Editor: Gấu Gầy
Tần Kiến dồn Cao Trình vào góc tường, đôi mắt sáng quắc, ánh lên tia sáng xanh mờ ảo trong đêm.
Cao Trình vừa kéo khóa quần lên, tay vẫn còn nắm chặt thắt lưng chưa buông ra, anh ta thở dài bất lực: "Tần Kiến, cậu đổi chỗ khác được không, nhất định phải đuổi đến cái nhà vệ sinh lạnh cóng này à? Cậu không sợ lạnh nhưng tôi sợ "chim" mình đông cứng đấy."
Quán bar "Trần Nhưỡng" nằm ở khu vực sầm uất, song nơi náo nhiệt nhất ở Tân Phát cũng là nơi cũ kỹ nhất. Nhà ở đây không có nhà vệ sinh, nếu muốn đi vệ sinh thì chỉ có thể đến nhà vệ sinh công cộng ngoài trời.
Một cơn gió lạnh thổi bay lớp tuyết tích tụ trên tường nhà vệ sinh, những hạt tuyết nhỏ li ti rơi xuống đầu hai người. Tần Kiến không để ý đến lời phàn nàn của Cao Trình, vẫn kiên trì hỏi: "Vừa nãy Tống Thành Nam có phải ghen không? Anh ấy có phải cũng có chút... tình ý với tôi không?"
Cao Trình kéo hai vạt áo khoác lại, khoanh tay trước ngực, anh ta hất hàm về phía cái hố xí phía sau: "Cậu nhất định phải nói chuyện tình cảm của cậu ở cái chỗ thúi quắc này à?"
Thiếu niên đang rối bời nhịn đến giờ đã là không dễ dàng rồi, cậu sốt ruột tiến lên một bước: "Đừng vòng vo nữa, nói nhanh lên!"
"Ồ, đây là đang diễn trò gì thế?" Đột nhiên một giọng nói lười biếng vang lên từ cửa nhà vệ sinh, theo đó là ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại quét qua. Nhờ ánh sáng đó, Tần Kiến nhìn rõ người đến, đồng thời người đó cũng nhìn rõ bọn họ.
"Cao Trình?" Giọng nói của người đó cao hơn hẳn, hai ba bước chạy đến trước mặt hai người, thân hình vạm vỡ chen vào giữa Tần Kiến và Cao Trình, trừng mắt nhìn thiếu niên: "Nhóc con, cậu muốn làm gì?"
Tần Kiến không nói gì, Cao Trình lại "chậc" một tiếng, chán ghét nói: "Sở Diêm Vương, liên quan gì đến anh?"
Người đến chính là Sở Vân, biệt danh Sở Diêm Vương, là nhân vật có máu mặt ở Tân Phát, ba năm trước từng dẫn Tần Kiến đến thôn Đông Thủy tìm đánh Cao Trình.
Vẻ mặt không thân thiện của Cao Trình không hề ảnh hưởng đến Sở Diêm Vương. Anh ta tiến lại gần thiếu niên, nheo mắt nhìn kỹ: "Tần Tiểu Kiến? Là mày à?"
Tần Kiến lùi lại một bước, khẽ "Ừ" một tiếng, chỉ một âm tiết ngắn ngủi cũng đủ để nghe ra cậu rất khó chịu với cái tên "Trình Giảo Kim" đột nhiên xuất hiện này.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, Sở Diêm Vương đã tưởng tượng ra một vở kịch "cóc ghẻ ăn thịt thiên nga". Anh ta nghiêm mặt, bá đạo ôm Cao Trình vào lòng, nói lớn: "Anh Cao của mày có chủ rồi, cậu ấy là vợ tao. Thằng nhóc con mày thích ở đâu thì phải ở đó à, mày trưởng thành chưa? Con nít ranh mà đầu óc toàn suy nghĩ bậy bạ, cút cút cút, cút nhanh lên. Còn làm phiền anh Cao của mày nữa, có tin tao đánh mày không!"
"Cút bà nội anh!" Cao Trình vùng ra khỏi vòng tay Sở Diêm Vương, đẩy hai người đàn ông đang chắn đường ra, bỏ đi, "Toàn là đồ ngốc, thích ngửi mùi này thì đừng ra ngoài nữa, sáng mai vẫn còn bữa sáng ngon lành nữa đấy!"
Tần Kiến nhíu mày, Sở Diêm Vương lại cười hề hề, anh ta nhướng mày với Tần Kiến, cười nói: "Thấy chưa? Tính tình cậu ấy nóng nảy như vậy, mày không thuần hóa được đâu, đừng mơ tưởng nữa."
"Đồ ngốc." Tần Kiến cụp mắt xuống, ném lại một câu, sải bước dài ra khỏi nhà vệ sinh. Sở Diêm Vương bị hai người mắng xối xả, trong lòng cảm thấy ấm ức, anh ta nghiến răng nghiến lợi: "Khốn kiếp, thằng nhóc con, nói chuyện với ai mà không biết lớn nhỏ thế hả. Ngày xưa còn bám váy tao kiếm sống, giờ cao hơn tao một cái đầu rồi thì dám lên mặt với Sở đại gia tao à?"
