Editor: Gấu Gầy
Qua năm, tuổi của Tống Thành Nam sắp bước sang đầu ba. Từ sau vụ tham gia băng nhóm trộm cắp suýt gây ra đại họa năm 14 tuổi, dường như anh chưa từng đưa ra quyết định nào hấp tấp nữa. Nhưng dạo này anh lại muốn tìm một viên thuốc hối hận nuốt thẳng vào bụng, bất kể chua ngọt đắng cay, bất kể phải trả giá bao nhiêu, chỉ cần có thể xóa bỏ quyết định bồng bột kia là được.
Công việc ở cơ quan cộng đồng rất nhiều, Tống Thành Nam là một con chó tăng ca, trước đây là bị ép tăng ca, bây giờ lại chủ động tăng ca. Để kéo dài thời gian, anh nhận làm phần lớn công việc của chị Trương, đến mức mỗi ngày khi tan làm, chị Trương đều cười toe toét.
Hôm nay tan làm, chị Trương đeo túi xách hớn hở chạy ra cửa, đụng mặt một cô gái xinh đẹp.
"Cô tìm ai? Chủ nhiệm Tống à?" Hình như cô gái trung niên nào cũng có tố chất làm bà mối, mắt chị Trương sáng rực, lớn tiếng gọi, "Chủ nhiệm Tống có người tìm anh này, ái chà, em gái xinh đẹp quá!"
Chị quên béng mấy cái miệng đang chờ cơm ở nhà, kéo cô gái xinh đẹp đến bên Tống Thành Nam: "Em tìm chủ nhiệm Tống có việc gì vậy? Chủ nhiệm Tống nhà chúng tôi rất nhiệt tình, em có khó khăn gì cứ nói với anh ấy."
"Chị Trương, điện thoại chị kêu kìa." Tống Thành Nam chỉ vào túi xách của chị Trương, cơ quan cộng đồng Tân Phát sắp biến thành trung tâm mai mối rồi, anh không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Chị Trương tươi cười đẩy cô gái xinh đẹp đến bên cạnh Tống Thành Nam, rồi mới đi lấy điện thoại trong túi, lục lọi một hồi lấy ra nghe máy, sắc mặt lập tức thay đổi: "Hối cái gì mà hối, ăn cơm muộn một chút thì chết à."
Cúp điện thoại, nụ cười lại hiện ra ngay lập tức: "Em gái, em muốn uống gì không? Chị rót cho em giùm chủ nhiệm Tống nhé."
"Chị Trương," Tống Thành Nam bất lực nhắc nhở, "Tan làm rồi, đừng để người nhà đợi lâu."
Chị Trương mím môi, nhìn cô gái e dè và Tống Thành Nam đang nhìn mình bằng ánh mắt cảnh cáo, đành phải thỏa hiệp: "Được rồi, vậy tôi về trước nhé. Chủ nhiệm Tống, trên bàn tôi có cà phê, đừng quên pha cho em gái một tách nhé."
Cuối cùng cũng tiễn được "bà mối" đi, Tống Thành Nam mở một chai nước khoáng đưa cho cô gái, nhẹ nhàng hỏi: "Cô tìm tôi có việc gì?"
Cô gái từ lúc ngồi xuống đã cúi đầu, tay sờ sờ móng tay, vẻ mặt có chút căng thẳng, nghe Tống Thành Nam hỏi mới từ từ ngẩng đầu lên: "Chủ nhiệm Tống, tôi là Ngô Thục Mai."
"Ai cơ?" Tống Thành Nam thấy cái tên này quen quen, lục lọi trong trí nhớ một lượt, rồi có chút ngạc nhiên, "Cô là..."
Cô gái gật đầu: "Là tôi, hôm đó tôi định tự tử trên sân thượng tòa nhà Viễn Thông, là anh đã cứu tôi."
Lần này đến lượt Tống Thành Nam ngượng ngùng: "Xin lỗi, tôi không phải phóng viên, lúc đó..."
Cô gái mím môi lắc đầu: "Chủ nhiệm Tống, tôi đến đây để cảm ơn anh và cậu trợ lý nhỏ kia..."
