Editor: Gấu Gầy
Thị trấn Tân Phát diện tích không lớn nhưng dân cư lại hỗn tạp, người vãng lai cũng nhiều. Những người xếp hàng chờ đi vệ sinh buổi sáng hôm nay và ngày mai hiếm khi nào giống nhau.
Phương Thư Ngọc và Tần Ba tuy cùng sống ở thị trấn này nhưng lại như hai đường thẳng song song, chưa từng có điểm giao nhau. Một người cẩn trọng giữ khuôn phép, một người phóng túng vô tư lự, chưa từng gặp nhau cũng là điều dễ hiểu.
Phương Thư Ngọc đôi khi nghĩ, nếu hôm đó Tần Ba không vào nhầm quán bar, nếu hôm đó y không ham rượu, thì có lẽ y và Tần Ba sẽ mãi mãi không có điểm giao nhau. Cho dù có khoảnh khắc nào đó, họ lướt qua nhau trên con phố cũ kỹ, giữa dòng người tấp nập và tiếng ồn ào của cuộc sống đời thường, họ cũng sẽ không vì ai mà dừng lại một bước. Có lẽ chỉ có cơn gió thoảng qua y rồi lại hắn mới là minh chứng duy nhất cho sự kết nối giữa hai người.
Phương Thư Ngọc dậy lúc sáu giờ rưỡi mỗi ngày, làm bữa sáng cho Phương Phi xong, còn phải chuẩn bị nguyên liệu cho lớp học thêm. Y đi chợ mua rau trước, rồi lại ghé qua hiệu sách duy nhất trong trấn, đó là khoảng thời gian thư giãn hiếm hoi của y. Một tay xách giỏ rau, một tay lật giở vài trang sách, nếu gặp được đoạn văn mình thích, y có thể vui cả ngày.
Chín giờ mười lăm, y rời hiệu sách đi bộ về nhà. Con đường y đi từng dẫn đến nhà tang lễ của thị trấn Tân Phát. Bây giờ nhà tang lễ đã chuyển đi, nhưng các dịch vụ tang lễ xung quanh lại tập trung lại, ven đường bày la liệt hình nhân thế mạng bằng giấy và vàng mã chất cao quá đầu người.
Giữa những cửa hàng thấp bé là một cửa hàng bán vòng hoa, khác với vàng mã, trước cửa hàng này bày bán hoa cúc trắng vàng.Nhưng không biết từ lúc nào, trong thùng nước cắm hoa cúc trắng vàng thường xuyên có vài cành hoa rực rỡ không phù hợp với không khí của cả con phố, đôi khi là hoa hồng, đôi khi là hoa nguyệt quý.
Mỗi khi đi qua, Phương Thư Ngọc đều dừng lại một chút, bỏ vào một ít tiền, lấy đi một hai cành hoa tươi tắn.
Những cành hoa đó sau khi cắt tỉa cẩn thận được đặt vào góc khuất nhất, luôn nở rộ ở nơi không người, cũng giống như Phương Thư Ngọc.
Đúng vậy, Phương Thư Ngọc có một sở thích khác người, đó là mặc đồ nữ.
Phương Thư Ngọc là trẻ mồ côi, bị bỏ rơi trước cửa trại trẻ mồ côi từ khi còn đỏ hỏn. Vì chưa từng được hưởng tình thân trọn vẹn nên y cũng không cảm thấy mình bất hạnh khi sinh ra. Trại trẻ mồ côi che mưa che nắng, cho ăn uống đầy đủ, chỉ là theo nguyên tắc tiết kiệm, trẻ nhỏ sẽ mặc lại quần áo cũ của trẻ lớn.
Phương Thư Ngọc từ nhỏ đã trắng trẻo xinh xắn, dáng người lại mảnh mai, thỉnh thoảng cũng được chia cho vài bộ đồ nữ hơi trung tính. Ở trại trẻ mồ côi, không ai cười nhạo cách ăn mặc của người khác, người ta quyên góp cái gì thì mặc cái đó, trại phát cái gì thì dùng cái đó. Quần áo chỉnh tề chỉ được dùng khi có lãnh đạo đến thăm và gia đình đến nhận con nuôi.
Được nhận nuôi là mục tiêu cuối cùng của mọi đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi. Lúc đó Phương Thư Ngọc còn nhỏ, nhỏ đến mức chưa có suy nghĩ của riêng mình, y đã lấy mục tiêu của người khác làm phương hướng.
Con trai thường khó được nhận nuôi, đó là điều ai ai trong trại trẻ mồ côi cũng biết. Mua nhà mua xe, lấy vợ sinh con, những bậc cha mẹ nhận con nuôi cũng e ngại áp lực.
Vì vậy, tỷ lệ nam nữ trong trại trẻ mồ côi mất cân bằng nghiêm trọng, mất cân bằng đến mức nhà vệ sinh buổi sáng, một bên thì ồn ào náo nhiệt, một bên thì vắng lặng.
Phương Thư Ngọc đã từng có một cơ hội xém được nhận nuôi.
Đứa trẻ bốn tuổi ngủ trưa say sưa, bị gọi dậy mới biết có một cặp vợ chồng đến nhận con nuôi. Vội vàng mặc đại một bộ đồ màu xanh nhạt đính ren, Phương Thư Ngọc chạy theo mọi người ra sân xếp hàng. Bộ đồ này mới được phát hôm qua, cô bảo mẫu còn chưa kịp cắt bỏ phần ren.
