Editor: Gấu Gầy
Tần Ba không có tính kiên nhẫn, việc duy nhất hắn kiên trì lâu nhất chính là không thích học hành.
Hắn luôn sống qua ngày, không tham lam cũng không cố chấp, không luyến tiếc quá khứ cũng không mong đợi tương lai. Người ta thấy hắn sống mơ mơ màng màng, hắn còn thấy lời nhận xét này rất hay, rất đúng với thực tế.
Hắn tưởng mình sẽ nhanh chóng quên đi trải nghiệm "không vui vẻ" hôm đó, quên đi "người phụ nữ" đã khiến hắn phải giơ nắm đấm, cho đến khi đôi chân hắn tự động lần thứ ba dừng lại trước cửa "Sáu Cân".
Hôm đó hắn bị cơn khát đánh thức, mắt chưa mở đã cảm thấy trong miệng có thứ gì đó, theo bản năng mút mát, phát ra tiếng nước òng ọc.
Có lẽ do dùng sức hơi mạnh, bên tai vang lên tiếng lầm bầm khe khẽ, âm thanh khàn khàn đầy gợi cảm. Lưng Tần Ba cứng đờ, "thứ đó" lập tức ngẩng đầu lên.
Hắn cố gắng mở mí mắt nặng trĩu, trước mắt mơ hồ một khuôn mặt đẹp trai phóng đại, trắng trẻo tinh tế, hàng mi dài, đôi môi hơi sưng, mang theo vẻ quyến rũ. Lúc này người đó đang hơi nhíu mày, lông mi rung động, đôi môi mím lại như thể đang tủi thân.
Tần Ba cảm thấy vật trong miệng mình động đậy, như muốn thoát ra ngoài.
Thì ra là ngón tay.
Mềm mại, trơn trượt, uỷ mị, mẹ kiếp, quá dụ người! Cái não nửa cân của Tần Ba bị kích thích như vậy hiển nhiên đã trộn thêm nửa cân tạp chất màu vàng. Dục vọng bùng lên dữ dội, hắn ngậm chặt ngón tay mút mạnh, kéo người trước mặt vào lòng, bàn tay vuốt ve từ tấm lưng gầy guộc đến eo thon, cuối cùng dừng lại ở chỗ mềm mại nhô lên.
Phí của giời! Tần Ba thầm mắng mình, tối qua quá nóng vội, đối xử với một "ấm trà ngon" như uống nước lã.
Để bù đắp sự tiếc nuối, hắn dùng hết sức lực, chỉ vài cái đã khiến người trong lòng run rẩy. Hắn lật người đè lên thân hình mảnh mai, đang định hành động tiếp thì cảm thấy hình như có vật cứng dưới thân, cách lớp vải mỏng đâm vào bụng mình.
Theo bản năng sờ xuống, hắn chạm trúng một bộ phận giống hệt của mình, chỉ là kích thước có phần nhỏ nhắn hơn. Đầu óc vẫn còn mơ màng sau khi tỉnh giấc, hắn ngây ngốc cầm lấy chỗ đó. Người bên dưới cũng nửa tỉnh nửa mê, như đang chìm trong giấc mộng xuân, cọ xát vào tay hắn vài cái.
Da đầu Tần Ba tê dại, lập tức tỉnh táo! Hắn lăn xuống giường, cuộn chăn lăn lông lốc vào góc phòng.
Động tác này quá mạnh, giấc mơ sâu đến mấy cũng phải tỉnh. Người kia mở mắt mơ màng, ánh mắt dò xét khắp phòng rồi mới tỉnh táo lại.
Y ngồi dậy, chăn trượt xuống, để lộ lồng ngực phẳng lì.
Tần Ba co rúm lại, rùng mình một cái. Hắn véo mạnh vào tay mình, định kéo mình ra khỏi giấc mơ kỳ quặc, nhưng mà... Mẹ kiếp, đau thật, trên cánh tay hiện rõ vết bầm tím.
– Không phải ảo giác! Tên kia thực sự là đàn ông!
Tần Ba kêu lên một tiếng, rồi nhảy dựng lên, cưỡi lên người đàn ông gầy gò, giơ cao nắm đấm.
