Sau đó vết thương của tôi dần đỡ hơn, Chu Gia Dã cũng bố trí một phòng tập thể dục trong nhà, kết nối với điện thoại di động của anh, có thể xem số lượng bài tập. Anh nói rằng thể lực của tôi quá kém, tôi không thích ăn uống cũng không thích vận động nên rất dễ bị bệnh.
Trên một số nguyên tắc thì dù tôi có tỏ ra yếu thế như thế nào thì anh cũng sẽ không mềm lòng.
Thế là mỗi ngày tôi bắt đầu nén nước mắt rèn luyện sức khỏe, lúc xuống khỏi máy chạy bộ cảm giác như mất nửa cái mạng.
Sau khi vận động một thời gian ngắn, tôi hơi thương cảm xoa bắp chân mình, tôi nói mình cảm thấy chân to lên, có phải tôi sắp có cơ rồi không.
Kết quả chọc Chu Gia Dã cười không ngừng, bị tôi trừng lâu lắm mới dừng cười, anh không chế giễu tôi vọng tưởng với cơ bắp mà chỉ xoa mặt tôi rồi nói: “Rõ ràng anh nuôi theo sách mà sao em không mập như trong sách nói nhỉ?”
Tôi rất nghi ngờ: “Anh xem theo sách gì?”
“Cách chăn heo.”
“…” Tôi đưa tay muốn bóp chết anh: “Chu Gia Dã, có phải anh chán sống không?”
Lúc này anh hoàn toàn không thể nhịn cười, vừa nắm lấy bàn tay có ý đồ định bóp chết anh của tôi vừa cười run cả người. Cuối cùng anh cũng ngừng cười, tiện thể ấn tôi vào lòng mình, sức anh lớn nên tôi hoàn toàn không thể động đậy, anh vuốt eo tôi, lần này giọng nói nghiêm túc: “Vẫn gầy quá.”
Thời gian anh có thể ở bên cạnh tôi không nhiều, tôi cũng phải về trường để bảo vệ luận văn.
Đã lâu không gặp bạn cùng phòng, Hứa Tiểu vào ký túc xá vừa gặp tôi thì mặt mũi đã đầy biểu cảm tớ hiểu rồi: “Thành với anh trai hotboy mạng kia rồi à?”
Sau khi cô ấy vào cửa tôi còn chưa nói câu nào với cô ấy.
Vẻ mặt tôi chột dạ mờ mịt: “Sao cậu biết?”
“Nhóc con, cái này sao giấu được tớ, nhìn dáng vẻ gió xuân phơi phới nét mặt hồng hào của cậu kìa. Cậu còn nhớ lúc năm nhất đại học vừa đến cậu như thế nào không, có đoạn thời gian tớ nghi ngờ cậu có bị bệnh kiểu như trầm cảm hay không, nói chuyện với cậu rất cẩn thận sợ làm cậu tổn thương. Cậu xem lại mình bây giờ đi, cậu nói ngày mai cậu kết hôn tớ cũng tin.”
“…”
Thế mà vụ này vẫn chưa xong.
Cô ấy quẹt ít bụi trên bàn, chậc một tiếng: “Trong khoảng thời gian này không có ai ở ký túc xá, cậu đến ở chung với anh trai hotboy mạng luôn sao?”
Lúc nói đến nửa câu sau, một bạn cùng phòng khác cũng đi vào, nghe đến ở chung thì radar hoạt động trong nháy mắt, tưởng rằng lại có drama của ai: “Cái gì ở chung? Ai ở chung?”
Tôi ở sau lưng kéo tay Hứa Tiểu, Hứa Tiểu ho hai tiếng, mập mờ lại khiến người ta hãi hùng khiếp vía, sau đó lúc tôi sắp bị dọa đứng tim thì cô ấy mới nói: “Đương nhiên là tớ này, chẳng lẽ lại là Ý Ý sao?”
Một bạn cùng phòng khác ngẫm lại cũng đúng: “Được, coi như tớ chưa hỏi.”
Năm tư đại học không có lớp nhưng lại có rất nhiều chuyện phiền lòng.
Tôi chuẩn bị sơ yếu lý lịch, lại bắt đầu sứt đầu mẻ trán tìm việc làm. Dường như năm nay rất khó tìm việc, những người xuất sắc khắp nơi đều được tranh giành nhưng những sinh viên mới ra trường với lý lịch tầm thường như tôi lại giống như bắp cải trắng rẻ tiền, có lọt vào mắt xanh cũng chỉ vì bạn còn trẻ và giá thuê bạn rất rẻ.
Nhất là tính cách của tôi yên tĩnh hướng nội, miệng không đủ ngọt cũng không biết làm người khác yêu thích, khó để lại ấn tượng tươi sáng cho người khác, trong số mười mấy người cạnh tranh thì tôi đoán họ còn không nhớ được tên tôi. Sau đó tôi bắt đầu lùi lại tìm việc khác, xem xét những vị trí mà tôi không hài lòng về mức lương phúc lợi hoặc ngày nghỉ, sau khi lựa chọn, tôi vẫn không nhận được kết quả tốt nào.
