Editor: Gấu Gầy
Ánh đèn chập chờn, màu sắc mờ ảo đan xen, kìm nén dục vọng đang sôi sục. Khói thuốc và rượu mạnh như chất xúc tác cho sự xa hoa trụy lạc trong màn đêm. Ánh đèn như những mảnh gương vỡ chiếu lên những khuôn mặt kỳ quái, như thể linh hồn cũng tan thành từng mảnh, không thể ghép lại hoàn chỉnh.
"Tôi đến ứng tuyển."
Tần Kiến dường như sinh ra đã hợp với màn đêm hỗn loạn này. Cậu mặc áo hoodie rộng thùng thình, trùm mũ, tóc mái lòa xòa che đi ánh mắt thờ ơ. Rút bàn tay đút trong túi áo ra, cậu chỉ một ngón vào thông tin tuyển dụng dán trên vách kính.
Bảo vệ quán bar mặc vest xám bạc, đầu tóc bóng lưỡng, đánh giá thiếu niên trước mặt từ đầu đến chân, lộ ra ánh mắt hiểu rõ nhưng lại khinh thường. Anh ta nghiêng đầu về phía sau: "Vào trong rẽ trái ở quầy bar tìm quản lý Hoàng."
Tần Kiến gần như không gật đầu, chậm rãi bước vào nơi cực lạc đầy dục vọng.
Vừa bước chân vào, ánh đèn điên cuồng và tiếng nhạc chói tai ập đến. Tần Kiến vốn ít va chạm xã hội có chút sững sờ, nhưng chỉ trong giây lát, cậu lại hòa mình vào sự ồn ào mất kiểm soát này.
Không làm theo lời bảo vệ đi tìm quản lý Hoàng, Tần Kiến đứng ở một góc khuất, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Ai ngờ góc khuất nhất này cũng không phải là nơi yên tĩnh, một đôi nam nữ đang giằng co ở đây. Người phụ nữ mặc váy đỏ, dáng người mảnh mai dường như đang tránh né sự quấy rối của đối phương. Cô ta vội vàng đi ra từ phía sau Tần Kiến, suýt chút nữa đụng phải cậu.
"Cẩn thận." Thấy người phụ nữ loạng choạng, Tần Kiến theo bản năng đỡ lấy.
Không biết có phải Tần Kiến đa nghi hay không, người phụ nữ khi nghe thấy giọng cậu dường như có chút ngạc nhiên. Dưới ánh đèn mờ ảo, mái tóc rối bù và chiếc mũ trùm đầu chỉ để lộ nửa khuôn mặt của thiếu niên. Người phụ nữ chỉ nhìn thoáng qua nửa giây rồi lập tức đẩy cậu ra, nhanh chóng đi về phía cửa.
Bị mái tóc dài của người phụ nữ quất vào mặt, Tần Kiến cảm thấy lời trong quảng cáo đúng là vớ vẩn, đúng là xui xẻo. Cậu hít mũi, cố nhịn cơn hắt hơi.
"Tần Kiến?" Một giọng nói ngạc nhiên vang lên sau lưng thiếu niên, "Sao mày lại ở đây?"
Tần Kiến quay lại, trông thấy người quen.
Gặp được người quen ở nơi này, Tần Kiến cũng khá bất ngờ, nhưng đối phương là Tần Ba thì cậu lại thấy đương nhiên.
Tần Ba thích chơi bời, bỏ học sớm cũng vì thích quán net hơn lớp học. Thành tích huy hoàng ăn ngủ ở quán net ba tháng liên tục đến nay vẫn chưa ai vượt qua được. Sau khi bớt nghiện net thì trở thành kẻ lông bông, cái gì thịnh hành hay thú vị thì chơi cái đó. Việc kinh doanh quán bida cũng làm qua loa, tiền kiếm được đều tiêu vào việc "chơi bời", còn lại chỉ cần không chết đói là được.
Vì vậy, việc hắn xuất hiện ở quán bar là hoàn toàn hợp lý.
"Anh Ba..."
Tần Kiến vừa mở miệng đã bị Tần Ba đang vội vàng ngắt lời. Hắn nói chuyện với Tần Kiến nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng người phụ nữ vừa đi qua: "Ranh con, đến đây làm gì, mày đúng là chỗ nào cũng dám vào! Mau về nhà đi, đây không phải chỗ cho mày đến!"
Hắn bước qua Tần Kiến, đuổi theo bóng dáng đó, vừa đuổi vừa thực hiện trách nhiệm của "anh Ba": "Tần Kiến, nghe thấy chưa, mau về nhà!"
