Tuổi Kết Hôn Hợp Pháp - Tô Nhị Lưỡng

Chương 43

Editor: Gấu Gầy

Giọng Tống Thành Nam trầm thấp, nhưng ai cũng nghe ra được ba phần căng thẳng và lo sợ trong đó.

Việc Tần Kiến đạp cửa xông vào suýt chút nữa khiến gã béo lùn nhảy dựng khỏi ghế sofa, mãi đến khi nhìn thấy vệ sĩ đi theo sau thiếu niên mới bình tĩnh lại.

Thấy ông chủ mặt mày khó chịu, vệ sĩ vội vàng giải thích: "Cậu ta nói là cậu ta đến để phục vụ."

Một tiếp viên nam gầy yếu không đáng sợ, gã béo lùn thả lỏng người, dựa lại vào ghế sofa, hất hàm về phía thanh niên ngồi bên cạnh: "Cưng quen à?"

Thanh niên là người đã từng trải, cậu nở cười quyến rũ, bưng ly rượu lên rồi lại dựa vào lòng gã béo lùn: "Không quen, nhưng mà đẹp trai đấy."

"Không phải của Cực Lạc? Tôi còn tưởng đây là một màn tranh giành tình cảm của ông chủ Tống chứ." gã béo lùn đẩy kính lên, ánh mắt dò xét xuyên qua lớp kính dày cộp nhìn chằm chằm Tống Thành Nam, "Ông chủ Tống, không giới thiệu chút sao?"

Tống Thành Nam thực sự bị kinh hãi, anh không ngờ lại gặp Tần Kiến ở đây. Nhiệm vụ hôm nay được lên kế hoạch tỉ mỉ, cẩn thận, gần như đã tính đến mọi chi tiết, nhưng không ai ngờ lại xuất hiện sơ hở lớn như vậy!

Tám năm kinh nghiệm làm trinh sát khiến sự kinh ngạc của anh nhanh chóng biến mất. Anh nhìn thiếu niên, hỏi bằng giọng điệu trách móc: "Sao cậu lại đến đây? Đây là chỗ cậu nên đến sao?"

Anh cố tình nhấn mạnh giọng điệu, cầu mong Tần Kiến sẽ nghe lời, dù chỉ là một phần vạn khả năng.

Nhưng anh đã quá căng thẳng đến mức quên mất, tay Tiểu Đống lúc này vẫn đang ôm eo anh, dựa vào vai anh với tư thế vô cùng mờ ám.

Lãnh địa của con thú nhỏ bị xâm phạm.

Ánh mắt Tần Kiến từ trên mặt Tống Thành Nam trượt xuống cánh tay đang ôm eo anh, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt hơi bình thường kia.

Đây chính là "em út" sao? Cách gọi của tên to con canh cửa với mình lúc nãy. Khi vào cửa, Tần Kiến chỉ nói dối là mình đến phục vụ, nhưng lại bị coi là món đồ chơi mua vui.

Cậu đã bỏ lỡ một phần vạn khả năng mà Tống Thành Nam hy vọng, trong lòng bỗng nhiên bùng lên ngọn lửa giận dữ. Cậu không hiểu tại sao tâm trạng mình lại sôi sục như nước nóng, liên tục đẩy nắp ấm lên, cố gắng tìm kiếm lối thoát cho cơn giận.

Lúc này cậu không nghe ra lời cảnh cáo, cũng không nhìn ra điều gì khác thường, chỉ cảm thấy Tống Thành Nam giống như người phụ nữ chín năm trước, không chút do dự bỏ rơi mình.

Nhưng dường như lại có gì đó khác biệt, ngoài nỗi đau và sự tức giận giống nhau, trong lòng còn có một cảm xúc khác không thể kìm nén được. Tần Kiến không nói rõ được đó là gì, nhưng cậu cảm thấy tủi thân, cảm thấy không cam lòng, cảm thấy Tống Thành Nam đang bắt nạt mình!

"Mẹ kiếp mày đang làm cái gì đấy?" Tần Kiến đột nhiên bước lên đá vào chân Tiểu Đống, mắng chửi như thú dữ, "Cút ra!"

"Tần Kiến!" Tống Thành Nam gỡ tay Tiểu Đống đang ôm eo mình ra, kéo Tần Kiến lại, hơi dùng sức, mặt lạnh nói, "Cậu có thể đừng làm loạn nữa không? Đi, tôi đưa cậu về nhà."

