Trong nhà Chu Gia Dã ngập tràn vết tích của tôi, tủ sách của anh có thêm một nửa số sách là của tôi, trong tủ quần áo của anh cũng chia ra một phần đặt quần áo của tôi, anh còn cố ý sắp xếp một bàn làm việc riêng để tôi đọc sách và viết tiểu thuyết.
Anh sắp xếp hành lý của tôi đâu ra đấy, lúc lấy chiếc đèn bàn hình ếch xanh của tôi ra, anh nhìn chằm chằm nó vài giây, liếc nhìn tôi rồi nhịn cười.
Tôi trừng mắt đe dọa làm anh ấy phải đồng ý không được cười tôi.
Tôi đã nghỉ việc ở công ty kia dù sếp đe dọa sẽ khiến tôi không được làm việc trong lĩnh vực này nữa, tôi liếc nhìn Chu Gia Dã, chặn số ông ta trong cái nhìn chăm chú của anh.
Anh xoa đầu tôi, bữa tối còn làm cho tôi món gà rán Cocacola mà tôi thèm khi xem những đoạn video ngắn.
Tôi chợt nghĩ đến cô gái vào công ty cùng lúc với tôi, cô ấy học cùng trường với tôi nhưng khác chuyên ngành. Vì là bạn cùng trường nên chúng tôi có thêm bạn bè, nhưng cô ấy mới nhận việc được một tuần đã khăn gói bỏ đi. Lúc chia tay tôi vẫn lo lắng, còn hỏi cô ấy đã tìm được việc mới chưa, cô ấy nói không sao, về nhà rồi cô ấy sẽ từ từ tìm, còn hơn ở lại đây tiếp tục bị ức hiếp.
Dường như bây giờ tôi mới hiểu được sự tự tin của cô ấy.
Lúc tôi dọn đồ có mở tủ đầu giường, sau đó liền thấy mấy cái hộp.
Thật ra trước kia tôi đã từng thấy rồi, lúc ấy tôi đỏ mặt làm như không có chuyện gì, bình tĩnh đóng ngăn kéo lại, nhưng lần này Chu Gia Dã ở ngay bên cạnh tôi, anh đang dọn dẹp tủ quần áo cho tôi, quay đầu định nói gì đó thì lại nhìn thấy tôi ngồi xổm trước ngăn kéo tủ đầu giường.
Anh đi đến trước mặt tôi, đóng ngăn kéo lại như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi ngẩng đầu hỏi anh: “Anh mua khi nào vậy?”
Nghe tôi hỏi, anh ngồi xuống bên cạnh tôi, lại kéo ngăn kéo ra cầm một cái rồi hỏi: “Cái này à?”
Tôi lại không dám nhìn, hơi cúi đầu xuống: “Ừm.”
Anh cười một tiếng: “Lần đầu nhìn thấy à?”
“…”
Anh bỏ chiếc hộp về tủ, đóng ngăn kéo lại, âm thanh va chạm rất nhỏ giống như tiếng vang trầm của nghìn cân làm tôi giật mình run rẩy.
Sau đó anh giơ tay lên xoa nhẹ vành tai tôi, nhiệt độ xung quanh bỗng nóng lên: “Mỗi ngày đều ngủ chung với một người đàn ông đã trưởng thành mà em không có ý thức về sự an toàn sao?”
“…”
Vành tai tôi nóng không chịu nổi, tôi cúi đầu không dám nhìn anh: “Cái đấy… Cũng không thấy anh phải dùng.”
Anh cười rất nhẹ nhưng tôi lại cảm thấy càng nóng hơn.
Anh buông bàn tay đang xoa tai tôi xuống, nhìn tôi trầm giọng nói: “Anh thì lại rất muốn.”
Anh nói xong, lúc này không chỉ là vành tai tôi nóng nữa.
Nhưng anh không nói thêm, đứng lên tiếp tục dọn dẹp tủ quần áo giúp tôi.
