Thư Thời không ngờ đại mỹ nhân không chỉ công khai thừa nhận danh tính "bạn trai của Thư Thời" bằng tên thật mà còn trực tiếp đăng ảnh hai người lên mạng xã hội luôn.
... Hèn gì ban nãy máy chủ sập là phải.
Nhưng mà Thư Thời vẫn còn chút lo lắng, cậu vỗ vai đại mỹ nhân: "Anh làm thế... lỡ ảnh hưởng đến công ty thì sao..."
Giờ phút này cái não nhỏ bé của Thư Thời chỉ tập trung rối rắm vấn đề này, cậu hoàn toàn không để ý đến việc bản thân đang bị Diệp Vọng bế đi đâu. Thư Thời không nhận được câu trả lời của người bên dưới, cảm thấy có chút kỳ quái nên bèn ngả người ra sau để nhìn đại mỹ nhân. Kết quả là cậu còn chưa kịp nhìn được cái gì thì đột nhiên cả người bị ném bay lên không trung rồi rớt xuống.
Thư Thời cảm nhận được xúc cảm mềm mại của giường lớn dưới người, cậu ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt, có chút cáu bảo: "Anh còn chưa trả lời em đó... Lỡ chuyện này ảnh hưởng đến bên công ty thì phải làm sao giờ?"
Diệp Vọng cúi thấp người đè xuống, nhìn hồ ly ngốc nào đó không mảy may chú ý đến những chuyện xung quanh. Bỗng, hắn vươn tay tháo cà vạt trên cổ xuống, tốc độ nói chuyện nhanh hơn ngày thường nhiều: "Sẽ không gây bất kỳ ảnh hưởng nào đâu, người tiêu dùng chỉ quan tâm đến chất lượng sản phẩm, các đối tác cũng chỉ quan tâm đến vấn đề lợi nhuận thu được. Thế nên tất cả những thứ này đều không liên quan đến chuyện bạn đời của tôi là ai, huống hồ..."
Ánh mắt Diệp Vọng sâu xa, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của người dưới thân mình: "Cho dù có ảnh hưởng thật thì sao nào..."
Vài chữ cuối cùng bị răng môi hòa quyện vào nhau nuốt chửng. Đương lúc Thư Thời còn đang ngẩn người nghe hắn nói chưa kịp phản ứng lại, trước mắt cậu bỗng tối sầm đi, ngay sau đó một cỗ mùi đàn hương quen thuộc phả tới, phủ lấy khắp cơ thể cậu. Xúc cảm mềm mại và nóng rực từ bờ môi mềm của người nọ áp lên, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên răng môi dây dưa với nhau nhưng đây thật sự là lần đầu Thư Thời cảm thấy bối rối, không biết nên làm gì.
Thế tấn công của Diệp Vọng vừa nhanh vừa ác liệt, có lúc Thư Thời cảm giác như đại mỹ nhân muốn dùng hết sức lực để nuốt cậu vào bụng vậy. Tay cậu vô tình chạm phải cánh tay của đại mỹ nhân, tức thì bị hơi nóng tỏa ra từ nơi đó dọa sợ. Cậu ngẩng đầu lên với ý định cố theo kịp tiết tấu của người đối diện nhưng không biết sao cuối cùng quân lính bên mình tan rã trước, chỉ có thể bất lực để mùi đàn hương ùn ùn kéo đến nuốt chửng lấy toàn bộ cơ thể mình.
Bên tai là tiếng tim đập "thình thịch, thình thịch" vang vọng vào màng nhĩ khiến Thư Thời càng nhận thức rõ được chuyện bọn họ đang làm thân mật đến cỡ nào. Đến cuối, Thư Thời thật sự không chịu nổi nữa nên phải vỗ vào vai đại mỹ nhân hai cái, động tác của người trước mặt dần chậm lại, cho Thư Thời chút không gian để th* d*c.
Thư Thời mở miệng xin tha nhưng Diệp Vọng vẫn tiếp tục sáp lại để hai đôi môi giao lưu thân mật với nhau, bắt đầu một vòng công thành đoạt đất mới. Mãi đến khi tách ra, bên khóe miệng mỗi người đều có vệt nước lấp lánh rõ ràng. Thư Thời mấp máy môi dưới bị g*m c*n đến tê dại, ngẩng đầu nhìn đại mỹ nhân bằng ánh mắt trách móc.
