Editor: Gấu Gầy
Trong số những người làm việc ở cơ quan cộng đồng Tân Phát, chị Trương là người tan làm tích cực nhất, không còn cách nào khác, mấy miệng ăn ở nhà đang chờ chị về nấu cơm.
Vừa đẩy cửa ra, túi xách còn chưa kịp đeo lên vai, chị Trương đã hét lên một tiếng. Bên cạnh bức tường gần cửa có một thiếu niên đang ngồi co ro tránh rét.
Không cần nhìn kỹ, chị Trương cũng biết là ai: "Tần Kiến, một năm cậu không hù tôi mấy lần thì trong lòng cậu không thoải mái hả? Tôi nói cho cậu biết, tôi nhát gan lắm đấy. Nếu cậu hù tôi đứng tim, tôi sẽ đi tìm chủ nhiệm Tống, bảo anh ấy cho tôi nghỉ phép, không nghỉ mười ngày nửa tháng thì tôi không khỏi được đâu."
Tần Kiến liếc mắt nhìn vào văn phòng qua khe cửa, miệng theo phản xạ cãi lại: "Tôi hù chị, chị tìm chủ nhiệm Tống làm gì?"
Chị Trương kéo khóa áo khoác lên tận cổ, lộ ra hai cằm rõ rệt: "Tôi không tìm chủ nhiệm Tống thì tìm ai? Chỉ có cậu ấy mới trị được cậu. Hơn nữa, cậu ấy coi cậu như con mình. Con hư tại mẹ, cha mẹ không dạy dỗ được con cái, tôi đương nhiên phải tìm cậu ấy."
Tần Kiến biết mình không đấu lại được người phụ nữ trung niên này, cậu "chậc" một tiếng nhường đường, cà lơ phất phơ nói: "Chị Trương đi thong thả, cẩn thận đừng trượt chân nhé."
Mở miệng ra là thấy ghét, chị Trương lườm thiếu niên một cái.
Cửa hé mở, nhưng Tần Kiến không dám vào. Cậu đã trốn học ba buổi tối liên tiếp để canh chừng ở đây nhưng vẫn không nhận được một cái nhìn thiện cảm nào từ Tống Thành Nam.
Nhìn trộm vào trong như ăn trộm, Tần Kiến thấy Tống Thành Nam đang ngồi trong góc đứng dậy mặc áo khoác.
Quanh năm suốt tháng Tống Thành Nam cũng chỉ có vài bộ quần áo, nhưng hôm nay lại mặc bộ đẹp nhất. Tần Kiến nhìn đôi giày da sáng bóng, rồi lại nhìn xuống lớp tuyết bẩn dưới chân mình, không khỏi nhíu mày.
Tiểu Triệu là người trẻ nhất trong cơ quan cộng đồng, miệng lưỡi cũng lanh lợi. Lúc này cậu ta đút hai tay vào túi quần hiphop, đi vòng quanh Tống Thành Nam một vòng: "Chủ nhiệm Tống, anh không ăn diện cũng đã khiến các cô gái mê mẩn rồi, giờ còn ăn diện thế này, chẳng phải mấy em sẽ hồn xiêu phách lạc luôn sao? Em nghe nói hôm qua Cung Đình Đình đã rủ bạn thân đi trung tâm thương mại mua quần áo, xem ra cô ấy muốn chinh phục anh rồi."
Tống Thành Nam mặc áo khoác vào, cười mắng: "Cậu đúng là lắm mồm, đừng nói lung tung ra ngoài, gây rắc rối cho người ta."
"Ôi trời, còn chưa yêu đương gì mà anh đã bênh vực rồi à?" Tiểu Triệu khoa trương kêu lên, cậu ta cúi người làm động tác mời, "Em không làm phiền chuyện tốt của anh nữa." Nói xong lại ghé sát vào tai Tống Thành Nam thì thầm, "Cần "áo mưa" không? Em tài trợ miễn phí cho."
Tống Thành Nam đá cậu ta một cái, mắng: "Cút xéo." Anh đẩy cửa văn phòng ra, liếc mắt một vòng không thấy bóng dáng ai.
Mở khóa xe, Tống Thành Nam sải bước dài ngồi lên xe, chiếc xe máy nhỏ phả ra khói đen xé toạc màn đêm đang buông xuống. Dù ánh đèn đường xa xăm chỉ phác họa nên bóng dáng một người đàn ông, nhưng áo khoác dài bay trong gió vẫn toát lên vẻ phong trần.
Trong màn đêm, người đàn ông không quay đầu lại, chỉ lớn tiếng nói: "Tần Kiến, ra đây."
Giống như thú cưng được nuôi dưỡng, dù trong lòng không muốn cũng không thể cưỡng lại tiếng gọi của chủ nhân, Tần Kiến chậm rãi thò đầu ra từ góc tường, uể oải bước đến trước mặt Tống Thành Nam. Cậu không nói gì, chỉ dùng chân đá đá lớp tuyết còn sót lại trên mặt đường, không bao lâu giày da sáng bóng của cậu đã bị phủ kín tuyết.
Tống Thành Nam dậm chân, thực sự không biết làm sao với thằng nhóc tính tình thất thường này: "Lại trốn học à? Đứng top 10 của khối cũng không cần phải ngông cuồng như vậy chứ?"
Không biết câu nói này đã chạm vào dây thần kinh nào của thiếu niên, cậu lập tức nổi đóa: "Chủ nhiệm Tống còn quan tâm đến em à? Không phải đang sợ em làm phiền buổi xem mắt của anh sao?"
