vòng và mặt vòng được chuẩn bị từ trước ra, nhờ chủ tiệm giúp cậu tròng mặt vòng vào.
Mặt vòng là viên ngọc bích hình hồ ly mà ông ngoại tặng cậu hồi lâu lắm rồi, cả viên ngọc có màu hồng phấn, trong suốt như pha lê, không bị pha lẫn tí tạp chất nào. Lúc cậu lấy mặt vòng ra, nhân viên cửa hàng bị ngạc nhiên trong giây lát rồi nhìn qua dây vòng, chân thành khuyên cậu: "Viên ngọc này của cậu chất lượng cao phết đấy, cơ mà dây vòng này... không hợp với ngọc lắm đâu. Cậu có muốn cân nhắc đổi sang dây vòng khác không?"
Thư Thời mím môi, có chút không vui.
Đây là dây vòng do chính tay cậu bện đó, cậu thấy nó đẹp lắm mà!
Nhìn còn đẹp hơn cái cậu làm đầu tiên nữa kìa!
"Không đổi, xỏ vào cái này đi!"
"... Vậy để chúng tôi sẽ hoàn thành cho cậu sớm nhất có thể."
Trong lúc chờ đợi, Thư Thời ngồi trong cửa hàng nhàm chán lướt điện thoại giải khuây. Cậu chợt lướt tới bài quảng cáo nhà hàng lẩu mà cậu và đại mỹ nhân từng ghé qua. Cậu nhìn chằm chằm vào bài quảng cáo, bắt đầu chìm vào suy nghĩ.
Nếu tổ chức thêm một buổi gặp mặt lúc tặng đồ có lẽ sẽ ổn hơn nhỉ?
*
Trong lúc đó, Diệp Vọng đang họp ở công ty, vô cảm nhìn giám đốc phòng kinh doanh trước mặt đang nói về bản tổng kết hàng quý.
Bỗng dưng, điện thoại trên bàn hắn sáng lên.
Diệp Vọng cầm điện thoại lên, bấm xem tin nhắn của hồ ly ngốc nhà mình.
Tiếng báo cáo của giám đốc phòng kinh doanh im bặt, bấy giờ ông ta không biết mình có nên tiếp tục hay không. Lỡ như tổng giám đốc có việc gì quan trọng hơn thì sao? Nhưng ông ta còn chưa kịp bối rối xong, Diệp Vọng đã nhướng mày nhìn ông ta: "Tiếp tục."
Da đầu giám đốc phòng kinh doanh căng cả lên, ông ta vội vàng tiếp túc bài báo cáo bị gián đoạn.
Bên kia, Diệp Vọng nhìn tin nhắn mà hồ ly ngốc gửi đến:
- Tối nay chúng ta ra ngoài ăn nhé?
Diệp Vọng gõ nhẹ ngón tay: Được.
Chẳng mấy chốc, Diệp Vọng đã nhận được tin nhắn gửi địa chỉ từ hồ ly ngốc. Chỗ đó là một nhà hàng tư nhân nổi tiếng ở thành phố A. Giám đốc phòng kinh doanh đã báo cáo xong, lúc này Diệp Vọng dời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn ông ta. Hắn dùng vài ba câu chỉ ra những chỗ cần phải cải chính: "Số liệu cụ thể của hai tuần cuối cùng trong quý 3.2 chưa được liệt kê ra, tổng của quý 5.3 cần tính lại, cộng doanh thu của chi nhánh mới mở ở thành phố D vào. Quý 6.4 ..."
Nghe tổng giám đốc nói vậy, đỉnh đầu giám đốc phòng kinh doanh toát mồ hôi lạnh. Có thể vừa nhìn điện thoại vừa nghe báo cáo, đã vậy còn có chỉ ra từng lỗi sai cụ thể, mặc dù đây không hẳn là lần đầu tiên ông ta được chứng kiến cảnh tổng giám đốc làm hai việc cùng một lúc nhưng mỗi lần nhìn ông ta đều cảm thấy bản thân và tổng giám đốc Diệp thuộc hai hành tinh khác nhau...