Hầu kết Diệp Vọng di chuyển lên xuống, hắn ngắm nhìn dáng vẻ này của hồ ly ngốc, hai tay bên người chợt nắm chặt lại thành nắm đấm rồi nhanh chóng buông ra. Đáy mắt hắn đặc sệt những d*c v*ng khó nói thành lời, khàn giọng bảo: "Tôi muốn báo đáp ân tình lúc trước."
"Hả?" Thư Thời phát ra tiếng hỏi này rồi mới kịp phản ứng lại "báo đáp" mà đại mỹ nhân ám chỉ là chuyện gì. Cậu đảo mắt nhìn lung tung, từ khoảng không phía sau cho đến quần áo, ga trải giường,... nhưng tuyệt đối không dám nhìn vào mắt đại mỹ nhân: "... Em... em chưa chuẩn bị xong mà..."
Lần trước cậu có xem qua một số "video dạy học" nhưng rốt cuộc vẫn chưa học được chút gì cả... Lỡ cậu làm đại mỹ nhân bị thương thì phải làm sao giờ...
Diệp Vọng nhắm mắt lại, dùng ý chí mạnh mẽ nhào tới đè cậu xuống.
"Không sao, giao cho tôi."
Thư Thời tròn mắt, mặt đỏ bừng, cậu vô thức phản bác: "Không được! Sao em có thể để anh làm mấy chuyện như thế được!"
Mặc dù việc đại mỹ nhân "nằm dưới" khiến cậu vô cùng kinh ngạc nhưng cũng không tới mức không thể chấp nhận được.
Cơ mà cậu không phải "tra hồ ly"!
Sao cậu có thể để đại mỹ nhân tự làm... làm dạo đầu được!
Diệp Vọng cau mày một lúc, hắn lờ mờ cảm thấy hình như suy nghĩ của hai người về một số thứ có chút sai lệch. Nhưng mà, "Không sao, tôi không thấy phiền..."
Dứt lời, không đợi Thư Thời tiếp tục lên tiếng phản bác, Diệp Vọng nhanh chóng cúi xuống hôn lên đôi môi còn hơi sưng đỏ kia. Hai tay vốn đang đặt bên người cũng đồng thời chậm rãi di chuyển xuống bên dưới.
...
Mãi cho đến khi cảm thấy nửa th*n d*** có hơi lành lạnh, Thư Thời mới lấy lại được chút tỉnh táo từ trong cơn mê. Lúc này quần áo của cả cậu và đại mỹ nhân đều trở nên lộn xộn cả lên. Dù cậu đã kiệt sức vì bị đại mỹ nhân ra sức "thông não" nhưng dường như hắn rất muốn "lấy thân báo đáp" cậu hết đêm nay, vì thế tuy có hơi mệt thật cơ mà Thư Thời nghĩ cậu phải cố gắng gồng lên mới được.
Thế là cậu gắng gượng chống đỡ thân thể, đỏ mặt đặt tay lên thắt lưng đại mỹ nhân. Diệp Vọng thấy thế liền nắm lấy thắt lưng mình. Thư Thời cảm thấy mặt mình sắp bị hun nóng đến mức chín luôn rồi: "Để... để em làm cho..."
Nói rồi "cạch" một tiếng, đai thắt lưng được mở ra. Cặp mắt Diệp Vọng lập tức tối sầm lại, mang theo vài phần sâu thẳm. Thư Thời cong môi mỉm cười, ngẩng đầu trấn an đại mỹ nhân: "Yên tâm, em sẽ nhẹ... Ưm..."
...
Đến tận lúc mệt đến mức không nhấc nổi đầu ngón tay, Thư Thời mới nhận ra hồi trước mình đã sai lầm đến nhường nào. Cậu tức tối quay qua nhìn cái tên đầu sỏ bên cạnh, tay không cử động nổi, cậu dứt khoát "tặng" vết răng nông trên cánh tay người nọ. Nói gì mà "lấy thân báo đáp" làm hại cậu lo lắng lâu như vậy, còn đi mò "video dạy học" để xem nữa chứ.
Diệp Vọng nhìn thoáng qua dấu răng trên cánh tay mình, xoay người kéo hồ ly ngốc vào trong lòng, giọng điệu nhẹ nhàng, chân thành: "Lần đầu nên tôi không có nhiều kinh nghiệm, chọc em không vui à?"
