Màn hình điện thoại sáng lên, thứ đầu tiên đập vào mắt Thư Thời là thông báo từ mục ưu tiên xem trước của Weibo, bên trên đề tài khoản Weibo của cậu. Thư Thời không mấy ngạc nhiên khi thấy đại mỹ nhân để cậu vào mục ưu tiên xem trước nhưng điều kỳ lạ ở đây là cậu nhớ rằng đại mỹ nhân chỉ vừa mới tạo tài khoản Weibo tối qua thôi?
Cơ mà trong trí nhớ của cậu, mấy lần trùng hợp thế này hình như bắt đầu từ trước tối hôm qua luôn cơ...
Thư Thời nghi hoặc, liếc nhìn vào trong bếp, nói với đại mỹ nhân: "Em mượn điện thoại anh để gọi cho anh Trương nha, tại tín hiệu điện thoại em hình như hơi yếu á."
Diệp Vọng đang vớt trái cây đã rửa sạch lên, cắt nhỏ ra rồi cho vào máy ép trái cây, nghe thế thì khựng lại một lúc. Hắn quay người nhìn thoáng qua phòng khách, thấy hồ ly ngốc đang cầm điện thoại mình quơ qua quơ lại, vẻ mặt vẫn bình thường. Thế là hắn lại quay người tiếp tục với động tác trên tay: "Em biết mật khẩu điện thoại tôi rồi đấy."
Có được sự cho phép của Diệp Vọng, Thư Thời nhanh chóng bật điện thoại lên. Trong lòng cũng thầm lẩm nhẩm: Mình chỉ lén xem một tí tẹo thôi, nếu như chẳng có gì thật, lát nữa mình sẽ đi thú tội với đại mỹ nhân sau.
Thư Thời mở khóa điện thoại rồi nhấp vào biểu tượng mắt to nền vàng quen thuộc, trang chủ Weibo lập tức hiện ra, ngoại trừ vài bài quảng cáo được đẩy lên thì số còn lại toàn là bài đăng được cập nhật từ Weibo của cậu. Cậu đánh hơi được có gì đó sai sai ở đây: Nếu đại mỹ nhân thật sự mới tạo tài khoản vào tối qua, tại sao trang chủ của hắn không đẩy mấy bài đăng của cậu từ trước tới giờ lên trên cùng?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Thư Thời trở nên nghiêm túc. Cậu bấm vào nút "Cá nhân" ở góc dưới bên phải, tuy nhiên thứ cậu nhìn thấy không phải là tài khoản đại mỹ nhân đăng ký vào hôm qua mà là nick name cậu cực kỳ quen thuộc...
Khi Diệp Vọng mang theo hai ly nước ép táo trở lại phòng khách, hắn nhìn thấy hồ ly ngốc nhàn nhã nằm bẹp trên sô pha, trong tay còn cầm điện thoại nói chuyện với đầu bên kia.
"Dạ anh Trương, em biết rồi, em sẽ chăm chỉ đọc kịch bản ..."
Thấy đại mỹ nhân đi tới, Thư Thời hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn giả vờ như chưa biết gì cả, tiếp tục nói chuyện với anh Trương: "Ừm, em hiểu cả mà... Nếu không còn việc gì nữa thì em cúp máy trước nhé..."
Trương Kỳ ở đầu bên kia nghe tiếng "bíp, bíp" từ điện thoại, trong lòng rất buồn bực: Mới sáng sớm Thư Thời đã gọi điện qua anh chỉ để nói hai ba câu chẳng liên quan chút nào? Trương Kỳ lắc đầu, quyết định quay về với ngủ bù thân thương, đống rắc rối tối qua vắt kiệt sức anh rồi.
Sau khi cúp máy, Thư Thời trả điện thoại lại cho Diệp Vọng. Cậu vờ như tình cờ nói: "Em với anh mới công khai có một đêm thôi mà trên Weibo đã có siêu thoại CP rồi đó, em mới tìm được xong."
Diệp Vọng siết chặt ly nước nhưng sau đó rất nhanh thả lỏng: "Nay phần lớn các fan đều chấp nhận cả rồi mà."
Thư Thời đang lướt xem siêu thoại, nghe hắn bình tĩnh trả lời như thể không có liên quan đến mình như thế làm cậu không khỏi ngẩng đầu, nhìn đại mỹ nhân. Cậu được tận mắt nhìn thấy hắn bình thản như vậy, trong lòng thầm khâm phục: Tài khoản "Chủ nuôi" của đại mỹ nhân không chỉ là người chủ trì trong mọi cuộc thảo luận trong siêu thoại của cậu mà còn là chủ trì của siêu thoại CP chỉ trong một đêm.