Buổi chiều anh gọi cho Giang Nhu và nữ diễn viên Đàm Dao, rủ họ đi dạo phố với tôi. Sau khi Chu Gia Dã sắp xếp tủ quần áo của tôi thì thấy không hài lòng lắm, nhưng anh lại không tiện đi dạo phố cùng tôi.
Tôi đã từng gặp Giang Nhu rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tôi gặp Đàm Dao, các cô ấy nhìn thấy tôi cũng không xa lạ gì, dường như người đứng cạnh anh cũng giống anh, có thể nhiệt tình với bất cứ ai.
Đàm Dao vừa thấy tôi lập tức nói: “Hôm nay xem như được nhìn thấy người thật, cô vợ trẻ xinh đẹp như vậy khó trách Tiểu Dã muốn giấu.”
Cô ấy nói vậy làm tôi đỏ mặt, không biết đáp lại như thế nào, Giang Nhu tinh ý giải vây giúp tôi: “Ý Ý cũng gọi cô ấy là chị Đàm như Tiểu Dã là được.”
Đàm Dao bỗng nhiên cảm thán một tiếng, dường như nghĩ tới gì đó: “Ý Ý…”
“Uầy, cuối cùng tôi cũng hiểu.” Cô ấy ngạc nhiên.
Giang Nhu cười nói: “Cô lại hiểu cái gì rồi?”
Đàm Dao thần bí cười hì hì: “Không phải lúc trước từng quay hình chương trình giải trí kia, chúng ta chơi trò chơi trên một hòn đảo nhỏ, ekip chương trình cho đạo cụ là rương báu may mắn có thể đổi và có thể giành, lúc ấy rương báu tôi rút được là số mười một. Ttrò chơi nhỏ kia không có trừng phạt thắng thua, chỉ làm bầu không khí sinh động hơn nhưng Tiểu Dã như phát điên muốn có cái rương của tôi, lúc ấy tôi còn tưởng rằng trong rương của tôi có báu vật to lớn gì, giờ thì tôi hiểu rồi.”
Giang Nhu không hiểu lắm: “Cuối cùng là báu vật lớn gì?”
“Báu vật lớn ở đây này.” Đàm Dao nháy mắt ra hiệu với tôi: “Trong mắt Tiểu Dã không phải là số mười một mà là hai số một, kho báu lớn của người ta là 11*.”
*一一: Một một có bính âm là yīyī, Ý Ý phát âm là yì yì
Lúc đầu tôi chỉ cảm thấy xấu hổ, nhưng bây giờ mặt tôi đã đỏ bừng, không nói nên lời trước những lời trêu đùa ấy.
Đến nỗi khi Đường Nhu và Đàm Dao cùng tôi đi chọn đồ lót, tôi đã tâm lặng như nước. Hai người chọn rất chăm chú, từ màu sắc này, loại ren kia cho tới kiểu dáng nọ. Đàm Dao nói với tôi bằng biểu cảm của người đầy kinh nghiệm: "Em gái Mười Một yên tâm đi, em mặc gì cũng đẹp, chủ yếu bọn chị muốn tìm gì đó khác biệt thôi, thử mặc những loại mà bình thường em không mặc, lúc đó không khí sẽ khác ngay.”
Ngoài mặt tôi tỏ ra bình tĩnh nhưng thật ra tôi cảm thấy cả người như sắp phát sốt, tôi cầm mấy túi đồ lót lên rồi gật đầu.
Hai người đưa tôi về nhà an toàn, tôi đứng ở cửa, nghẹn họng nhìn xuống chiếc túi trên tay.
Khó khăn lắm tôi mới bình tĩnh lại và mở cửa bước vào.
Chu Gia Dã đang ngồi trước máy tính, nghe tiếng tôi về anh lập tức quay người đứng dậy nhận đồ trên tay tôi, nhưng tôi lại lùi về sau, giấu túi lớn nhỏ ở sau lưng.
