Tiệc xã giao của Chu Gia Dã kết thúc, anh gửi tin nhắn cho Lâm Ý nói phải đi chơi với nhóm bạn một lát mới về, cân nhắc thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô, anh không hỏi Lâm Ý có muốn đến hay không mà dặn cô ngủ sớm một chút.
Lúc đó cô đang lập team chơi game với bạn cùng phòng nên không để ý tin nhắn.
Vì Chu Gia Dã cũng chơi game rất giỏi nên hầu như trò nào anh mới chơi cũng thành thạo, mặc dù chưa từng chơi nhưng sau mấy lần thử anh cũng sẽ chơi giỏi hơn người đã lâu chơi như cô.
Hồi còn học cấp ba, những trò chơi thịnh hành thời đó của đám nam sinh cái nào anh cũng đã từng chơi qua, anh hứng thú với cái gì thì học cái đó, học được gì sẽ thông thạo cái nấy, hơn nữa anh có duyên với với nhiều bạn bè nên người muốn gọi anh chơi chung cũng rất nhiều. Tuy bây giờ anh đã là nghệ sĩ nhưng lúc chơi game vẫn giống như xưa, ngay cả những người hâm mộ nghệ sĩ khác cũng biết anh thường lập team chơi game với mấy người bạn trong giới nghệ sĩ, họ cũng hay lấy chuyện này ra nói đùa. Bình thường lúc ở nhà, thi thoảng Chu Gia Dã lập team game với bạn thì Lâm Ý cũng thích ngồi bên cạnh xem anh chơi.
Xem càng nhiều, cô cũng tò mò muốn chơi thử xem sao.
Nhưng không thể không thừa nhận rằng, cô không hề có năng khiếu gì về mấy trò chơi này cả.
Cô choáng váng khi phải xác định phương hướng, cũng hơi sợ tiếng cảnh báo đột nhiên vang lên, thao tác bình thường, nhất là lúc cô chơi một mình, bốn về đều là núi non hoang vu, độ chân thực của cảnh trong game được thiết kế cực kỳ cao siêu, khi cơn gió lạnh lẽo thổi qua, sau lưng loáng thoáng có tiếng bước chân, vừa quay đầu lại thì thấy tự dưng nhiều hơn một người, cô sợ tới mức quăng luôn chuột máy tính đi.
Lúc Chu Gia Dã ở đây chơi với cô thì còn đỡ, giống như rất nhiều năm trước đây, anh chơi với cô những trò đơn giản nhất, anh chịu trách nhiệm đi trước ghi điểm và giành chiến thắng, còn cô ở phía sau tự chơi vui vẻ là được.
Nhưng bây giờ thời gian rảnh của anh ít hơn trước kia, thời gian bầu bạn với cô cũng không nhiều lắm. Thi thoảng bạn bè anh lập đội chơi với nhau, họ bật voice chat trong nhóm game, cô sẽ ngại phải bám lấy anh quá nhiều mà không chịu buông hay làm càn làm bậy giống như lúc chỉ có hai người.
Cũng may game này rất nổi trong thời gian đó, ngay cả nhóm Hứa Tiểu cũng đang chơi. Lúc Chu Gia Dã không ở đây, cô sẽ chơi chung với bọn Hứa Tiểu. Hơn nữa, lúc ở bọn cô ở cùng nhau rất tự do, mọi người đều có kỹ năng bình thường như nhau, đều là người một nhà vô cùng quen thuộc nên không cần lo trình độ chênh lệch quá xa làm cản trở đối phương, không những thế có thể lấy trò cười vừa rồi của đối phương ra đùa giỡn, chơi cực kỳ vui. Hình như chuyện thắng thua cũng chẳng quan trọng, lúc chơi cùng nhau hết sức vui vẻ, giống như trước đây lúc họ còn ở ký túc xá đại học.
Vậy nên lúc Chu Gia Dã gửi tin nhắn tới cô cũng không chú ý.
Một lát sau Chu Gia Dã nhận ra không có tin nhắn hồi âm bèn gọi điện thoại cô. Lúc đó Lâm Ý có nghe thấy tiếng rung nhưng đang là thời khắc gay go nhất của ván game nên cô không rảnh đi nghe điện thoại.
Đến khi cuộc gọi tự ngắt máy, anh lại gửi tin nhắn cho cô, im lặng lên án: [Lại đang chơi game.]
Ván game vừa kết thúc, cô lập tức bấm vào đọc tin nhắn của Chu Gia Dã, cảm thấy hơi chột dạ nên nhanh chóng gọi lại cho anh, anh nối máy rất nhanh. Trong điện thoại có thể nghe thấy tiếng ồn ào ở chỗ anh, tiếng cười đùa vui vẻ của rất nhiều người, anh quay lưng lại giữ khoảng cách xa hơn một chút, trầm giọng chất vấn cô: “Có thời gian rảnh để ý đến anh rồi à?”