Bấy giờ hắn có thể thản nhiên, mặt không chút thay đổi bảo rằng "Khả năng chấp nhận của fan khá cao" như thế, nếu chỉ nói về tố chất tâm lý thì cậu thật sự khâm phục đại mỹ nhân.
Nghĩ đến đây, Thư Thời lập tức đăng Weibo:
Bỗng dưng phát hiện fan nhà mình kiêm nhiều việc ghê.
[Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]
Cậu đăng mấy tấm ảnh chụp màn hình mấy fan trước đó còn đi cầu ảnh đẹp bên siêu thoại của cậu, giây tiếp theo đã lăn sang siêu thoại CP cầu nhóm thái thái thêm "cơm". Tất nhiên, để không rút dây động rừng, trong đống tài khoản cậu chụp đại không có "Chủ nuôi".
Weibo vừa đăng, điện thoại của Diệp Vọng cũng cùng lúc vang lên. Miệng Thư Thời thì đang uống nước ép táo nhưng mắt đã lom lom nhìn màn hình điện thoại của đại mỹ nhân. Diệp Vọng chú ý hành vi lén lút của cậu, rõ ràng là đang nhìn vào màn hình điện thoại của hắn, xem thông báo mới hiện lên. Thư Thời l**m miệng ly, hỏi: "Tin gì thế anh?"
Mặc dù cậu không nhìn thẳng vào Diệp Vọng nhưng tầm mắt nhìn đông nhìn tây đã bán đứng việc trong đầu cậu đang lén âm mưu chuyện gì đó. Diệp Vọng mở Weibo, nhìn thấy hồ ly ngốc nhà mình đăng thêm bài mới, hắn nhớ tới chuyện mượn điện thoại ban nãy, bây giờ lại trông cậu như thế, trong lòng cũng đoán được phần nào.
Tuy hắn nhận ra có thể bí mật nhỏ của mình sắp không còn là bí mật nữa nhưng Diệp Vọng vẫn giữ bình tĩnh, không nhanh không chậm nói: "Diệp Tứ gửi cho anh báo cáo tài vụ tháng trước."
Ánh mắt Thư Thời tràn đầu vẻ nghi ngờ: "Vậy hả, cho em xem với..."
Nhưng không đợi Thư Thời tự mình ra tay động thủ, Diệp Vọng đã chủ động đưa điện thoại đến trước mặt cậu. Trên màn hình hiện rõ báo cáo tài vụ của Diệp thị trong tám tháng gần đây. Thư Thời lập tức há hốc mồm, không biết nên nói gì. Đại mỹ nhân hành động quá nhanh, cậu muốn bắt quả tang tại trận mà bắt không nổi!
Cậu phồng mắt, dời mắt sang chỗ khác, rầu rĩ ngồi xuống, không thèm nhìn đại mỹ nhân nữa. Diệp Vọng cong khóe môi, hắn không tiếp tục chuyện này nữa mà nhắc đến chuyện khác: "Sắp tới trung thu rồi."
Nghe thế, Thư Thời khựng lại, chút hờn dỗi mới trồi lên trong lòng lập tức bị dập tắt, cậu vội vàng tiếp lời đại mỹ nhân: "Đúng thật..."
Hôm qua lúc ra ngoài ăn, họ nhìn thấy có rất nhiều nơi bắt đầu mở bán đủ loại bánh trung thu, mấy thương hiệu cũng bắt đầu triển khai ưu đãi cho dịp trung thu. Thấy hồ ly ngốc có vẻ không hứng thú lắm, Diệp Vọng khẽ nhíu mày: "Sao thế?"
Thư Thời rầu rĩ đáp: "Không biết năm nay ông có về không nữa..."
Tết Trung thu vốn là ngày gia đình sum họp nhưng nay ông nội có việc phải đi xa, đến giờ còn chưa có dấu hiệu nào là sẽ về. Nghe cậu bảo thế, Diệp Vọng giãn mày ra, đề nghị: "Em gọi hỏi ông thử xem, trung thu là dịp quan trọng, anh đoán chắc ông sẽ về sớm thôi."
Sau khi nghe xong mấy lời này, Thư Thời lấy lại được lòng tin. Thế là cậu gọi ngay cho ông nội, ngay lúc cuộc gọi được kết nối, ông nội Thư còn chưa kịp nói điều gì thì Thư Thời đã nghe thấy tiếng Tiểu Nhị ồn ào kêu lên, hình như còn lớn hơn mấy lần trước nhiều.