Dạo gần đây Tống Thành Nam luôn cảm thấy bực mình, trước đó bị Tần Kiến lạnh nhạt vô cớ, cộng thêm chuyện ở quán bar, không hiểu sao lại khiến anh tức tối. Tuy mấy ngày nay ngày nào Tần Kiến cũng đến đây chủ động làm lành, nhưng lại không hề giải thích một lời, khiến anh càng thêm khó chịu, nghẹn ở trong lòng. Giờ đây đối mặt với thiếu niên đang nhe răng trợn mắt, Tống Thành Nam đột nhiên không muốn nhường nhịn nữa, anh nhướng mày cười khẽ: "Nói thật, cũng có chút sợ đó, Kiến đại gia cũng đâu phải chưa từng phá đám buổi xem mắt của tôi."
Tần Kiến lập tức sa sầm mặt mày. Con sói con luôn ngoan ngoãn trước mặt Tống Thành Nam, nhưng lúc này lại không thể giấu đi vẻ hung hăng khát máu. Cậu tiến lên một bước, hơi thở phả vào mặt Tống Thành Nam: "Tôi phá một lần, là có thể phá lần thứ hai, lần thứ ba. Không phải anh coi tôi như con mà nuôi sao? Nếu muốn tìm mẹ cho tôi, ít nhất cũng phải qua cửa tôi chứ?"
Nếp nhăn giữa hai lông mày Tống Thành Nam nhíu chặt lại: "Tần Kiến, em đang nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Tự nghe lại những lời em nói xem!"
"Cung Đình Đình đúng không?" Tần Kiến như rơi vào thế giới vặn vẹo của riêng mình, tự nói một mình, "Ngày nào cũng uốn éo, giọng nói õng ẹo, mười người đàn ông cô ta tính câu khoảng chín người rưỡi, chỉ thích nhìn đàn ông tranh giành tình cảm vì mình, loại phụ nữ đó có gì tốt chứ?"
Nghe vậy, cơn tức trong lòng Tống Thành Nam biến thành lửa giận bùng lên, bao nhiêu năm giữ phong độ, đêm nay đều vứt bỏ hết: "Tôi thấy cô ấy rất tốt, biết đâu sau này tôi cũng là một trong những người tranh giành tình cảm vì cô ấy đấy."
"Anh thích bị cắm sừng à?" Dưới ánh đèn đường mờ ảo, đôi mắt đỏ ngầu của Tần Kiến vẫn rất rõ ràng, "Anh cũng định sau này giống Tần Thiết Phong, nuôi con hoang à!?"
"Tần Kiến!" Tống Thành Nam quát lớn, cắt ngang lời nói tự làm tổn thương mình của thiếu niên. Anh xoa xoa mi tâm, cuối cùng cũng lấy lại được lý trí của người trưởng thành, mệt mỏi nói: "Xin lỗi, vừa nãy anh nói năng không suy nghĩ, em đừng để bụng."
"Em cũng thật là tàn nhẫn, để đạt được mục đích mà ngay cả bản thân cũng không tiếc." Tống Thành Nam cười khổ, "Kiến đại gia nương tay cho, xem mắt có thành hay không thì chưa biết, nhưng cũng không nên cho người ta leo cây."
Vẻ mặt cô đơn và cay đắng của Tống Thành Nam như một gáo nước lạnh dội tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng Tần Kiến. Cậu biết Tống Thành Nam không làm gì sai. Đối mặt với sự càn quấy gần như cố chấp của cậu, cuối cùng anh cũng chọn cách nhượng bộ, chẳng qua là không muốn khơi lại vết thương lòng của cậu mà thôi.
"Anh không phải kẻ thù, em cũng không phải Tần Kiến dễ dàng bị tổn thương bởi vài câu nói nữa." Thiếu niên cúi đầu, không dám nhìn mặt người đàn ông.
Tần Kiến tủi thân luôn có thể khơi dậy lòng thương xót vô hạn của Tống Thành Nam, anh bất lực xoa đầu cậu, giả vờ tức giận: "Em đúng là, anh thực sự không biết trong đầu em cả ngày nghĩ gì, còn thua lúc trước chỉ nghĩ đến kiếm tiền, hồi đó ít ra anh còn biết nên dạy dỗ em từ mặt nào. Giờ thì lúc gọi chú, lúc gọi anh, có lúc còn gọi ba, thật sự khiến anh không biết phải làm sao."
Tần Kiến ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt người đàn ông, lòng cậu lại tan chảy. Cậu tiến lên một bước, ngồi lên yên sau xe máy điện, cằm tựa vào vai Tống Thành Nam, lẩm bẩm bên tai anh: "Dù em gọi anh là gì, anh vẫn là Tống Thành Nam, chỉ có anh mới trị được em, trị kiểu gì cũng được."
Cơn tức giận vẫn luôn đè nặng trong lòng Tống Thành Nam không biết từ lúc nào đã tiêu tan, anh nhếch môi quay lại vỗ nhẹ vào đầu thiếu niên: "Kiến đại gia đúng là đỏng đảnh, phụ nữ cũng không khó chiều như em."
Tần Kiến vừa định hỏi "Anh đã chiều phũ nữ bao giờ chưa?" thì thấy Tiểu Triệu từ trong văn phòng chạy ra, vừa chạy vừa hét lớn với Tống Thành Nam: "Chủ nhiệm, không xong rồi chủ nhiệm, có người định nhảy lầu, người dân vừa gọi điện báo!"
"Ở đâu?" Tống Thành Nam nhíu mày hỏi.
—----