Tuy Tần Kiến gầy, nhưng sức lực lại không nhỏ, sức mạnh bùng nổ lúc tức giận cũng rất kinh người. Cậu đột nhiên đẩy Tống Thành Nam ngã xuống lưng ghế sofa, đè lên người anh. Sự hung dữ bị che giấu bấy lâu nay bộc phát ra ngoài, như con thú cưng đang làm cuộc phản kháng cuối cùng trước khi bị bỏ rơi, từng lỗ chân lông đều toát ra sự phẫn uất: "Anh không phải tăng ca sao? Không phải không tiện để tôi đến đón sao? Đây là văn phòng của anh sao? Thằng em út chết tiệt này là công việc của anh sao?"

Thiếu niên vốn ít nói, bây giờ lại nói nhanh như chớp khiến người khác không chen vào được: "Tôi có phải quá ngu ngốc rồi không? Chiều chuộng anh, hầu hạ anh như vậy mà vẫn không giữ được anh!"

Lời này nghe càng ngày càng thấy sai sai, Tống Thành Nam đã nhìn thấy ánh mắt thích thú trong mắt gã béo lùn.

Không thể để Tần Kiến nói tiếp nữa! Thằng cha béo này rất thâm sâu, nếu không cẩn thận sẽ hỏng hết mọi chuyện!

Vì vậy, Tống Thành Nam quyết định làm liều.

Anh kéo thiếu niên đang đè lên người mình vào lòng, bất chấp sự phản kháng của con thú nhỏ, nhanh chóng hôn lên má cậu, cười cười như thể đã thỏa hiệp: "Thôi đừng làm loạn nữa, nhìn em ghen kìa."

Cơ thể thiếu niên đột nhiên cứng đờ, cậu như một con rối dần mất đi động lực, thần kinh và cảm xúc bị chậm lại vô hạn, không thể suy nghĩ bất kỳ lý do nào, cũng không thể xác định bất kỳ nhận thức nào, cậu chậm rãi đưa tay lên sờ má mình.

Nóng, rất nóng.

"Ngoan nào, không nói cho em biết chẳng phải là sợ em làm loạn sao? Thôi được rồi, lần này coi như tôi sai, về nhà em muốn phạt gì cũng được."

Lời nói của Tống Thành Nam rất kỳ lạ, cánh tay ôm mình cũng dùng lực kỳ lạ, nhịp tim Tần Kiến đập rất nhanh, từng nhịp đập vào tấm lưng đang áp sát vào cậu.


Thiếu niên im lặng ngẩng lên nhìn anh, cuối cùng cũng nhìn thấy sự sâu sắc và cảnh cáo trong mắt người đàn ông.

Cậu buộc mình không nghĩ đến nụ hôn đó, ra lệnh cho đầu óc nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc chậm chạp và kích động.

Tình hình hiện tại là gì? Tại sao Tống Thành Nam lại làm như vậy? Có ẩn tình gì khác hay là một cái bẫy được giăng ra? Từng câu hỏi hiện lên trong đầu cậu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

"Ai muốn phạt anh chứ, sau này anh đừng lừa em là được." Cậu thuận theo lời Tống Thành Nam đáp.

Cuối cùng cũng tỉnh táo lại rồi sao? Tống Thành Nam thở phào nhẹ nhõm. Anh mỉm cười xoa đầu Tần Kiến, nói bằng vẻ bất lực và cưng chiều: "Biết rồi, tổ tông."

"Đây là?" Gã béo lùn lại hỏi.

Tống Thành Nam "chậc" một tiếng, có vẻ hơi ngại ngùng: "Người trong nhà, còn nhỏ, tính tình hơi nóng nảy, để ông chủ Tề chê cười rồi."

"Người trong nhà?" Gã béo lùn híp mắt dâm đãng nhìn Tần Kiến, "Vừa non vừa đẹp trai, tính tình lại mạnh mẽ, ông chủ Tống có mắt nhìn người đấy."

"Ông chủ Tề, thấy người mới lại quên người cũ rồi." "Em út" trong lòng gã béo lùn vặn vẹo người giả vờ ghen tuông.