"Đồ bê đê chết tiệt! Mày lừa tao!"
"Hôm nay không trừ hại cho dân, Tần Ba tao mẹ kiếp sẽ theo họ mày!"
Nắm đấm chưa kịp giáng xuống, Tần Ba đã bị người ta nắm lấy bả vai kéo xuống. Thân hình đột ngột chùng xuống, hắn đối mặt với người kia, khoảng cách chỉ vài phân.
Ánh nắng ban mai chiếu xiên, hàng mi dài của người đàn ông như một lớp lông tơ mềm mại, nhịp điệu run nhẹ khiến Tần Ba bụng dạ trống rỗng liên tưởng đến cánh hoa rơi trên mặt nước và bông tuyết bay trong gió. Nếu rơi trên mặt có ngứa không nhỉ? Ma xui quỷ khiến, nắm đấm của hắn lơi ra, định chạm vào lớp lông mi mềm mại dày dặn đó.
Bất chợt, bàn tay người đàn ông đặt trên vai hắn hơi dùng sức, hàng mi cũng rũ bỏ ánh nắng ban mai, để lộ ánh mắt lạnh lùng: "Là tự cậu xông vào quán bar dành cho người đồng tính, tôi cũng chưa bao giờ nói mình là phụ nữ!"
Người đàn ông ngẩng cổ, mặt không cảm xúc nhìn nắm đấm đang từ từ hạ xuống. Tần Ba giật mình, ý nghĩ vừa rồi khiến hắn sởn gai ốc, siết chặt nắm đấm, nhe răng trợn mắt: "Tên biến thái chết tiệt, mặc váy đội tóc giả, mày không phải lừa đảo thì là gì?"
Người đàn ông bị đè bên dưới thở dài, hơi bất lực nói: "Cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ, còn đánh không? Không đánh thì cút xuống."
"Mày, mày còn dám lên mặt! Hôm nay ông đây đánh chết mày!"
Thể hình quá chênh lệch, người đàn ông cam chịu nhắm mắt lại. Tần Ba một tay siết nắm đấm, một tay đè lên vai người đàn ông. Hắn định bóp cổ, nhưng nhìn cổ đối phương chi chít vết hôn, bỗng nhiên hắn lại không nỡ.
Trên vai cũng không còn nguyên vẹn, đâu răng răng đan xen sâu cạn kéo dài đến ngực, nhìn xuống dưới nữa là những vết bầm tím ở hai bên eo, nói là toàn thân bầm dập cũng không quá.
Thực sự không phải người, Tần Ba thầm mắng mình.
Tuy nhiên, không thể phủ nhận, những vết hôn và vết cắn trên làn da trắng mịn của người đàn ông mang theo vẻ đẹp tàn bạo kích thích khiến Tần Ba không thể rời mắt.
"Không đánh thì xuống đi!" Người đàn ông mở đôi mắt tròn xoe, lạnh lùng nói.
"Khốn kiếp, tao... đánh, tao, tao hôm nay... tha cho mày." Tần Ba lúng túng lăn xuống giường để che giấu sự bối rối. Hắn cúi xuống nhặt chiếc quần bị vò nát trên sàn, lôi ra nửa bao thuốc lá nhàu nát.
Hắn ngậm điếu thuốc nhìn người đàn ông mỏng manh đứng dậy, quay lưng về phía hắn mặc đồ.
Đó là bộ đồ nam được lấy ra từ chiếc túi xách lớn, áo sơ mi trắng chỉnh tề, quần tây đen. Bỏ tóc giả ra, người đàn ông để lộ mái tóc thật, tóc ngắn hơi dài che khuất lông mày, thoạt nhìn như một sinh viên đại học thanh tú.
Tần Ba bị tàn thuốc làm bỏng tay, hắn hất mạnh tay mắng: "Cút nhanh đi, nhìn thấy là bực mình."
Động tác của người đàn ông vẫn thong thả, thậm chí không liếc nhìn Tần Ba lấy một cái. Y cất bộ đồ nữ và tóc giả rồi tẩy sơn móng tay. Mùi nước tẩy móng tay nồng nặc khiến tâm trạng Tần Ba càng thêm bực bội.