“Vừa rồi đang vây bắt quỷ...” Cô cố gắng giải thích, lúc đó đang ở khâu mấu chốt nhất trong game, anh chơi giỏi hơn cô nên chắc chắn sẽ hiểu.
“Ừ.”
Kết quả là câu trả lời của anh thật lạnh nhạt.
Cô thử thăm dò: “Vậy em vẫn chờ anh về?”
Anh cười khẩy một tiếng: “Ai cần em chờ, đến giờ đi ngủ rồi.”
“Ồ.”
“Lâm Ý.”
“Em đây!”
Một hồi lâu, anh chỉ nói một câu: “Bớt chơi game lại, trước khi ngủ đừng chơi quá lâu, dễ mất ngủ đấy.”
Nói xong, sau lưng có người gọi anh, anh nghe cô đồng ý mới cúp điện thoại.
Ván tiếp theo của trò chơi đã bắt đầu, trong voice chat của đội, các bạn cùng phòng vẫn đang ríu rít thương lượng chiến thuật, vừa ngắt máy cô vội vàng để điện thoại sang một bên, tiếp tục hăm hở tham gia vào cuộc trò chuyện của mọi người.
Vì ngày thường các cô bạn cùng phòng phải đi làm, vất vả lắm mới đến cuối tuần không cần dậy sớm, có thừa thời gian và sức lực chơi game với nhau tới khuya, thời gian trôi qua nhanh chóng sau mỗi ván game, cả nhóm chơi đến điên cuồng.
Đến giờ nên đi ngủ hằng ngày nhưng cô cũng không nỡ ngủ, bạn cùng phòng vui vẻ bấm ván tiếp theo, cô nghĩ Chu Gia Dã nói buổi tối phải đi chơi với bạn bè một lát nữa mới về nên cô chỉ đấu tranh tư tưởng trong thời gian ngắn ngủi rồi bắt đầu ván mới với bọn họ.
Khi đó là hơn mười một giờ, cuối cùng tối nay cô và bạn cùng phòng đã bắt được Quỷ Vương một lần, hơn nữa cô là người bắt được, đang vui vẻ thì Chu Gia Dã gọi đến.
Thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến, cô bừng tỉnh sau cơn phấn khích vì thắng game, trong lòng thấp thỏm, sao Chu Gia Dã lại gọi cho cô vào lúc này?
Là vì giờ này cô còn chưa ngủ bị anh phát hiện sao?
Nhưng anh không có ở nhà, làm sao mà biết được.
Cô thấp thỏm nghe điện thoại, vừa chột dạ vội nói với bạn cùng phòng không chơi nữa, vừa nhanh tay thoát khỏi game. Nhưng sau khi nghe máy, bên kia chẳng có gì ngoài sự im lặng và tiếng hát mơ hồ.
Đợi một lát, cô thử lên tiếng: “Chu Gia Dã?”
Người bên kia vẫn đang hát, trong bối cảnh có người đang ồn ào, trầm trồ khen một cách kỳ quặc, còn anh thì lại im lặng. Sau khi nghe thấy giọng của cô, anh thấp giọng ừ một tiếng như bị đánh thức, chỉ là giọng nói của anh vừa lười biếng vừa khàn: “Ý Ý.”
Âm điệu và giọng nói hệt như sự ỷ lại quyến luyến dây dưa đến từ đầu lưỡi, khẽ đến mức khiến người ta không chịu nổi. Nếu bây giờ anh ở trước mặt, chắc chắn anh sẽ tựa lên vai cô và ôm cô đầy lưu luyến, giống như cả thế giới của đứa trẻ chỉ cần một mình bạn, rất dễ khiến người ta trở nên mềm lòng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thế nên cảm giác chột dạ của cô đã biến mất ngay lúc ấy, chỉ còn lại sự mềm mại trong lòng: “Sao lại gọi cho em thế?”
Lúc này anh thật thà trả lời: “Nhớ em.”
“Anh say rồi à?”
“Không có.”
“Có ai đưa anh về không?”
“Không.”
Cô không khỏi bật cười: “Vậy anh về nhà bằng cách nào?”
Anh không trả lời.
“Muốn em đi đón anh sao?”
“Không có.”
“Anh phải ngoan ngoãn ngồi đó nhé.”
“Được.”
“Em cúp máy trước?”
“Không được.”
Thôi được, chú chó to con của cô.
