Tuổi Kết Hôn Hợp Pháp - Tô Nhị Lưỡng

Chương 44

Editor: Gấu Gầy

"Ông chủ Tề... Chuyện này không ổn lắm đâu?" Người đàn ông gầy gò họ Từ cả buổi tối chỉ rót rượu rót trà, bây giờ tay cầm bình rượu nhưng lại không rót được ly rượu này, "Đã nói rõ ràng là tiền trao cháo múc rồi mà."

Lúc này trong phòng riêng đã không còn người ngoài, bầu không khí trụy lạc tràn ngập bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Gã béo lùn đặt tay lên lưng ghế sofa, trong lòng thiếu đi kẻ nịnh hót bỗng thấy khó chịu: "Tiền trao cháo múc? Anh muốn tôi ngang nhiên mang hàng đến đây à?"

Gã liếc nhìn Tống Thành Nam đang im lặng và thiếu niên mặt lạnh như đang đứng ngoài cuộc, đẩy kính nói: "Ông chủ Tống, rủi ro quá lớn, không cẩn thận chúng ta đều phải vào tù đấy."

Tống Thành Nam dập xì gà vào hộp thuốc lá bằng bạc, nhướng mày sắc bén, khó chịu nói: "Ông chủ Tề, quy tắc là do anh đặt ra, tiền tôi đã mang đến, giờ anh lại đổi ý?"

"Rủi ro?" Anh kẹp điếu xì gà vào tay, khịt mũi coi thường, "Nếu ông chủ Tề đã sợ đầu sợ đuôi thì đừng làm ăn nữa."

Gã béo lùn không những không tức giận mà còn cười, tiến lại gần vỗ vai Tống Thành Nam: "Nghe Tiểu Từ nói ông chủ Tống vừa có năng lực vừa có bản lĩnh, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền. Nhưng mà..." Gã dừng lại một chút, "Bây giờ gió thổi mạnh quá, cảnh sát lúc nào cũng rình rập, tôi cẩn thận một chút cũng không có gì sai chứ?"

Tống Thành Nam cúi đầu trầm ngâm, hồi lâu mới nói: "Vậy phải làm sao ông chủ Tề mới yên tâm?"

"Anh trả một nửa tiền đặt cọc, sau đó tìm một người đi theo vệ sĩ của tôi để lấy hàng, người của anh lấy được hàng, anh trả nốt số tiền còn lại."

Tống Thành Nam hơi cau mày: "Tìm một người đi lấy hàng?" Anh nhìn quanh những người trong phòng riêng, người anh có thể tin tưởng chỉ có Tần Kiến.

"Vậy để Tiểu Từ đi đi." Anh quay đầu nhìn người đàn ông gầy gò, "Lấy được hàng, anh biết phải làm gì rồi đấy."

"... Tôi?" Tiểu Từ run rẩy, trong mắt có chút sợ hãi và khó xử.

"Để cậu nhóc đẹp trai này đi đi." Gã béo lùn đột nhiên chỉ vào Tần Kiến, "Trông cũng lanh lợi đấy."

Răng nghiến ken két, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, Tần Kiến cố gắng kìm nén cơn giận muốn lao lên đánh người. Ánh mắt cậu dừng lại trên người Tống Thành Nam, phát hiện lông mày anh đang dần cau có.

Anh cười khẩy, tỏ vẻ khinh thường: "Một thằng nhóc con, chưa trải sự đời, bản lĩnh lớn nhất chỉ là bắt gian tại trận. Ông chủ Tề, anh đừng nói đùa nữa được không?"

"Ồ, đúng là bảo bối, che chở kỹ thế." Gã béo lùn bưng ly rượu lên uống một ngụm, "Yên tâm, loại làm ăn này, đắc tội một khách hàng đồng nghĩa với việc mất đi cả khu rừng, chúng tôi sẽ không nuốt lời đâu."

"Lượng Tử, dẫn em nó đi đi." Gã béo lùn nháy mắt với vệ sĩ bên cạnh.

"Không được!" Tống Thành Nam đột nhiên trừng mắt nhìn gã béo lùn, ánh mắt quá sắc bén và đáng sợ khiến rượu trong tay gã béo lùn hơi rung lên.

Tống Thành Nam nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đổi giọng điệu, anh nghiêng người về phía gã, nói nhỏ: "Chỉ là một món đồ chơi thôi, thích thì chiều chuộng, chán thì vứt bỏ, tôi sợ sau này nó không kín miệng, làm hỏng chuyện lớn của chúng ta."