Phiền phức.
Ánh mắt Tần Kiến càng thêm mất kiên nhẫn. Cậu nhanh chóng gạt bỏ hai người vừa rồi ra khỏi đầu, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu của mình trong quán bar mờ ảo.
Tống Thành Nam ngồi trong phòng riêng kín đáo nhất của quán bar, nhấp một ngụm rượu. Rượu chỉ lướt qua môi, thậm chí không làm ướt viền môi.
"Ông chủ Tống trông không giống người tửu lượng kém, sao lại không uống được rượu này?" Một gã đàn ông ngoài bốn mươi tuổi cười nói: "Hay là, đổi loại khác?"
Gã đàn ông béo lùn, mặt mũi lanh lợi, đeo kính, không hề có chút nho nhã nào, trông rất gian xảo. Gã miệng cười nhưng mắt không cười, ánh mắt dò xét, thăm dò không thể che giấu.
"Tửu lượng của ông chủ Tống..." Một người đàn ông gầy gò ngồi bên cạnh Tống Thành Nam ngập ngừng nói. Anh ta trông sợ sệt và khúm núm, nhìn sắc mặt của hai bên, dường như không dám đắc tội ai.
"Không cần đổi." Tống Thành Nam cắt ngang lời anh ta, bình tĩnh đẩy ly rượu ra xa, "Uống rượu làm hỏng việc, làm ăn quan trọng."
"Ông chủ Tống nói đúng." Gã béo lùn dựa vào ghế sofa, liếc nhìn vệ sĩ đứng phía sau. Lập tức có người mang lên một hộp xì gà.
"Vậy hút một điếu nhé?" Gã đưa một điếu sang, "Việc làm ăn không gấp, hàng ở đó cũng không chạy mất được. Tôi ở cái nơi khỉ ho cò gáy này đã hơn nửa năm rồi, hôm nay cũng phải giải khuây một chút chứ."
Tống Thành Nam nhận lấy điếu xì gà, đưa lên mũi ngửi: "Đồ tốt, hiếm có."
"Ông chủ Tống đúng là người sành sỏi." gã béo lùn cười ha hả, vẻ mặt dâm đãng rít một hơi xì gà, "Nhưng hôm nay còn có hàng tốt cho anh kiểm tra."
"Người đâu?" Gã quay đầu hỏi vệ sĩ.
"Đến rồi đến rồi." Cửa phòng riêng vừa dứt lời đã bị đẩy ra. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ diêm dúa bước vào. Anh ta mặc bộ vest hoa mới nhất của D&G, đầu tóc còn bóng mướt hơn cả bảo vệ ở cửa, ruồi đậu lên chắc cũng phải trượt chân.
"Xin lỗi, để quý khách đợi lâu. Để tỏ lòng xin lỗi, tôi đã kêu hết em út xịn nhất ở đây, các ông chủ cứ thoải mái lựa chọn."
Phía sau người đàn ông diêm dúa có bốn năm thanh niên trẻ tuổi ăn mặc thời trang bóng bẩy nối đuôi nhau bước vào, nhưng nếu nói là "em út" xịn nhất của "Cực Lạc" thì hơi điêu.
Không trách quản lý Hoàng nói xạo, nhóm người này chọn phòng riêng kín đáo nhất, nhưng rượu gọi cũng chỉ là loại tầm trung, tiêu có vài chục triệu, đương nhiên không xứng với hàng top.
gã béo lùn nhìn lướt qua mấy em út, không hài lòng lắm nhưng cũng ráng nhịn, ai bảo hôm nay bọn họ cần hành sự kín đáo, tuyệt đối không được gây ra rắc rối không đáng có.
"Ông chủ Tống, nghe Tiểu Từ nói anh cũng là người cùng chí hướng, vậy anh chọn trước đi?"
Tiểu Từ là người đàn ông gầy gò kia. Lúc này nghe vậy, anh ta cười hề hề, nhưng sau lưng lại toát mồ hôi lạnh.
Ngón tay kẹp xì gà của Tống Thành Nam hơi cứng lại, làn khói thuốc mới phả cũng run lên.
Anh ngẩng lên, ánh mắt lại trầm tĩnh, nụ cười trên môi cũng vừa phải, khiêm tốn như một tay chơi lão luyện: "Ông chủ Tề đã nhịn hơn nửa năm rồi, anh chọn trước đi."