Diệp Vọng đem toàn bộ những chỗ cần chỉnh nói hết trong vòng ba phút. Giờ phút này, giám đốc phòng kinh doanh chỉ có thể nhắm mắt, cam chịu số phận.
Tạm biệt tiền thưởng tháng này!
Sau khi nói xong, nét mặt Diệp Vọng không thay đổi ném bản báo cáo ra giữa bàn hội nghị: "Nội trong ba ngày, tôi muốn nhìn thấy một bản cáo hàng quý đầy đủ và chính xác."
Mãi một lúc lâu sau khi lời này phát ra, không ai ngồi ở bàn hội nghị dám có động tác thừa gì.
Diệp Vọng giương mắt nhìn giám đốc phòng kinh doanh còn đang bị sốc: "Có vấn đề?"
Giám đốc phòng kinh doanh như mới tỉnh lại khỏi cõi mộng, nhanh tay lấy báo cáo giữa bàn về: "Không có vấn đề, hoàn toàn không có vấn đề gì!" Nói rồi ông ta lén vỗ ngực.
Sáng nay lúc tổng giám đốc Diệp bước vào phòng họp, gương mặt hắn lạnh đến mức khiến mọi người tưởng như có thể kết thành băng đá được luôn. Cũng chính vì lẽ đó nên ông ta cứ tưởng nay mình không thể sống sốt rời khỏi căn phòng này được. Cuối cùng ông ta không ngờ tới mọi thứ bỗng xoay ngoắt 180 độ, bỗng có đường sống trong chỗ chết*! Đã vậy ông ta còn không bị mất tiền thưởng nữa!
(*)Phong hồi lộ chuyển (峰回路转): Thay đổi 180 độ
(*)Liễu ám hoa minh (柳暗花明): Tìm được lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó
Diệp Vọng cụp mắt nhìn xuống đoạn tin nhắn ban nãy, độ ấm trong mắt trở nên rõ ràng hơn rất nhiều so với lúc với bắt đầu cuộc họp. Hắn biết nhóc hồ ly đần nhà mình đang lên kế hoạch làm gì đó nhưng hắn không có ý định sẽ điều tra hay can thiệp vào làm gì. Chờ đến khi hồ ly ngốc muốn nói, tự khắc cậu sẽ chủ động nói.
May mắn thay, hắn không cần phải đợi quá lâu.
Trời vừa sẩm tối, Thư Thời và đại mỹ nhân ngồi trên ghế sau để tới chỗ ăn. Đại mỹ nhân đọc tài liệu, cậu nghịch điện thoại, không khí yên ắng nhưng thanh bình. Diệp Vọng bỗng hỏi một câu: "Chương trình mà em quay lần trước tối nay phát sóng đúng không?"
Nghe thế, trong đầu Thư Thời chợt nhớ đến một chuyện khiến cả gương mặt cậu đỏ bừng lên: "Đúng thế, sao vậy anh?"
Diệp Vọng nhướng mày nhìn hồ ly ngốc: "Nay em chọn ăn ở ngoài, không muốn ở nhà xem sao?"
Thư Thời nắm lấy ngón tay hắn, lén hít sâu vài hơi, cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể: "Lâu rồi hai đứa mình chưa ra ngoài ăn tối với nhau mà, ăn uống quan trọng hơn! Chương trình có thể để dành sau này xem cũng được, không sao đâu."
Diệp Vọng thản nhiên cong khóe môi: "Em nói phải."
Nhà hàng tư nhân mà Thư Thời đặt trước rất đặc biệt, mang nét cổ kính, từ bàn ghế đến các vật dụng trang trí và cách thiết kế đều nhuốm hơi thở cổ xưa khiến cho thực khách bước chân đến đây có cảm giác như bản thân đang quay ngược thời gian, về với dòng lịch sử.