"Đây là một trăm năm mươi tệ." Người đàn ông đặt hai tờ tiền lên kệ, "Không cần thối lại."
Cuối cùng y cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tần Ba, nghiêm túc nói: "Như nhau cả thôi, tôi cũng thấy xui xẻo."
Tiếng đóng cửa vang lên, Tần Ba ngẩn người một lúc rồi mới nhảy xuống giường, gào lên: "Đồ bê đê chết tiệt, ông đây một đêm chỉ đáng giá 150? Còn không cần thối lại? Cút mẹ mày đi! Xui xẻo sao? Ông đây khỏe mạnh cường tráng, "hàng" lại to, mày còn thấy xui xẻo?"
Hắn hét vào cửa: "Tao nói cho mày biết, sau này đừng để tao gặp lại mày, gặp lại tao giết chết mày!"
Thế nhưng, sợ cái gì thì cái đó đến. Lần gặp lại kế tiếp đến rất nhanh. Hai đoạn thẳng vốn song song, dường như chỉ thiếu một giao điểm dị dạng như thế.
Sau khi trở về và gặp vài cơn ác mộng mây mưa, ngày nào Tần Ba cũng ủ rũ nằm dài trên quầy bar. Ngay cả đám lưu manh thường xuyên lui tới phòng bida cũng nhận ra điều bất thường, mỗi lần mua đồ ở quầy bar đều cố tình bỏ ít tiền hơn vào hộp tiền.
"Bao thuốc này 13 tệ, thiếu 3 tệ." Giọng nói non nớt vang lên, Phương Phi dùng bút gõ gõ hộp tiền, khuôn mặt non choẹt nghiêm nghị nói.
Đôi co với đám lưu manh vài câu nhưng không nhận được cái liếc mắt nào của Tần Ba, Phương Phi tức giận ngồi phịch xuống ghế, phồng má nói: "Anh Ba, anh còn muốn làm ăn nữa không? Làm ăn kiểu này sớm muộn gì cũng sập tiệm."
"Làm." Tần Ba kéo dài giọng, vẫn không nhìn cậu ta, "Chỉ cần mày đừng suốt ngày đến đây học bài là được."
"Anh!" Dạo này Phương Phi gần như ngày nào cũng đến phòng bida dọn dẹp, lau chùi, còn phải tiếp đón khách khứa, làm công việc của Tần Kiến trước đây, nhưng lại không lấy một đồng nào.
Cậu ta hơi tủi thân, đôi mắt ướt át đỏ hoe, ấm ức hỏi: "Anh Ba, anh ghét em đến vậy sao?"
Tần Ba cuối cùng cũng quay đầu liếc nhìn Phương Phi. Chỉ một cái liếc mắt mà hắn đã sững sờ, đôi mắt tròn xoe, hàng mi dài, giống hệt người trong mơ.
Hắn bỗng nhiên luống cuống, vội vàng rút hai tờ giấy ăn đưa qua, lắp bắp nói: "Cũng... cũng không phải."
Chưa kịp đưa đến nơi đã bị một bàn tay trắng nõn chặn lại giữa chừng, dùng lực mạnh như muốn bóp nát tờ giấy ăn, lộ rõ sự căm phẫn.
Tần Ba nhìn theo bàn tay đó ngẩng đầu lên, không ngờ lại là người đêm đêm đi vào giấc mơ của mình. Hắn há hốc mồm ngây người như thằng ngốc, còn người trong mơ lại như con nhím xù lông, giọng nói lạnh lùng như gió tuyết: "Tại sao cậu lại ở cùng con trai tôi? Cậu đang có ý đồ gì, âm mưu gì?!"
"Con trai?" Tần Ba ngớ ngẩn lặp lại, một lúc sau mới chỉ vào Phương Phi, "Nó á?"
Hắn chuyển ánh mắt qua lại giữa hai người đàn ông một lớn một nhỏ có đôi mắt to tròn, một lúc sau mới thốt lên kinh ngạc: "Ôi trời, anh còn nói anh không phải kẻ lừa đảo, lớn tuổi thế này không đi lừa đảo thì đi làm gì?"
Mặt người đàn ông đỏ bừng, y hoảng hốt nhìn Phương Phi vài cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Câm miệng!"
—-----