Anh nhướng mày.
Tôi chậm rãi giải thích: “…Em không thể cho anh xem được.”
Anh khó tin mỉm cười: “Mua gì mà anh không được xem thế?”
Anh nói rồi muốn tiếp tục đi về phía tôi.
Tôi cũng chột dạ, dù sao hôm nay cũng đã tiêu tiền của anh, anh còn tìm người đi dạo phố cùng tôi nữa. Tôi không còn gì để nói, nuốt nước bọt rồi nhắm mắt cam chịu.
Trên tay trống không, Chu Gia Dã đã cầm hết đi, nhịp tim của tôi cũng bắt đầu đập điên cuồng.
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc, chỉ đặt đồ đạc lên cái bàn bên cạnh, sau đó kéo tôi ngồi xuống ghế sofa, anh ôm tôi lên đùi, tay ôm choàng lấy tôi: “Thật sự không thể cho anh xem à?”
Tim tôi đập nhanh đến mức không chịu nổi: “Cũng không phải là không thể…”
Anh khẽ cười: “Phản ứng của em giống như đã sẵn sàng chịu chết.”
Lúc anh cười đôi mắt cong cong rất hấp dẫn, tôi đỏ mặt che mắt anh lại: “Sau này sẽ cho anh xem.”
Anh cười một tiếng, cũng không biết anh suy nghĩ gì. Nhưng anh không tiếp tục nói chuyện này nữa, chỉ nhích lại gần một chút rồi khẽ dụ dỗ: “Hôn anh một cái thì anh đồng ý với em.”
Tôi lập tức mạnh dạn bưng mặt anh lên rồi hôn.
Tay anh vòng qua eo tôi, thời tiết càng ngày càng nóng, tôi chỉ mặc một chiếc váy mỏng do đó có thể dễ dàng cảm nhận được lòng bàn tay nóng hổi của anh. Khi nụ hôn kết thúc, cằm anh tựa vào vai tôi, hơi thở nóng bỏng gần như vùi vào cổ tôi, giọng nói trầm thấp của anh rất gần tai tôi, câm lặng đến mức bị đè nén: “Thật sự rất giỏi tra tấn người khác.”
Ngày hôm sau anh lại phải đi, lần này đi liền vài ngày. Còn tôi ủ rũ không có tinh thần vì phải đi rải sơ yếu lý lịch để tìm việc mới.
Anh phải đi rất sớm, lúc anh đi trời còn chưa sáng, nhưng giấc ngủ của tôi không tốt, chỉ một tiếng động nhỏ cũng sẽ đánh thức tôi. Tôi nhìn anh thay quần áo, thu dọn đồ đạc, rút sạc chiếc điện thoại đã được nạp đầy pin rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng sau khi anh cầm điện thoại lại không đi ngay mà quỳ một gối cạnh giường rồi nghiêng người hôn tôi một cái, tay anh vuốt nhẹ mặt tôi. Trời rạng sáng, giọng nói của anh khẽ khàng như đang nỉ non trong lúc ngủ mơ, nhẹ nhàng dỗ dành tôi: “Nếu như không thích hợp thì em đừng đi, không nên miễn cưỡng bản thân, ai cũng có con đường của riêng mình, em có thể làm chuyện mình thích, chỉ cần em thích thì cứ làm.”
Tôi đang nửa tỉnh nửa mê, nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc như một giấc mộng.
Bàn tay anh ấm áp làm cho người ta quyến luyến, tôi nhìn anh rồi nói: “Nhưng em không muốn làm kẻ hèn nhát.”
“Em không phải kẻ hèn nhát.”
“…”
Tôi kề sát lòng bàn tay anh, chỉ dám nói ra nguyên nhân thật sự trong lúc nửa tỉnh táo nửa yếu ớt này: “Nhưng em đã đồng ý với anh sau này sẽ sống thật tốt mà...”