Thư Thời không thể hiểu nổi chuyện này với lần đầu có liên quan gì đến nhau nhưng việc bây giờ cậu không vui là sự thật. Cậu cảm thấy mọi lo lắng "hai 0 về chung nhà" của mình trước đây đần quá trời. Thế là Thư Thời ra vẻ kiêu căng gật đầu nhưng không nói gì. Cậu nhất định phải chôn chuyện này trong lòng, tuyệt đối không thể để đại mỹ nhân biết được, mất mặt quá đi mất!
Diệp Vọng hôn lên trán cậu: "Vậy mình làm lại nhé."
Thư Thời trợn to hai mắt: "Em không có ý này... Ưm..."
...
Sáng hôm sau lúc mở mắt ra lần nữa, cả người Thư Thời mệt mỏi, lười biếng đến mức không muốn ngồi dậy chút nào. Chỗ bên cạnh chỉ còn lại một khoảng trống không, giờ này chắc đại mỹ nhân đi làm rồi. Thư Thời ngáp một cái, quyết định trùm chăn ngủ tiếp. Nhưng cậu đang ngáp giữa chừng thì Diệp Vọng bỗng đẩy cửa, tiến vào. Thư Thời suýt tí nữa là tắt thở, "Hôm nay anh không đi làm hả?"
Cậu nhớ rõ hôm nay có phải cuối tuần đâu...
Diệp Vọng nhìn xuống, không đáp lại.
Thư Thời bất giác dời theo tầm mắt của hắn nhìn xuống ngực mình, giây tiếp theo sắc đỏ dần lan từ mặt đến hai bên tai rồi cổ. Cậu vừa vội vàng kéo chăn lên vừa ngẩng đầu mắng đại mỹ nhân: "Phi lễ chớ nhìn*! Lúc này anh nên đi ra ngoài trước, chờ em mặc xong quần áo rồi mới vào, anh bây giờ..."
*Phi lễ chớ nhìn: không nhìn điều sai, trái lễ nghi.
Thư Thời khựng lại khoảng hai giây mới tìm được từ thích hợp để hình dung: "... không phải là chuyện quân tử nên làm!"
Khóe môi Diệp Vọng cong lên, hắn bình tĩnh đặt chén cháo gà lên tủ đầu giường: "Tôi chưa từng bảo mình là quân tử."
Thư Thời: "..."
Nhìn thấy hồ ly ngốc không nói được gì, ý cười trong mắt Diệp Vọng càng sâu: "Nên dậy thôi em."
Dứt lời, Diệp Vọng lập tức mở cửa tủ quần áo, lấy một bộ quần áo ra định giúp cậu mặc đồ vào. Thấy thế, Thư Thời không thể mặt dày bảo mình còn muốn nướng thêm chút nữa được, cậu đành phải ngoan ngoãn mặc đồ vào rồi rời giường: "... Để em tự làm."
Đến khi ăn xong bữa sáng, Thư Thời mới nhớ chuyện đêm qua. Tối hôm qua cả hai người cùng lúc công khai chuyện tình cảm, Thư Thời vô thức chạm vào túi quần xẹp lép của mình, không có gì ở trong đấy cả.
À, hình như cậu để quên điện thoại trong phòng ngủ rồi.
Thư Thời vừa mới ăn no nên lười chẳng muốn động, cậu chìa tay về phía đại mỹ nhân: "Cho em mượn điện thoại anh để lướt Weibo tí đi."
Không biết qua một đệm, hướng gió của dư luận trên mạng như thế nào rồi.
Diệp Vọng khựng lại một chốc nhưng không lấy điện thoại ra liền mà nói cho Thư Thời nghe chuyện cậu muốn biết: "Em thể hiện được năng lực của mình bên mảng điện ảnh, cộng thêm việc có mấy người Liêu Hàng, Chung Vệ dẫn đầu cũng đủ để cho đám người thích bịa chuyện phải ngậm miệng. Vả lại tối hôm qua Diệp Tứ có liên hệ với Trương Kỳ, hai bên đã phối hợp khống chế dư luận nên giờ số người phản đối chuyện này trên mạng chỉ còn lại lác đác vài người."
Thư Thời nghe xong nhưng vẫn cảm thấy đại mỹ nhân nói không rõ ràng lắm nên cậu bèn đứng dậy đi lên phòng ngủ lấy điện thoại. Cậu mở Weibo, vừa xem động tĩnh trên mạng vừa chậm rãi lắc lư về phòng khách, trong miệng còn lẩm bẩm: "Khả năng tiếp nhận của cư dân mạng cao hơn em tưởng nhiều..."