Ông nội Thư đang giãn cành cây của mình ra ở trong rừng rậm, khỏi phải nói là thoải mái đến nhường nào. Bỗng nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình, ông có hơi khó hiểu: "Cháu ngoan, sao đấy?"
Nghe thấy giọng nói khỏe khoắn của ông cụ từ trong tai nghe, chút lo lắng trong lòng Thư Thời lập tức tan đi hết: "Ông ơi, tết trung thu sắp tới rồi, năm nay... ông có về không?"
Ông nội Thư nghe thế thì nghẹn họng, sau đó kinh ngạc hét lên: "... Gì? Sắp đến trung thu rồi hả!?"
Ông sống trong khu rừng này đã lâu, bình thường nếu không có việc gì sẽ không đụng đến điện thoại nên hoàn toàn không hay biết gì về việc trung thu sắp tới. Nghe vậy, Thư Thời càng thêm khó hiểu: Rốt cuộc ông cụ đi chỗ nào chứ? Sao nghe như kiểu ông tách biệt khỏi thế giới vậy...
Nhưng Thư Thời còn chưa kịp hỏi câu nào đã nghe ông nội Thư đáp: "Tất nhiên là về rồi! Chẳng phải tết trung thu năm nào hai ông cháu ta cũng đón cùng với nhau sao!"
Ông nội Thư dừng một chút rồi hỏi thêm một câu, nhưng lần này giọng điệu không còn hùng hồn như ban nãy: "Mà trung thu năm nay con định ở đâu?"
Ông cụ hỏi thế làm Thư Thời sững sờ. Mấy năm trước cậu toàn đón trung thu với ông nội trong tứ hợp viện, năm nay là năm đầu tiên cậu dọn ra ngoài ở, bây giờ cậu đang sống chung với đại mỹ nhân, ngủ nghỉ trong nhà đại mỹ nhân.
So ra thì cậu có nhiều chỗ để đi hơn lúc trước. Thư Thời biết ông nội chắc chắn muốn ở trong tứ hợp viện, bản thân cậu cũng muốn về nơi đó, chỉ là không biết đại mỹ nhân sẽ thấy thế nào về chuyện này.
Cậu ngẩng đầu nhìn đại mỹ nhân, dời điện thoại ra xa tai mình. Cậu vừa định mở miệng hỏi thì đại mỹ nhân bị nói trước: "Về tứ hợp viện đi." Với độ thính của tai Diệp Vọng, không khó để hắn có thể nghe rõ Kiến Mộc nói gì ở đầu bên kia với chút khoảng cách này.
Nghe hắn bảo thế, hai mắt Thư Thời lập tức sáng bừng lên, cậu quay qua nói với ông nội Thư liền: "Về tứ hợp viện ạ!"
Sau khi cúp điện thoại, Thư Thời hào hứng nhìn sang đại mỹ nhân: "Đây là lần đầu tiên ba người chúng ta cùng đón trung thu đó!"
Diệp Vọng xoa xoa đầu cậu: "Sau này sẽ còn rất nhiều lần."
Tết trung thu đang gần kề, có một hôm Thư Thời nói chuyện phiếm thì biết được Liêu Hàng và Lâm Phi Hàng sẽ không nhà đón trung thu. Thế là cậu đi hỏi ông nội với đại mỹ nhân, sau khi có được sự đồng ý của cả hai thì dứt khoát mời hai người kia đến nhà mình hôm trung thu.
Vào ngày tết trung thu, Liêu Hàng nhìn địa chỉ mà Thư Thời nhắn, trong lòng thầm nói: Địa chỉ này rõ ràng thuộc khu phố cổ, đất nơi đó toàn là tấc đất tấc vàng, có khi nào Thư Thời gửi lộn địa chỉ không nhỉ...
Anh ta muốn gọi điện hỏi thử nhưng không gọi được cho Thư Thời, nghĩ đi nghĩ lại, anh ta quyết định vẫn lần theo vị trí trên bản đồ để tìm.
Nói không chừng đó là nhà của tổng giám đốc Diệp.
Anh ta trùng hợp đụng phải Lâm Phi Huyền ở đầu hẻm, hai người họ chào nhau một cái rồi cùng đi vào. Thế nhưng cả con hẻm ngoằn ngoèo ngoằn ngoèo, cả hai người chưa tới đây lần nào nên đi hoài đi mãi vẫn không tìm được đường. Vì vậy, Liêu Hàng lại gọi cho Thư Thời thêm lần nữa, may mà lần này cậu bắt máy.