Gã béo lùn họ Tề cũng không khách sáo, đáp "Cũng được", giơ tay chỉ một em út có vẻ hơi nam tính. Thanh niên đó thấy vậy mừng rỡ, khi đến bên cạnh gã béo lùn, cử chỉ nũng nịu và giọng nói õng ẹo không hề ăn nhập với khuôn mặt đó.
Tống Thành Nam lại nhìn lướt qua mấy thanh niên, anh nhanh chóng điều chỉnh bản thân sang trạng thái của một tay súng bắn tỉa: bình tĩnh, chờ thời cơ, che giấu sự sắc bén.
Anh tùy tiện chỉ một người, nhuộm tóc, đeo khuyên tai, khuôn mặt hơi bình thường, nhưng lại là người trang điểm nhạt nhất.
Thanh niên ngồi xuống sofa, Tống Thành Nam tùy ý khoác vai cậu ta, đẩy ly rượu của mình qua, hơi ngạo mạn hất hàm: "Uống một ly."
Thanh niên khá sảng khoái, uống cạn một hơi. Sau khi đặt ly xuống, cậu ta rót đầy rượu cho Tống Thành Nam, rồi học theo em út bên cạnh gã béo lùn, chui vào lòng Tống Thành Nam.
Thấy em út kia đang vẽ vòng tròn trên ngực gã béo lùn, cậu ta cũng học theo di chuyển ngón tay trên ngực Tống Thành Nam, nhưng chưa chọc được hai cái đã ngẩng đầu lên kinh ngạc thốt lên: "Trời ơi, ông chủ, cơ ngực của anh săn chắc thế, anh là huấn luyện viên thể hình à?"
Vừa dứt lời, Tống Thành Nam đã nhanh chóng bắt được ánh mắt nghi ngờ. Anh giả vờ như không biết, cắn xì gà cười nói với thanh niên: "Mắt nhìn tinh tường đấy."
"Tiểu Đống!" Em út trong lòng gã béo lùn vừa tức vừa giận, vội vàng nói, "Làm sao ông chủ có thể là huấn luyện viên thể hình được, cậu ăn nói cẩn thận một chút."
Thanh niên tên Tiểu Đống lúc này mới hoảng hốt, cậu ta lắp bắp giải thích: "Không phải, ông chủ, ý tôi không phải vậy, chỉ là bạn trai cũ của tôi là huấn luyện viên thể hình, cơ ngực cũng to."
"Tiểu Đống!" Em út đối diện tức giận bất lực, nụ cười áy náy của cậu ta trông rất khó coi, "Ông chủ, Tiểu Đống mới đến, không hiểu quy củ lắm, có gì em sẽ bảo quản lý dạy dỗ cậu ta, anh đừng chấp nhất."
"Không sao." Tống Thành Nam cười, "Khá thú vị."
Anh phả khói thuốc vào mặt thanh niên một cách côn đồ: "Tôi không phải huấn luyện viên thể hình, tôi là người "chơi" huấn luyện viên thể hình."
Một câu chuyện cười tục tĩu đổi lấy tiếng cười thật giả của cả phòng. Ánh mắt nghi ngờ cũng giảm bớt theo."Ông chủ Tống đúng là rộng lượng, cưng còn không hầu hạ cho tốt?" Gã béo lùn dùng xì gà chỉ vào thanh niên tên Tiểu Đống, "Hôm nay nếu ông chủ Tống không vui vẻ thì anh sẽ hỏi tội cưng đó!"
Thanh niên vội vàng dạ dạ. Cậu ta ôm lấy eo Tống Thành Nam, nhe răng cười nói nũng nịu: "Ông chủ, anh muốn chơi gì, em chơi cùng anh."
Tống Thành Nam sởn hết cả gai ốc, anh cố gắng giữ bình tĩnh cười thành tiếng, một tay bóp cằm Tiểu Đống, muốn dùng động tác mờ ám này để đẩy cậu ta ra xa.
Nhưng tay vừa chạm vào chiếc cằm góc cạnh, cửa phòng riêng đã bị ai đó "ẦM" một tiếng đạp tung!
Người nọ đứng ngược sáng, như một lưỡi dao sắc bén giấu kín, xé toạc dục vọng nhớp nháp, xé toạc sự sa đoạ và trụy lạc, chấm dứt sự mờ ám trong căn phòng này, từng bước đi vào.
"Tần Kiến!"
Giọng nói trầm thấp của Tống Thành Nam đột nhiên vang lên.
—-----