Phương Thư Ngọc trắng trẻo sạch sẽ nổi bật giữa đám con trai nghịch ngợm. Hai vợ chồng cười tươi, người phụ nữ còn hôn chụt chụt lên má y.
Mọi thứ tưởng chừng như viên mãn, cho đến khi hai vợ chồng nghe nói Phương Thư Ngọc là con trai.
Nấp sau cánh cửa, Phương Thư Ngọc bé nhỏ nghe thấy lời nói dứt khoát của cặp vợ chồng: "Chúng tôi muốn nhận con gái, nếu lần này không có đứa nào phù hợp thì để sau tính."
Cánh cửa đột ngột mở ra, Phương Thư Ngọc sợ hãi lùi lại, người đàn ông chỉ liếc nhìn, người phụ nữ thì thở dài tiếc nuối.
Cho đến bây giờ, Phương Thư Ngọc vẫn nhớ rõ hành lang dài hun hút, người đàn ông và người phụ nữ bước từng bước về phía ánh sáng, nơi đó dẫn đến nơi tuyệt vời nhất trên đời này - gia đình.
Không biết vì sao, từ đó về sau Phương Thư Ngọc lại thích mặc đồ nữ. Những bộ đồ tươi tắn, mềm mại, xinh đẹp, chạm vào là cảm nhận được hương vị hạnh phúc giống như có thể bù đắp cho sự tiếc nuối và thiếu thốn, để bản thân y có thêm một chút hy vọng nhỏ nhoi trong cuộc sống ảm đạm này.
Hôm nay món ăn đơn giản, Phương Thư Ngọc rảnh rỗi nửa tiếng. Điều này khiến y hơi khó chịu, một người sống cuộc đời đơn điệu tẻ nhạt như y không giỏi xử lý thời gian rảnh rỗi, nhất là trong lúc tâm trạng rối bời như hiện tại.
Kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi trong khoảng sân nhỏ hẹp, y tiện tay đảo mấy sợi đậu đũa đang phơi nắng. Tâm trí không thể kiểm soát được giống như ánh bình minh phá vỡ bức tường, khiến khuôn mặt y nhuốm vẻ u sầu.
Hôm đó ở "Sáu Cân", ánh mắt của Tần Ba quá nóng bỏng, lời khen quá thẳng thắn, khác với sự thăm dò kín đáo của những kẻ làm quen khác. Phương Thư Ngọc như nhìn thấy cái đuôi đang vẫy mạnh của hắn.
Lời ngon tiếng ngọt như nước rót vào tai, làm mờ mắt, khiến trái tim y loạn nhịp.
Móng tay mới sơn vẫn còn thoang thoảng mùi hắc, Phương Thư Ngọc run rẩy nắm lấy tay Tần Ba.
Đêm đó thật hỗn loạn và đau đớn.
Ban đầu y chỉ nghĩ Tần Ba say rượu nên không kiềm chế được, hoặc là mới biết chuyện mây mưa nên không có kinh nghiệm, sau đó mới giật mình nhận ra hắn hoàn toàn coi y là phụ nữ! Thanh niên khí thế hừng hực vừa vào phòng đã không chờ đợi được, bỏ qua màn dạo đầu, trực tiếp xông thẳng từ phía sau. Váy áo xộc xệch, tóc tai tán loạn, Phương Thư Ngọc đau đến mức hoa mắt chóng mặt. Thế mà vẫn chưa đủ, con chó đang phát tình còn thò tay vào trong áo y, bóp mạnh một cái rồi cắn tai y lầm bầm: "Ngực sao nhỏ thế? Bóp không đã."
Sợi đậu đũa bị Phương Thư Ngọc bẻ gãy làm đôi. Y vẫn còn nhớ sau đêm đó ngực mình đau nhức suốt hai ngày, ngay cả lớp lụa mềm mại nhất cũng không làm y dễ chịu hơn được.
Phương Thư Ngọc không bao giờ qua đêm với ai, Tần Ba là ngoại lệ.
Y thực sự bị hành hạ thảm thương, toàn thân như gà mới ninh xong, xương thịt rã rời, hai chân vừa chạm đất đã run lẩy bẩy như lá rụng trong gió.
Tần Ba sau khi thỏa mãn dục vọng thì ngáy to như sấm. Phương Thư Ngọc vừa tức giận vừa bất lực, không dám dùng gối nên y đành lấy tay bịt miệng hắn lại, rồi mơ màng ngủ thiếp đi bên cạnh.
Rầm! Cánh cửa bị ai đó đụng mạnh làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Phương Thư Ngọc. Chốt cửa bị bật ra, kẽo kẹt một tiếng, hé mở một khe hở.
Ngay sau đó, một cái đầu thò vào khe cửa, cái đầu đó vừa nhìn thấy Phương Thư Ngọc liền đập vào cửa, cái miệng tủi thân mếu máo: "Phương Thư Ngọc, nhà có việc gì không? Em giúp anh làm."
Cái tên này đến thật không đúng lúc, vốn đang bực mình, Phương Thư Ngọc đứng dậy, phủi bụi trên người, lạnh nhạt nói: "Tần Ba, không có việc gì cho cậu làm đâu, nếu cậu không đến để "làm" tôi thì cút đi."
—----