Cậu với đại mỹ nhân mới công khai một buổi tối thôi mà siêu thoại về hai người đã được ra đời:
[Tổng giám đốc kim chủ mặt lạnh X Ngôi sao nhỏ xinh đẹp tuyệt trần, KSWL*!!!]
*KSWL: có thể hiểu theo 2 nghĩa, 1 là viết tắt của 磕 死 我 了 kēsǐwǒle được dùng để nói về một cặp đôi rất dễ thương và ngọt ngào đang g**t ch*t bạn, 2 là 哭死我了 kū sǐ wǒle có nghĩa là khóc chết mất thôi.
[Aaaaaa thái thái! Đói đói! Cơm cơm!]
[Xem cặp mắt chim ưng của tui phát hiện ra cái gì nè! Lần cuối cùng con trai đăng ảnh tự sướng là lúc 11 giờ tối! Đã vậy tổng giám đốc Diệp còn nấu canh giải rượu cho con trai! Đêm hôm khuya khoắt còn ở cùng nhau, bốn bỏ lên năm chắc chắn là hai người họ về chung một nhà rồi!!!]
...
Thư Thời cảm thấy khung cảnh fan nhà mình cứ khác fan nhà người ta thế nào ấy...
Cậu vò vò tóc mình, phớt lờ cảm giác quỷ dị mới nhen nhóm trong lòng, chuyển sang WeChat kiểm tra một loạt tin nhắn mà anh Trương gửi đêm qua.
[Tiểu Thời, mặc dù anh không ủng hộ việc cậu công khai chuyện yêu đương trong khoảng thời gian này cho lắm nhưng mà anh không thể không thừa nhận là anh rất mừng khi người cậu chọn là Diệp tổng vì ngay lúc này khi ngài ấy chọn ở cùng với cậu, ngài ấy sẽ để chuyện tình của hai người có thể bình yên lộ diện dưới ánh mặt trời.]
[Mới có vài phút thôi mà đã có mấy thương hiệu liên hệ với anh, để anh sàng lọc qua một lượt rồi gửi cậu sau.]
[Hiện tại cũng có vài kịch bản được gửi tới bao gồm phim truyền hình và phim điện ảnh, trong đó có một số kịch bản anh thấy khá được, để anh phân loại ra rồi gửi cậu luôn.]
...
[Điện thoại của anh sắp bùng nổ tới nơi luôn rồi!!!]
[hồ ly nổi giận.jpg]
Thư Thời nhìn biểu tượng cảm xúc cuối cùng, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Lần trước anh Trương có kêu cậu đừng gửi cho anh ấy mấy cái biểu tượng cảm xúc trẻ con này, không ngờ cuối cùng lại thành anh ấy lén lưu về.
Chậc, miệng thì chối đây đẩy mà cơ thể thành thật phết.
Thư Thời trả lời tin nhắn anh Trương rồi đăng nhập vào Weibo, định đăng gì đó lên vì dù sao cậu cũng nên đáp lại sự kiện tối qua. Thế là vào một buổi sáng bình thường như mọi ngày, những người phải đi làm đi học còn đang gật gù buồn ngủ, Trương Kỳ đang nướng bù cho tối qua, Diệp Tứ dậy sớm tiếp tục công việc, Weibo Thư Thời cập nhật bài đăng mới.
[V] Thư Thời là đại soái ca: Lén cho mọi người chiêm ngưỡng bóng lưng của ai đó nè [đầu chó]
[Hình ảnh]
Bức ảnh được đính kèm là ảnh cậu tự tay chụp bóng lưng đại mỹ nhân mặc đồ ở nhà đứng ép nước trái cây trong nhà bếp. Một giây sau khi hình ảnh được đăng tải lên Weibo, điện thoại của Diệp Vọng đặt trên bàn cà phê trong phòng bỗng vang lên.
Thư Thời cau mày, cậu cảm thấy chuyện trùng hợp thế này hình như xảy ra không chỉ một lần. Cậu lén nhìn vào trong nhà bếp, thấy đại mỹ nhân dường như không để ý đến động tĩnh phía này. Thế là Thư Thời rón rén bước tới hai bước, nhặt điện thoại của đại mỹ nhân trên bàn cà phê lên.