"Muốn người ta kín miệng cũng dễ thôi." Gã béo lùn cười nham hiểm, "Ông chủ Tống dùng xong lần này thì chuyển nó cho tôi, chưa có ai qua tay tôi mà không nghe lời."

Điếu xì gà cứng ngắc bị hai ngón tay của Tống Thành Nam bóp méo, nhưng trên mặt anh lại nở nụ cười bội phục: "Nhưng mà..."

"Tôi đi." Đột nhiên giọng nói của cậu nhóc vang lên.

Giọng Tần Kiến không trong trẻo như những thiếu niên khác, cũng không trầm ấm như đàn ông trưởng thành, mà mang theo sự lười biếng và lạnh lùng khiến người ta khó quên.

Cậu đứng dậy, trên mặt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, "Làm việc gì mà lề mề, còn là đại ca gì nữa. Lấy cái gì? Nhanh lên. Lấy xong về nhà ngủ."


"Hây, cái tính này, tôi thích." Ánh mắt gã béo lùn càng thêm nóng rực và trắng trợn, "Được, nghe lời cậu nhóc đẹp trai, nhanh gọn lẹ."

Ánh mắt Tống Thành Nam vừa sâu vừa trầm, rơi vào người Tần Kiến nặng tựa ngàn cân. Thiếu niên không dám nhìn kỹ, vội vàng hỏi: "Lấy cái gì? Lấy ở đâu?"

Gã béo lùn nhấp một ngụm rượu, nhướng mày: "Đến đó thì biết."

Khi Tần Kiến rời đi cùng vệ sĩ, Tống Thành Nam thậm chí không dặn dò một câu. Nhưng ai biết được, dưới vẻ ngoài bình tĩnh của anh là nhịp tim như trống đánh, là sự lo lắng và bất an sợ nói ra sẽ bị lộ!

Cảm giác sợ hãi rất xa lạ. Đã nhiều năm rồi, Tống Thành Nam cứ ngỡ mình đã đánh mất cảm xúc này. Nhưng hôm nay, lúc này, từng giây từng phút, anh thực sự sợ hãi, sợ mọi chuyện sẽ thay đổi, sợ không thể kiểm soát được, sợ... Tần Kiến gặp chuyện!

Người đàn ông uống một ngụm rượu, giấu kín mọi tâm trạng, anh cười nói, ồn ào, phóng túng, nhưng trong lòng chỉ có một cái tên - Tần Kiến.

Xe chạy hơn ba mươi phút mới dừng lại.

Cạch một tiếng, cửa chiếc xe tải cũ kỹ bị kéo ra, có người đẩy Tần Kiến một cái, hung dữ nói: "Xuống xe."

Vừa xuống xe, bên tai đã nghe thấy tiếng tàu hỏa chạy vụt qua, thiếu niên bị bịt mắt thầm nghĩ, nơi này cách ga tàu hoặc đường ray không xa. Cậu nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa ở gần đó, tiếng cãi vã của nam nữ vọng lại từ xa, và tiếng chai lọ vỡ tan tành.

Tần Kiến vểnh tai lên thu thập tất cả những âm thanh vụn vặt.

Đột nhiên, trên mặt ướt lạnh, một miếng vải mềm mại ẩm ướt được phủ lên mặt Tần Kiến, trên vải còn có mùi bột giặt rẻ tiền.

"Mẹ kiếp, mấy bà già này bị mù sao? Không thấy chúng ta khó dây vào à? Mẹ nó, lại còn phơi đồ vừa giặt xong ở sân nhà chúng ta. Hôm nào chọc giận tao, tao lôi ra ngoài ruộng ngô cưỡng hiếp hết."

Tên vệ sĩ khác cười khẩy: "Mày không kén chọn gì sao, mấy bà thím đó mà cũng xuống tay được? Nhanh lên, đưa nó vào trong, kẻo bị người ta nhìn thấy."

Ba mươi phút lái xe, tiếng tàu hỏa gào thét, trẻ con đêm khuya còn nô đùa ầm ĩ, phơi quần áo trong sân.

Khu ổ chuột!

Đây là khu ổ chuột mà Hiểu Hiểu từng sống!

Khu ổ chuột rồng rắn lẫn lộn, đa phần là dân nhập cư, những người này sống ở đây sẽ không dễ bị chú ý.