Ai lại coi lời tán tỉnh trong chốn ăn chơi là thật, gã béo lùn cười ha hả, ấn thanh niên xuống lưng ghế sofa, bàn tay mập mạp ngắn ngủn vén lớp áo mỏng manh lên, luồn vào trong. Thanh niên cười khanh khách, chủ động đưa môi tới, tiếng hôn ướt át hòa vào sự thối nát và trụy lạc trong phòng.

Tần Kiến vốn không sợ trời không sợ đất lại bị dọa sợ!

Người trong lòng Tống Thành Nam dường như đang run rẩy nhẹ. Một thiếu niên ngay cả khi nhắc đến hai chữ "người yêu" cũng phải đỏ mặt, một cậu nhóc ngay cả từ "vợ" cũng không nói ra được, bây giờ lại phải chứng kiến cảnh tượng dơ bẩn tục tĩu như vậy!

Tống Thành Nam đau lòng muốn chết, xen lẫn sự áy náy và tự trách. Lần đầu tiên anh nhận thức sâu sắc rằng thiếu niên trông có vẻ lạnh lùng tàn nhẫn này lại cần được bảo vệ đến vậy.

"Dựa vào người tôi, đừng nhìn." Anh ôm thiếu niên đang hoảng loạn vào lòng, nhìn như mờ ám nhưng thực ra là đang trấn an, nhẹ nhàng nói bên tai cậu, "Sợ thì chỉ cần nhìn tôi, đi theo tôi, ít nói thôi, về nhà tôi sẽ giải thích cho cậu."

Anh ấn đầu thiếu niên vào vai mình, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu: "Lát nữa cậu tìm lý do rời đi trước đi."

Thiếu niên trong lòng khẽ động đậy, người đàn ông lại mạnh mẽ ấn đầu cậu trở lại, hơi thở nóng bỏng mang theo mùi thuốc lá phả vào tai cậu: "Hôm nay ngoan ngoãn một chút, cầu xin cậu đấy tổ tông."

Một phần vạn khả năng đã xảy ra. Tần Kiến thả lỏng người, ngoan ngoãn dựa vào lòng Tống Thành Nam.

Đây là ôm sao? Cậu nghĩ. Cậu chưa bao giờ ở gần Tống Thành Nam như vậy, gần đến mức... không còn chút khoảng cách nào.

Tần Kiến thích mùi thuốc lá trên người Tống Thành Nam. Người khác có thể thấy sự phóng khoáng, bất cần trên người chủ nhiệm Tống đang ngậm thuốc, nhưng Tần Kiến lại thấy sự dịu dàng và mờ ảo trong làn khói thuốc lượn lờ quanh đầu ngón tay anh.

Cậu tham lam mùi hương trên người Tống Thành Nam, nhưng lại ngại ngùng không dám nói ra. Để được gần gũi anh, thiếu niên hay bày trò, giả vờ phủi lá cây không tồn tại trên tóc người đàn ông, hoặc cố tình làm rơi đồ vật bên cạnh chủ nhiệm Tống. Sau đó cậu sẽ đến gần, hít thở thật sâu như thể đang tiếp thêm dưỡng khí, để mùi hương đó bao trùm lấy mình, tưởng tượng như được hòa vào làm một với anh.

Bây giờ, cậu được Tống Thành Nam ôm vào lòng, chặt chẽ, kín mít, như bị rơi vào một tấm lưới khổng lồ, dịu dàng. Sự hoảng sợ và bất an vừa rồi dần dần biến mất, thay vào đó là sự bình yên và rung động, hai cảm xúc hoàn toàn khác biệt nhưng lại bổ sung cho nhau chiếm trọn trái tim Tần Kiến.

Tống Thành Nam thì thầm bên tai cậu, giọng nói trầm thấp, khàn khàn, hơi thở nóng bỏng phả vào tai. Anh đã nói gì vậy? Tần Kiến tim đập thình thịch, nghe không rõ lắm. Cậu cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ nhớ được cảm giác nóng ran ở vành tai.

"Ông chủ," Một giọng nói ngập ngừng cắt ngang dòng suy nghĩ cuồn cuộn của Tần Kiến, "Tối nay coi như em thất bại rồi sao?"

Người nói là Tiểu Đống, cậu ta ngồi cách Tống Thành Nam một khoảng trên ghế sofa, hai tay đặt trên đầu gối như một học sinh ngoan, nhìn hai người đang ôm nhau.

Tống Thành Nam vẫn ôm Tần Kiến, anh cười, lấy từ trong túi xách bên cạnh ra một xấp tiền định ném qua: "Giúp tôi rót rượu, còn lại không cần cậu nữa."