Thư Thời đang bận mày mò trong bếp học cách làm món điểm tâm kiểu Trung Quốc với Cô Hoạch Điểu, nghe thấy bọn họ bị lạc đường thì vội vàng đi rửa tay, chuẩn bị ra ngoài: "Hai người đứng yên ở đó đi, chia sẻ vị trí qua cho tôi, để tôi đi đón hai người."
Liêu Hàng gửi vị trí định vị qua rồi đứng yên tại chỗ, chờ Thư Thời qua đón mình với Lâm Phi Huyền. Tuy nhiên, anh ta cảm thấy ánh mắt của ông cụ đang chơi với chim ở góc đường bên kia nhìn hai người họ cứ là lạ thế nào. Không lâu sau, Thư Thời chạy đến giúp hai người họ cầm phụ vài món rồi dẫn họ về tứ hợp viện. Lúc đi ngang qua ông cụ chơi chim, Thư Thời cũng nhân tiện chào ông một cái: "Ông Lâm, nay vẹt nhà ông có tinh thần phết!"
Ông Lâm lập tức bật cười: "Không hẳn đâu, so với Tiểu Nhị nhà cháu thì tinh thần này còn kém lắm!" Dừng một chút, ông lại hỏi, "Ông nghe bảo hôm nay ông nội cháu về à?"
Thư Thời: "Về rồi đó ông! Chắc mai ông cháu sẽ dẫn Tiểu Nhị ra ngoài đi dạo đó. Ông Lâm ơi, cháu không trò chuyện với ông được nữa, giờ cháu phải dẫn bạn cháu về nhà trước đã. Ông có muốn tối nay qua nhà cháu ăn cơm tối cho vui không?"
Ông Lâm xua tay: "Thôi thôi, tối nay con trai con gái ông về rồi..."
Liêu Hàng đứng ở phía sau càng nghe càng thấy mê mang. Ông cụ với Thư Thời trò chuyện thân quen đến vậy, trông không giống như mới quen được chưa lâu mà nghe giống hàng xóm lâu năm hơn. Nhưng chẳng phải Thư Thời bảo nhà cậu trồng rau kiếm sống hả? Có thể sống ở đây mà còn cần trồng rau kiếm sống?
Liêu Hàng ôm một nghi vấn nhưng ngại có Lâm Phi Huyền ở đây, anh ta không dám hỏi thẳng. Cho đến khi theo Thư Thời vào trong viện, nhìn thấy những ụ đất đầy những mầm rau héo úa vì không được chăm sóc trong khoảng thời gian dài, Liêu Hàng mới không nhịn được nữa, kéo Thư Thời sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Này là nhà cậu hả?"
Thư Thời gật đầu: "Đúng rồi."
Liêu Hàng hỏi tiếp: "Nhưng không phải trước đây cậu bảo với tôi là ông cậu suốt ngày chỉ biết trồng rau, không quan tâm gì đến cậu hả? Cậu còn bảo cậu phải sống một thân một mình, này kia chai lọ..."
Mấy cái này nghe kiểu nào đi nữa cũng giống như người lớn trong nhà bận rộn với việc đồng áng, không quan tâm đến cuộc sống cơ cực của con cháu trong nhà!
Thư Thời nhức đầu: "Ơ? Tôi nói thế với cậu hồi nào?"
Cậu không nhớ mình từng nói qua mấy lời này.
Liêu Hàng nghẹn họng: "Hồi lúc hai ta đi uống rượu khi còn trong đoàn làm phim đó!"
Thằng bé ngốc nghếch quên sạch mọi chuyện rồi chứ gì!
Nghe anh ta nói như vậy, Thư Thời mơ hồ có ấn tượng: "À, lúc đó đó hả! Thật ra mấy lời không hẳn là sai toàn bộ, hồi trước tôi sống với ông ở chỗ này mà, ông cụ rất thích trồng rau. Cậu xem, trong sân toàn là rau với rau không kìa. Cơ mà ông ấy không có bỏ mặc tôi đâu, có thể lúc đó rượu vào nên tôi phóng đại một chút thôi chứ thật ra phương châm giáo dục của ông là không can thiệp quá nhiều vào đời sống của tôi."
"Về chuyện sống một mình ấy à, có thể là nói đến việc tôi chuyển ra ngoài ở sau khi mua được nhà đấy, mà vừa hay là nhà tôi kế bên nhà Diệp tổng luôn. Thế là tôi bắt đầu sống một mình thật."
Thư Thời nói xong liền thấy vẻ mặt đờ đẫn của Liêu Hàng, có chút kỳ lạ: "... Sao bỗng dưng cậu hỏi tôi chuyện này vậy?"
Vả lại sau khi nghe trả lời xong còn làm ra vẻ mặt kỳ lạ như thế.