Trong thời gian đó, tôi đã từng nghi ngờ liệu mình có thật sự như những gì mẹ nói hay không, là một đồ bỏ đi không làm được việc gì tốt, một phế vật không có số công chúa nhưng lòng cao như trời, là đồ bỏ đi không biết trời cao đất rộng.
Các triệu chứng bệnh của tôi dường như đang quay trở lại.
Cuộc đời của một người sẽ được đánh dấu ngay từ khi họ được sinh ra, mọi lời nói và hành động của bố mẹ sẽ trở thành xiềng xích vô hình, cho dù bạn có chống cự và thoát ra bao nhiêu lần, chúng đều được định sẵn sẽ trở thành một phần cuộc sống của bạn.
Những triệu chứng như tự ti, thiếu tự tin, nghi ngờ bản thân, rụt rè, hèn nhát, tự thẹn mình kém người khác đều trỗi dậy trong giai đoạn khó khăn đó khi tôi liên tục bị từ chối. Sau này, khi vô số cuộc phỏng vấn vẫn như đá chìm xuống biển, giọng nói của mẹ lại vang vọng bên tai tôi, như thể đó là một chiếc khóa linh hồn từ địa ngục, mạnh bạo kéo tôi trở lại vực thẳm.
Trong mơ tôi lại bị nhéo tai quở trách.
“Đồ bỏ đi.”
“Không biết gì cả.”
“Mày làm được cái gì?”
“Lâm Ý, mày thử nói xem mày có thể làm được cái gì, ai thích mày chứ, đáng đời bố mày và bà mày không chịu nhận mày, đáng đời mày bị những bạn cùng lớp kia bắt nạt, dáng vẻ mày như vậy thì ai thích hả? Hả?”
“Đồ vô dụng.”
“Cả đời này đều là đồ bỏ đi.”
“Sao tao lại sinh ra thứ đồ bỏ như mày chứ?”
Tôi bừng tỉnh từ cơn ác mộng, ánh mông lung, trên đầu giường lập lòe ánh sáng dịu dàng ấm áp của chiếc đèn sao.
Khoảng thời gian này Chu Gia Dã lại đến Vu Châu, bây giờ là ba giờ sáng, tôi do dự không gọi điện thoại cho anh bởi vì một khi anh quay hình thì phải quay cả ngày, duy trì trạng thái tập trung cao độ trước ống kính, ban đêm càng mệt mỏi hơn tôi.
Sáng hôm sau, tôi vẫn như trước đây thay quần áo đi phỏng vấn.
So với lúc mười sáu mười bảy tuổi, tôi cảm thấy không phải mình không tiến bộ được chút nào, tôi đã học được một việc.
Đó là lau sạch nước mắt, sau đó còn phải sống thật tốt.
Trong thế giới người lớn, dường như chúng ta chỉ có thể rơi nước mắt vào ban đêm, còn ngày hôm sau vẫn phải sống từng bước một.
Lúc anh quay hình xong trở về từ Vu Châu, nghe tôi kể chuyện một tuần nay, tôi dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng, nói cũng trùng hợp khu vực kia xa quá, lúc đầu tôi không hài lòng lắm, cuối tuần đi thử thêm mấy chỗ khác.
Anh chỉ yên lặng nghe, tôi không kể những đau đớn và lo nghĩ, anh cũng không hỏi gì, nhẹ nhàng cười phụ họa nói với tôi công việc kia đúng là không hợp.
Nhưng lúc tôi lại bừng tỉnh từ cơn ác mộng mẹ tôi dữ tợn nắm chặt tóc tôi, anh đã ôm tôi vào lòng, nụ hôn của anh vừa nóng vừa nhẹ, hết lần này tới lần khác, cho đến khi tôi thở bình thường, lại chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh.
Trước thềm tốt nghiệp, cuối cùng tôi cũng được ký hợp đồng, ngoài việc lương thấp thì tôi nghĩ như vậy là có thể chấp nhận được một công việc nghỉ cuối tuần và tan làm lúc sáu giờ chiều.
Ngày đầu tiên tôi nhận việc, mọi người đều rất nhiệt tình, có người cho tôi đồ ăn nhẹ, có người gọi đồ ăn mang về cho tôi, mọi người đều rất tốt bụng, mỗi lần tôi mở miệng đều gọi tôi là Ý Ý, nhưng mà bây giờ tôi không phải là trẻ còn miệng còn hôi sữa không biết gì, tôi sẽ không cảm thấy được người ta ưu ái một chút rồi lo sợ. Trải qua kì thực tập trước, tôi biết rõ rằng những khuôn mặt tươi cười này có thể bị trách nhiệm công việc xé nát bất cứ lúc nào.