Tiền còn chưa kịp ném ra, Tống Thành Nam đã bị Tần Kiến nắm lấy cổ tay. Cậu rời khỏi vòng tay ấm áp, nhìn thanh niên bằng ánh mắt cực kỳ sắc bén.

Đó là bao nhiêu tiền vậy, thậm chí còn bằng tiền lương mấy tháng của chủ nhiệm Tống.

Đột nhiên, eo cậu bị ai đó cào nhẹ hai cái đầy ẩn ý. Tần Kiến suy nghĩ một chút rồi cụp mắt xuống, từ từ buông tay.

Bên này Tiểu Đống rối rít cảm ơn, bên kia gã béo lùn cũng thoát ra vòng tay êm ái, ông ta chỉnh lại mái tóc rối bù, cười nói: "Ông chủ Tống đối với MB đúng là hào phóng, nhưng người nuôi ở nhà lại ăn mặc xoàng xĩnh thế này."

Lời này nghe như đùa, nhưng thực chất lại mang theo sự nghi ngờ. Tống Thành Nam đành phải bịa đại một lời nói dối: "Đứa nhỏ này cứng đầu lắm, không bao giờ tiêu tiền của tôi, tôi tặng quà cho cũng giận dỗi mấy ngày. Tôi lại thích cái tính này của ẻm, hơi đỏng đảnh, nhưng chỉ cần cho kẹo là dỗ được rồi."

Gã béo nhướng mày, lại thích thú quan sát kỹ Tần Kiến, dường như rất thèm muốn khuôn mặt hung dữ nhưng lại trẻ trung đẹp trai của cậu, nói như đùa: "Cậu bé đẹp trai, anh Tống của em chê hoa nhà không bằng hoa dại, hay là em theo anh đi, anh đảm bảo sẽ nâng như trứng."

Tần Kiến theo bản năng nắm chặt tay, khóe miệng trễ xuống lộ ra vẻ hung dữ.

"Ồ, còn khá chung tình nữa, thú vị đấy." Ánh mắt thích thú của gã béo lùn càng rõ ràng hơn.

Tống Thành Nam kéo Tần Kiến ra sau lưng, dùng cơ thể che khuất cậu: "Ông chủ Tề, em nó còn nhỏ, không chịu được trêu chọc đâu." Anh vỗ nhẹ vào chân Tần Kiến một cách thân mật, nói như ra lệnh, "Muộn rồi, em về nhà trước đi, tôi còn có việc phải bàn với ông chủ Tề."

"Yên tâm, tôi tuyệt đối không ăn vụng đâu." Tống Thành Nam dịu dàng xoa nhẹ dái tai Tần Kiến, đợi đến khi dái tai đỏ ửng lên, anh lại ghé sát vào nhẹ nhàng hôn một cái, cợt nhả nói, "Nếu tái phạm, tùy em xử lý."

Tần Kiến cảm thấy máu toàn thân như dồn lên trên, tập trung hết vào dái tai. Trong lòng có thứ gì đó không tên như muốn phá tung lồng ngực, muốn tái sinh thành phượng hoàng để tạo ra một thế giới hoàn toàn mới.

Lông mi khẽ run, Tần Kiến đứng dậy sau nụ hôn đó. Cậu nhìn Tống Thành Nam, trong mắt tràn đầy sự lưu luyến và lo lắng.

Tống Thành Nam biết rõ cách dỗ dành cậu nhất, anh vỗ nhẹ vào bàn tay đang buông thõng bên người của cậu, cười nói: "Ngoan, về nhà nấu bữa khuya, lát nữa tôi về ăn."

Tần Kiến khẽ gật đầu, giống như một con thú nhỏ ngoan ngoãn đã thu lại móng vuốt, xoay người định rời khỏi phòng riêng.

"Khoan đã." Gã béo lùn đột nhiên lên tiếng, gã lấy điếu xì gà ra khỏi miệng, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, "Ông chủ Tống, căn phòng này của chúng ta tối nay không phải chỉ có vào mà không có ra sao?"

Tống Thành Nam giật mình, ngẩng lên nhìn Tần Kiến, phát hiện thiếu niên cũng đang nhìn mình.

Số phận của hai người lại một lần nữa bị trói buộc vào nhau.

—-------
Bình Luận (0)
Comment