Không ai trả lời, chỉ có gió lạnh mang theo tuyết táp vào mặt, Sở Diêm Vương khạc nhổ một cái, kìm nén cơn giận trong lòng, cũng đi về phía ánh đèn neon nhấp nháy.
"Hiện giờ xem ra chủ nhiệm Tống chủ yếu là muốn bảo vệ cậu." Cao Trình uống một ngụm rượu để sưởi ấm, vẻ mặt sốt ruột của Tần Kiến khiến anh ta có chút không đành lòng, "Không thấy có ý gì khác, nhiều nhất chỉ là chút chiếm hữu hình thành theo thời gian."
Ánh mắt Tần Kiến dần ảm đạm, như ngọn hải đăng mãi không đợi được tàu cập bến. Cậu cúi đầu bấm móng tay, không cam lòng hỏi lại: "Nhưng vừa nãy anh ấy không cho anh chạm vào tóc tôi."
"Đúng vậy." Cao Trình gật đầu, "Nhưng cuối cùng anh ấy cũng không đưa cậu đi. Ngược lại, nếu là cậu, cậu sẽ tìm cách đưa anh ấy rời khỏi tôi đúng không?"
Nhìn thấy thiếu niên lạnh lùng lộ ra vẻ mặt đau khổ và bất lực, Cao Trình mềm lòng: "Thật ra một lần cũng không nói lên được gì, hay là lần sau chúng ta thử lại xem."
Anh ta đưa tay ra định vỗ vai thiếu niên để an ủi, ai ngờ lại bị người ta nắm chặt cổ tay, không giống lực đạo nhẹ nhàng của chủ nhiệm Tống, lần này lực tay mạnh đến kinh người.
"Sở Diêm Vương anh làm gì thế?" Cao Trình trừng mắt, bị cản trở hai lần, anh ta thật sự tức giận, chẳng lẽ Tần Kiến này không thể động vào à?
Sở Vân dường như đã quen với sự quát mắng của Cao Trình. Hắn nắm chặt cổ tay, chen vào giữa Tần Kiến và Cao Trình, bĩu môi bất mãn: "Cao Trình, cậu đúng là chỉ giỏi gây chuyện. Lần trước tôi giúp cậu giải quyết, lần này lại thêm một người nữa."
Hắn đá Tần Kiến một cái: "Cút đi, thằng nhóc thối tha không học hành tử tế, đừng để tao phải méc chủ nhiệm Tống dạy dỗ mày."
Nhắc đến Tống Thành Nam, Tần Kiến lại ủ rũ, trong lòng không khỏi thở dài. Ngay cả khi tận mắt chứng kiến, chủ nhiệm Tống cũng không thèm quản, anh nói thì có ích gì?
Cảm xúc tiêu cực ập đến khiến Tần Kiến vốn không quan tâm đến chuyện của người khác lập tức "ăn miếng trả miếng": "Sở đại gia đúng hay ghê, tình địch ngày xưa mà cũng trở thành vợ. Anh đúng là rộng lượng, biết dung hòa mọi thứ."
"Tao..." Sở Diêm Vương vừa định mở miệng đã bị Cao Trình cắt ngang, "Tiểu Tần, đừng nghe anh ta nói bậy. Anh ta là trai thẳng, chúng tôi không có quan hệ gì cả."
Sở Vân bị Cao Trình vạch trần cũng không thấy xấu hổ, anh ta đặt tay lên lưng ghế sofa, nửa ôm Cao Trình, vênh váo nói: "Không có quan hệ gì là sao? Lần trước nếu không phải tôi giả làm bạn trai cậu thì thằng bồ cũ khốn nạn của cậu có buông tha cho cậu không? Dù sao tôi cũng coi như là bạn của cậu mà. Hôm nay tôi nói cho cậu biết, Cao Trình, mắt nhìn đàn ông của cậu không tốt, sau này yêu ai, phải qua cửa tôi trước! Thằng nào tôi không ưng, đến một thằng tôi đánh một thằng!"
Hắn lại chỉ vào Tần Kiến, khinh thường nói: "Thằng quỷ này không được, nó là đồ sói con tâm địa độc ác, biết gì về tình yêu chứ? Hơn nữa, chủ nhiệm Tống coi nó như bảo bối, Cao Trình cậu mà ở bên nó, bối phận cũng phải giảm một bậc đấy. Có một người chú chăm chăm bảo vệ như vậy, cậu muốn đánh nó cũng phải suy nghĩ kỹ."
Vừa dứt lời, Tần Kiến đã đứng dậy, ánh mắt cậu lướt qua Sở Diêm Vương, nhìn Cao Trình, bình thản nói: "Anh Cao, tối nay anh chỉ nói đúng một câu, Sở Vân đúng là đồ ngốc."
—------