Bình thường mở miệng gọi Ý Ý thân thiết nhưng đến lúc làm việc thì chỉ biết cho bản thân.
Thế nên một cây bắp cải non trẻ vừa mới đến như tôi bận rộn chạy việc vặt đến mức bất cứ ai cũng có thể đổ công việc của mình lên đầu tôi, lúc phỏng vấn nói tự nguyện làm thêm giờ, nhưng khi đến đây tôi phải gánh một đống công việc bất tận, việc nào cũng cần vào sáng hôm sau, thời gian làm thêm giờ tự nguyện của tôi là hơn chín giờ tối.
Người duy nhất xem như đối xử tốt với tôi là cấp trên trực tiếp, ông ấy có nụ cười tủm tỉm rất nhã nhặn, mặc dù tôi có nhiều việc thật sự không làm hết thì ông ấy cũng nói không sao, đến chiều gửi cho ông ấy là được.
Tôi kể việc này với Chu Gia Dã thì anh lại nhíu mày, nói sau này tăng ca muộn như vậy thì phải nói cho anh biết, anh tìm người tới đón tôi.
Cho đến một hôm tôi tăng ca đến hơn tám giờ tối, có một báo cáo hội nghị cần dùng vào sáng hôm sau, hôm đó Chu Gia Dã ở Đế Đô, anh hỏi trên Wechat tôi còn bận không, anh nói lát nữa tới đón tôi.
Tôi nói không có việc gì, trong công ty không phải chỉ có mình tôi, sếp cũng ở đó.
Khi đó trong công ty đã không còn nhiều người, chỉ có nhân viên quản lý tài sản và nhân viên dọn dẹp đang làm kết thúc công việc, chị gái cùng tổ tăng ca chung với tôi và sếp đều ở đó, sếp đến hỏi thăm tiến độ công việc, thuận tiện tâm sự hỏi tôi có bạn trai chưa, tôi nói có nhưng họ không tin lắm, nói rằng họ chưa từng thấy.
Sếp tôi rất tốt, rất quan tâm tới những người trong tổ, còn nói như nửa đùa nửa thật: “Ý Ý xinh đẹp lại tốt nghiệp đại học danh tiếng, tôi giới thiệu cho cô mấy người nhé, Ý Ý thích kiểu nào?”
Tôi nói tôi có bạn trai thật, ông ấy vẫn cười tủm tỉm rất hiền hòa: “Cô gái trẻ thẹn thùng, không muốn nói thì thôi nào.”
Chị gái cùng tổ làm xong việc, chồng cô ấy lái xe tới đón, cô ấy nói tạm biệt với chúng tôi.
Sếp tôi vẫn còn ở đây, thấy tôi làm chậm thì rất kiên nhẫn chỉ tôi chỗ này viết thế nào chỗ kia viết thế nào, cuối cùng cũng hoàn thành công việc phiền phức này, tôi vô cùng vui mừng.
Ấn nút lưu xong tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nói cảm ơn ông ấy mới phát hiện ông ấy dựa lên ghế của tôi, mượn động tác nhìn màn hình vi tính của tôi mà nghiêng người kề rất gần.
Là khoảng cách làm tôi không thoải mái dễ chịu lắm.
Tôi không dám biểu hiện quá rõ ràng, giả vờ nhích tới một chút xem số lẻ trong màn hình để kéo rộng khoảng cách, ông ấy dường như không thèm để ý, vẫn cười tủm tỉm rất hiền hòa nhìn tôi: “Đã trễ như vậy mà bạn trai cô không tới đón cô à?”
Một câu quan tâm rất bình thường, tôi chợt cảm giác được một chút cảnh giác.
Tôi cầm điện thoại nhìn thoáng qua tin nhắn Chu Gia Dã gửi, anh nói đến rồi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, tắt máy tính rồi nói với sếp rằng mấy ngày trước bạn trai tôi đi công tác, hôm nay thật sự muộn quá, anh ấy lo lắng nên tới đón tôi.
Tôi khách sáo nói cảm ơn lần nữa, vẫy tay tạm biệt ông ấy.
Sau khi lên xe, tôi vừa ngồi lên ghế sau đã bị anh nắm chặt tay, trợ lý của anh cũng ở đó, anh ấy nói: “Chị à, ban đêm nhất định phải chú ý an toàn, vừa rồi anh ấy còn định để tôi giả làm bạn trai chị rồi đi lên, chị xem sếp chị vừa rồi còn ở cửa sổ nhìn xem là thật hay là giả kìa.”
Tôi muộn màng nhận ra mình có chút sợ hãi, Chu Gia Dã cũng xoa xoa lòng bàn tay của tôi, trầm giọng an ủi tôi: "Không sao đâu, từ nay về sau anh sẽ đón em."