Nửa tiếng sau, Tống Thành Nam tiễn cô gái. Cô ta rời đi, bóng lưng thướt tha, chiếc áo khoác màu vàng nhạt trong nền trời âm u như một cành hoàng liên báo xuân, ấm áp và tràn đầy hy vọng.
"Tôi đã buông bỏ rồi." Cô gái nói trước khi rời đi, "Tại sao lỗi lầm của người khác lại phải để tôi gánh chịu?"
"Cảm ơn anh, còn có cậu trợ lý nhỏ kia nữa. Tôi có thể cảm nhận được, chúng tôi là cùng một loại người, đã từng chịu khổ, thiếu cảm giác an toàn. Chỉ là cậu ấy may mắn hơn tôi, không, tôi cũng may mắn, vì tôi cũng đã gặp được anh, chủ nhiệm Tống."
Quay trở lại bàn làm việc, Tống Thành Nam không còn tâm trạng làm việc nữa. Anh day day thái dương, bắt đầu dọn dẹp bàn làm việc, chuẩn bị tan làm.
"Két", cửa văn phòng cộng đồng lại bị đẩy ra, gió lạnh mang theo mùi nước hoa thổi vào, mùi đào ngọt ngào nồng nặc.
Lại một cô gái bước vào, cô ta chưa đến nơi, tiếng đã vang lên trước, giọng nói trách móc nhưng lại nũng nịu vang vọng khắp căn phòng: "Ôi trời, đây không phải là bạn trai của em sao? Người bận rộn nhất cộng đồng Tân Phát, ba lần bốn lượt cũng không gặp được."
Người đến là Cung Đình Đình, khoác chiếc áo khoác màu hồng phấn, tôn lên khuôn mặt xinh đẹp. Cô ta bước đi rất chậm, ngón tay lướt qua từng cái bàn làm việc, cuối cùng dừng lại trước mặt Tống Thành Nam, tựa vào bàn, mái tóc buông xõa, quả thật là phong tình quyến rũ.
"Tiểu Cung, sao em lại đến đây, không phải anh đã nhắn tin cho em là tối nay anh phải làm thêm giờ sao."
"Tiểu Cung?" cô gái khẽ nhíu mày, "Anh đang gọi em sao?"
Tống Thành Nam nuốt nước bọt, bất đắc dĩ đổi giọng: "Đình Đình, tối nay anh không có thời gian."
Ánh mắt cô gái lướt qua bàn làm việc của Tống Thành Nam, nhìn thấy hai chiếc áo len cashmere được gói ghém cẩn thận, cô ta dùng ngón tay sơn màu đỏ tươi chỉ vào chúng: "Người ta tặng sao? Phụ nữ tặng à?"
Cô ta nhấn mạnh chữ "phụ nữ", Tống Thành Nam nhìn theo ánh mắt của cô ta. Một đen một trắng, hai cái áo len cashmere màu trơn, anh và Tần Kiến mỗi người một cái, do Ngô Thục Mai tự tay đan, coi như quà cảm ơn.
Áo len chất lượng tốt, mềm mại và dày dặn, nhìn là thấy ấm. Nghe Ngô Thục Mai nói sau này sẽ dựa vào nghề này để kiếm sống, Tống Thành Nam do dự một chút rồi nhận lấy.
"Bạn tặng." Tống Thành Nam dừng lại một chút, cảm thấy không nên để Cung Đình Đình hiểu lầm, liền giải thích thêm, "Chính là người anh cứu lần trước, cô ấy đan cho anh và Tần Kiến mỗi người một cái áo, coi như cảm ơn."
Cung Đình Đình "Hừ" một tiếng, hơi cúi người, đặt tay lên vai Tống Thành Nam bắt đầu làm nũng: "Tống Thành Nam, anh còn bao nhiêu việc phải làm nữa vậy. Hôm nay dù anh làm đến mấy giờ em cũng sẽ đợi anh ở đây, dù có đói bụng cũng đợi anh, đợi anh làm việc xong, chúng mình đi hẹn hò nha?"
Đây đâu phải là "đợi", rõ ràng là "giục". Là người tính tình thẳng thắn, Tống Thành Nam cũng hơi do dự. Anh nhìn cô gái đang ngồi nghịch móng tay trên ghế, cảm thấy mình không thể trốn tránh, "Bây giờ anh tan làm đây, tối nay em muốn ăn gì?"