Tôi lo lắng sau này mình không viết hay được nữa, sau đó sẽ không thể nuôi sống bản thân chỉ là một phần nguyên nhân. Lý do thật sự là vì tôi muốn anh thấy tôi có thể tự mình đối mặt với cuộc sống, vì tôi đã từng nói rằng tôi sẽ dũng cảm.
Anh thở dài: “Em không cần chứng minh với anh, sau khi em nắm chặt tay anh, anh mới là người nên chứng minh cho em thấy mới đúng.”
Tôi chậm rãi chớp chớp mi, lòng bàn tay anh ấm áp, đôi mắt anh nhìn tôi có màu nâu sâu thẳm và dịu dàng.
Rồi anh dùng đầu ngón tay vuốt ve đáy mắt tôi, nói với tôi bằng giọng ấm áp: “Không phải ai cũng tìm được con đường đúng đắn cho riêng mình. Vững vàng là chính mình cũng là một loại dũng cảm.”
“Giống như lúc trước anh chọn con đường này sao?”
Anh mỉm cười: “Em cũng có thể làm được.”
“…Được.”
Anh nhéo nhéo mặt tôi: “Anh đi nhé?”
“Vâng.”
“Đến nơi sẽ nhắn cho em.”
“Được.”
“Ở nhà phải ngoan, ăn cơm thật ngon.”
“Được.”
“Gọi tên anh một tiếng nào?”
“Chu Gia Dã, em sẽ nhớ anh.”
Anh hôn thêm lần nữa: “Anh cũng sẽ nhớ em.”
Tôi đã đến một số công ty sau khi nhận được thông báo phỏng vấn, phản ứng của người phỏng vấn cũng bình thường, họ chỉ quan tâm đến trình độ học vấn của tôi, khi nhìn đến người thật của tôi thì họ lại rút sự hứng thú ấy về, sau khi hỏi tôi vài câu đơn giản thì bảo tôi quay về đợi thông báo.
Trong lòng tôi biết rằng điều đó có lẽ không thể xảy ra, nhưng tôi thật sự không còn lo lắng và tự ti như khi tìm việc lần trước nữa, thay vào đó tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tôi trở về nhà và mở một tập tài liệu đã lâu không đụng đến vì bận rộn công việc, khi nhìn thấy trong thư mục chứa rất nhiều cảm hứng chưa được viết ra, cũng như nhiều tin nhắn mà mấy tháng qua tôi không có thời gian đọc, giây phút đó tôi cảm thấy bản thân được thư giãn hơn bao giờ hết.
Trong khoảng thời gian này, tâm hồn vốn căng thẳng vì công việc, những lo lắng, bối rối, bất an của tôi đều đã được giải tỏa hoàn toàn.
Hoá ra điều mình thật sự thích chỉ là nhìn những gì mình viết đã thấy rất vui rồi.
Nếu như nói ban đầu tôi chỉ ôm suy nghĩ bắt đầu viết lại từ đầu thì sau khi nhận được liên hệ từ người biên tập bản quyền, tôi mới hốt hoảng dao động và tự hỏi liệu mình thật sự có thể thử hay không.
Sự mặc cảm tự ti và thiếu tự tin dường như đã in sâu vào xương thịt từ khi tôi sinh ra, cho dù sau này có bao nhiêu người thích những gì tôi viết thì tôi vẫn luôn nghi ngờ khả năng của bản thân, rằng có lẽ tôi không giỏi đến thế. Do đó tôi luôn coi việc viết lách chỉ là sở thích và không quyết tâm biến nó thành ước mơ.
Đây là lần đầu tiên tôi hưng phấn đến mức đầu ngón tay run rẩy, dường như tôi đã thật sự khẳng định được bản thân.
Nhưng tôi lại nghi ngờ điều đó không đáng tin cậy.