Thư Thời nhớ đây cũng chính là nơi đầu tiên cậu gặp được đại mỹ nhân. Lúc ấy cậu vẫn còn là một con hồ ly bị què, ham mê mỹ sắc và sự chăm sóc của đại mỹ nhân, ỷ vào việc bản thân đang ở nhà mà làm bẩn áo khoác của hắn. Bây giờ nhớ lại, đại mỹ nhân không quẳng cậu vào cục lâm nghiệp đã là tốt bụng lắm rồi.
"Cười gì đấy?"
Nghe thấy đại mỹ nhân hỏi mình, Thư Thời mới nhận ra bản thân đã bất giác treo nụ cười lên môi từ khi nào. Cậu ngẩng đầu, có chút xấu hổ: "Tính ra thì hình như sau khi sống với em, tốc độ đổi áo sơ mi rồi âu phục rồi cà vạt các thứ nhanh hơn nhiều nhỉ..."
Diệp Vọng gắp cho cậu một đũa ngó sen, nhàn nhạt đáp lời: "Tôi quen rồi."
Hồi mới bắt đầu nuôi con hồ ly ngốc này, cậu còn đang trong giai đoạn chưa khống chế được sức lực của mình nhưng cứ toàn thích đu bám lên người hắn. Thế nên về cơ bản là mỗi ngày cậu sẽ cào rách một cái áo sơ mi hoặc áo khoác, có đôi lúc là cào rách luôn cả hai.
Bên tai Thư Thời có chút ửng đỏ: "Giờ nhớ lại, lần đó gặp nhau, em chọn nhảy xuống là quyết định đúng đắn nhất cả đời em."
Nhảy một cái, cậu có được đại mỹ nhân luôn.
Nói đến đây, Thư Thời hắng giọng một cái rồi chậm rãi từ trong túi lấy ra một cái hộp gỗ cổ, đặt xuống trước mặt đại mỹ nhân. Mặc dù cậu đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng khi sát giờ quan trọng thế này vẫn thấy hơi xấu hổ. Cậu ngượng ngùng xoa mũi, không dám nhìn thẳng vào đại mỹ nhân: "Tặng, tặng anh đó! Mau mở ra xem đi."
Diệp Vọng ngước mắt nhìn con hồ ly đần bỗng thẹn thùng ở bên kia, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt. Hắn chạm tay lên hoa văn trên hộp, sau đó chậm rãi mở chiếc hộp ấy ra. Lúc nhìn rõ món đồ bên trong chiếc hộp, Diệp Vọng ngẩn người.
Thư Thời lúng túng một hồi, cậu cố gắng gom hết dũng khí ngẩng lên muốn nhìn thấy phản ứng của đại mỹ nhân khi nhận được món đồ này nhưng chỉ trông thấy vẻ ngẩn ngơ của hắn, tim cậu lập tức rớt xuống đáy vực: "Anh không thích hả?"
Diệp Vọng ngẩng đầu, độ cong bên môi càng ngày càng rõ ràng: "Không phải, tôi thích lắm."
Hắn chỉ hơi bất ngờ, bé hồ ly ngốc nhà hắn thật sự đã cho hắn một bất ngờ rất lớn.
"Tôi bắt đầu thấy cái bàn này có chút vướng víu rồi."
"Hả?" Thư Thơi không hiểu ý hắn là gì, chuyện này có liên quan gì đến cái bàn hả.
Diệp Vọng nhìn thẳng vào con hồ ly ngốc nghếch ngồi phía đối diện của bàn tròn, ánh mắt lộ liễu, trắng trợn nói: "Sau này mình đi mua cái bàn nào có thể rút ngắn khoảng cách đôi ta đi."
Tốt nhất là có thể hôn ngay khi hắn quay đầu sang.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngọt ngào hem~ Chúc mọi người một ngày thứ bảy vui vẻ hen~