Thật ra Tống Thành Nam và Cung Đình Đình nhìn rất xứng lứa vừa đôi, trai tài gái sắc. Hai người bước ra khỏi cơ quan cộng đồng, dù trời đã tối, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ rạng ngời. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, trông họ lại càng đẹp đôi.
Khoá cửa cơ quan, Tống Thành Nam chậm rãi bước đi phía sau cô gái. Lúc tuyết bắt đầu tan, cũng là lúc người ta cảm thấy lạnh nhất, cô gái thích làm đẹp quấn chặt áo khoác, quay người ngã vào lòng anh.
Tống Thành Nam cứng người, hai tay buông thõng bên hông, người đẹp trong lòng, nhưng anh lại đang suy nghĩ xem nên lùi lại một bước hay đẩy cô gái ra khỏi vòng tay.
"Chủ nhiệm Tống, tan làm rồi." Giọng nói quen thuộc vang lên từ chỗ tối, trầm thấp và âm u, như mây đen trước cơn giông bão.
Người đó bước ra khỏi góc tường, lười biếng dựa lưng vào tường, đôi mắt xếch lên hơi nheo lại, ánh mắt sắc bén nhìn hai người từ trên xuống dưới.
Ánh mắt lạnh lùng cuối cùng dừng lại ở eo Tống Thành Nam, nơi đang bị cô gái ôm chặt, không một kẽ hở.
Tống Thành Nam bối rối, nhưng sự hoảng loạn còn nhiều hơn sự bối rối. Anh đã từng chứng kiến sự yếu đuối ẩn sau vẻ ngoài cứng rắn của thiếu niên, theo bản năng không muốn cậu tổn thương. Còn phương pháp "cai sữa tâm lý", lúc này đã bị anh vứt ra sau đầu.
Anh đẩy cô gái ra, nhưng cô gái lại không chịu buông, hai tay ôm chặt, thậm chí còn liếc nhìn thiếu niên đang dựa vào tường: "Sợ gì chứ, chúng ta có vụng trộm đâu."
Thiếu niên lấy một điếu thuốc nhàu nát ra, nghiêng đầu che gió châm lửa. Hoàng hôn buông xuống, khói thuốc lượn lờ, chiếc bật lửa trong tay được bật lên rồi tắt, tắt rồi lại bật.
Cậu rít một hơi thuốc, lần này không ho, ánh mắt nhìn lên chạm vào ánh mắt Tống Thành Nam. Môi mỏng khẽ mấp máy, cậu bình tĩnh chậm rãi nói: "Chủ nhiệm Tống, còn ba tháng nữa là em thi đại học rồi, anh liệu mà làm."
Tống Thành Nam sững người, người khác không hiểu lời của Tần Kiến, nhưng anh lại hiểu rõ, đây là lấy kỳ thi đại học ra để uy hiếp anh!
Nếu như trước đây Tần Kiến chỉ yêu thầm, thì bây giờ cậu đang tranh giành một cách công khai.
Tống Thành Nam "Chậc" một tiếng, công khai tranh giành cái gì chứ, rõ ràng là đang uy hiếp ép buộc.
Anh gỡ tay cô gái ra, đứng giữa cô gái và thiếu niên, một bên cử chỉ dịu dàng, một bên ánh nhìn sắc bén, dường như đều đang chờ anh lựa chọn.
Sắc trời dần tối hơn, Tống Thành Nam biết Tần Kiến vẫn luôn nhìn mình, anh giương mắt nhìn sang, thấy rõ sự bồn chồn trong mắt thiếu niên giữa không gian mờ mịt. Con thú hoang chưa trưởng thành này, khi quan sát con mồi của mình, mang theo vẻ tự tin giả tạo, trông như nắm chắc phần thắng, nhưng chút tình cảm trong mắt đã bán đứng cậu hoàn toàn.
Cậu hoảng loạn, lo lắng, bất an về kết quả chưa biết.
Không biết tại sao, Tống Thành Nam lại mềm lòng, anh khẽ thở dài, thỏa hiệp với người trong bóng tối: "Chỉ ba tháng thôi."
—-----