"Nhanh lên!" Tần Kiến chưa kịp hoàn hồn đã bị vệ sĩ đẩy vào nhà.

Màn đêm buông xuống, nhìn từ mép miếng vải đen bịt mắt, những người này vào nhà cũng không bật đèn.

Tần Kiến cảm thấy mình bị áp giải vào một căn phòng nào đó trong nhà, vệ sĩ từ phía sau đột nhiên đẩy cậu một cái, đóng sầm cửa lại, muốn nhốt cậu ở bên trong.

Dù bị bịt mắt, phản ứng của Tần Kiến vẫn rất nhanh, cậu dùng sức chống lại, nhanh chóng xoay người, giữ chặt cánh cửa sắp đóng lại.

Cậu giật miếng vải đen trên mắt xuống, vì không bật đèn nên mắt không bị khó chịu, ánh trăng chiếu từ phía sau vệ sĩ, phác họa hình dáng cao lớn của người trước mặt.

"Không phải đến lấy đồ sao? Các người có ý gì?" Thiếu niên u ám hỏi.

Vệ sĩ căn bản không coi thằng nhỏ bán thân này ra gì, cười khẩy: "Bảo mày làm gì thì làm cái đó đi, lắm mồm thế!"

Nói xong, hắn gạt tay thiếu niên đang bám vào cửa ra, lại đẩy mạnh một cái, sau đó đóng sầm cửa lại.

Cùng với tiếng khóa cửa vang lên, Tần Kiến giật mình, tình hình hiện tại hoàn toàn khác với kế hoạch ban đầu! Cậu nhớ lại ánh mắt lo lắng của Tống Thành Nam khi mình rời đi, rõ ràng anh cũng không hoàn toàn nắm chắc được tình huống tiếp theo.

Tần Kiến nhanh chóng bình tĩnh lại, cậu áp tai vào khe cửa cố gắng nghe ngóng, nhưng đáng tiếc là ngoài tiếng bước chân thỉnh thoảng vang lên bên ngoài cửa, không còn bất kỳ âm thanh nào có giá trị.

Trong phòng không có cửa sổ, bốn bề tối đen, chỉ có một tia sáng yếu ớt từ khe cửa chiếu vào. Ánh sáng này không đủ để chiếu sáng, Tần Kiến vịn tường mò mẫm, phát hiện trong phòng có một chiếc giường gỗ đơn giản.

Ngồi trên giường, thiếu niên suy nghĩ cách thoát thân. Thật ra vừa rồi cậu có thể đánh nhau với tên vệ sĩ đó, Tống Thành Nam đã dạy cậu vài chiêu khoá gáy để chế ngự đối thủ chỉ trong một đòn. Nhưng trong nhà này không chỉ có một vệ sĩ, dù có đánh thắng được một tên cũng khó chống lại nhiều tên, cơ hội thoát thân gần như không có.

Rốt cuộc Tống Thành Nam đang làm gì? Muốn đạt được thỏa thuận gì với gã béo lùn đó? Mình bị giam cầm, anh ấy có gặp nguy hiểm không? Anh ấy biết mình gặp chuyện chắc sẽ rất lo lắng.

Tống Thành Nam... Tống Thành Nam... Tống Thành Nam...

Đầu óc Tần Kiến toàn là ba chữ này, cậu nghĩ đến tất cả những chuyện quan trọng, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào quên được nụ hôn nhẹ lên má và cái ôm ấm áp.

Căn phòng tối om, Tần Kiến mặc kệ mặt mình đỏ bừng.

Những hình ảnh ái muội cứ hiện lên trong đầu cậu một cách mất kiểm soát, mang theo sự rung động và bối rối xa lạ. Tần Kiến ôm đầu gối, vùi mặt vào cánh tay. Cậu cảm thấy hơi thở ngày càng nặng nề, miệng đắng lưỡi khô, từng tế bào đều kêu gào dục vọng, một bộ phận nào đó trên cơ thể lại đang rục rịch.

Thiếu niên ngây thơ hoang mang một lúc, mãi đến khi nhận ra phản ứng của mình, cậu mới hung dữ mà đáng thương chửi thề một câu: "Mẹ kiếp, đừng có nghĩ nữa!"

Đặc biệt thay, lần đầu tiên Tần Kiến trải qua dục vọng lại bắt đầu và kết thúc trong căn phòng giam cầm này.

—-----
Bình Luận (0)
Comment