Cô không cúp điện thoại, thay quần áo xong liền cầm điện thoại ra khỏi cửa. Quả nhiên, trợ lý của anh gửi tin nhắn cho cô rằng sẽ đến nhanh thôi. Trên đường đi cuộc gọi vẫn được kết nối nhưng anh không nói gì nữa, bên cạnh có người tìm anh suốt, hỏi anh cảm thấy khá hơn chút nào chưa, giọng anh lúc trả lời người khác vẫn bình thường, tốc độ nói chậm hơn thường ngày rất nhiều nhưng vẫn nghe ra sự bình tĩnh tỉnh táo, như thể người vừa rồi say rượu giở trò với cô không phải là cùng một người.
Sau đó không còn ai đến quấy rầy anh nữa, để anh tự nghỉ ngơi một lát, người bên kia vẫn đang hát hò vui vẻ, nghe loáng thoáng có tiếng thẻ đánh bạc đổ ngã xuống bàn, còn anh thì lại cực kỳ im ắng.
Xe đã đến câu lạc bộ tối nay họ tụ tập, trợ lý của anh đậu xe xong liền dẫn cô đi lên thang máy.
Nhìn từ trên cao có thể thấy màn đêm trong thành phố tỏa sáng rực rỡ, đoạn đường này ngước mắt ngắm phồn hoa, khi thang máy đến nơi, cánh cửa mở ra khiến cô có cảm giác như lạc vào một thế giới khác, thảm nhung dưới chân hấp thụ hết tất cả thanh âm, mỗi một bước đi đều như đang ở một nơi không thuộc về cô.
Cô hơi lo lắng, mặc dù cô biết đại khái bạn bè chơi chung với anh có những ai, chẳng qua chỉ có mấy người Đàm Dao và Trình Giác thôi, bình thường cô cũng hay đi cùng bọn họ nhưng vì nghề nghiệp khác nhau nên trông cô cứ như người ngoài cuộc. Thang máy đi lên trong giây lát, cô đã giả định vô số cảnh chào hỏi ở trong lòng.
Trợ lý của anh dẫn cô rẽ trái rẽ phải, đến trước cửa rồi dừng lại.
Cô sợ làm ồn đến Chu Gia Dã trong điện thoại, lúc nói chuyện chỉ thấp giọng hỏi: “Mọi người đều ở trong đó sao?”
Trợ lý của anh lắc đầu rồi lập tức lui ra ngoài, khép cửa phòng lại. Không gian yên tĩnh bỗng nhiên chỉ còn lại một mình cô, trước mặt chỉ có một cánh cửa, cô thử thăm dò rồi chậm rãi đẩy ra.
Qua khe cửa hẹp cô có thể nhìn thấy cách bài trí bên trong, khi cánh cửa mở rộng hơn, cô mới thấy rõ chiếc ghế sofa trong ánh đèn tối mờ đang quay lưng về phía cô, không có người khác, những tiếng cười huyên náo kia đều được ngăn cách ở không gian khác, nơi này chỉ có một mình anh. Chu Gia Dã ngửa đầu tựa vào sofa, nhìn qua chỉ có thể thấy thấp thoáng đường cong hàm dưới của anh.
Cuộc gọi đang kết nối vẫn tiếp tục, cô lặng lẽ cúp máy, đóng cửa lại từ phía sau.
Đến khi cô đi tới bên cạnh anh, anh cũng không nói gì. Lúc này cô mới thấy anh nhắm hai mắt, không biết có phải vì đoạn đường này yên tĩnh hay vì anh đang ngủ mà sắc mặt anh tuy bình thường nhưng cả người lại toát ra vẻ lạnh lùng. Lâm Ý đã quá quen thuộc với Chu Gia Dã, cô biết khi ngủ không yên giấc nên anh mới như vậy.
Làn da của anh rất mềm, mí mắt mềm mịn, đôi môi cũng thế, chỉ khi chạm vào anh thì mới biết cả người đầy vẻ bất cần của anh có thể dựa dẫm đến chừng nào.
Cô đưa tay chạm vào môi dưới của anh, cũng ngay lúc đó anh đột nhiên mở mắt.
Đèn không bật hết, có lẽ vì muốn để anh nghỉ ngơi nên chỉ để lại vài ngọn đèn có độ sáng hơi thấp. Trong không gian mông lung mơ hồ, đôi mắt đang nhìn thẳng vào cô hình như vẫn còn sắc tối sẫm chưa tan đi.
Lông mi anh vừa dài vừa mảnh, anh khép hờ hai mắt, màu hổ phách tuyệt đẹp trong đôi mắt ấy phản chiếu màn đêm tối tăm.
Trong nháy mắt anh thấy rõ đó là cô, anh không nói gì, chỉ đưa tay ôm lấy cô, vùi đầu vào lòng cô, ôm cô trong im lặng.
Cô xoa đầu anh, cười nói: “Không phải về nhà là có thể gặp em sao?”
Anh buồn bực lên án: “Em không ngủ, em chơi game suốt đêm cũng ngó ngàng gì tới anh.”
“Anh sẽ không buồn suốt đêm đấy chứ?”
“Không có.”