Editor: Gấu Gầy
"Chỉ ba tháng thôi." Tống Thành Nam nhấn mạnh lại lần nữa, "Và... chúng ta không nói về... chuyện đó đó, cứ như trước đây."
Tần Kiến đang cắt miếng bít tết, những ngón tay thon dài cầm dao nĩa sáng loáng, tao nhã và hoàn hảo như một tấm áp phích quảng cáo của nhà hàng Tây. Nhưng động tác của cậu lúc này lại có chút vụng về, các khớp ngón tay trắng bệch đang vật lộn với miếng thịt bò.
Nghe vậy, Tần Kiến dừng động tác, nhướng mày hỏi: "Không nói về chuyện gì?"
Âm nhạc du dương vang lên bên tai, trong nhà hàng Tây duy nhất của thị trấn, Tống Thành Nam có chút khó mở lời: "... Không nói chuyện tình cảm, chúng ta cứ như trước đây. Sau khi thi đại học xong, nếu em còn lấy những chuyện này ra nói nữa thì cút xéo cho anh."
Tần Kiến liếm răng nanh, dùng sức cắt đứt một sợi gân bò, cậu cụp mắt gật đầu: "Được, nhưng ba tháng này không được có Cung Đình Đình hay Mẫu Đình Đình gì đó."
Tống Thành Nam vô thức với lấy bao thuốc trên bàn, cầm trên tay rồi lại đặt xuống, anh trầm ngâm một lúc, cuối cùng quyết định: "Chuyện của Cung Đình Đình anh sẽ nói rõ với cô ấy, nhưng anh làm như vậy không phải vì em mà là do anh đã quá hấp tấp, bây giờ nghĩ lại thì anh và cô ấy thật sự không hợp nhau."
Tần Kiến đặt dĩa bít tết đã được cắt thành miếng nhỏ trước mặt Tống Thành Nam, đổi dĩa của anh sang cho mình, rồi dựa vào lưng ghế, nửa cười nửa không: "Chủ nhiệm Tống cũng sở khanh thật đấy."
Đối mặt với lời mỉa mai của thiếu niên, Tống Thành Nam không phản bác, anh có hơi bực bội, tay lại sờ lên bao thuốc: "Dù sao chuyện này là anh không đúng, anh sẽ đi xin lỗi."
Tần Kiến im lặng một lúc, đưa tay cất bao thuốc trên bàn vào túi mình. Cậu lấy đôi đũa gắp miếng bít tết nguyên miếng của mình, giọng điệu chua ngoa: "Ăn đi, đắt chết đi được."
Quán này Tần Kiến đã đến hai lần, lần đầu tiên là đi xem mắt cùng Tống Thành Nam, bây giờ là lần thứ hai.
Trong danh sách ăn uống của Tần Kiến và Tống Thành Nam chưa bao giờ có những nhà hàng kiểu này. Tần Kiến là người ngay cả quán nhậu bình dân và hàng rong cũng thấy đắt, dù có đi ngang qua nhà hàng, cậu cũng chỉ liếc mắt nhìn vào để xem thằng ngu nào đang coi tiền như rác.
Nhưng vừa rồi khi đi đến ngã ba đường cùng Tống Thành Nam, cậu lại dừng bước, một bên là hướng về nhà trọ, một bên là con đường nhộn nhịp.
"Hôm nay ăn bít tết đi, chủ nhiệm Tống." Tần Kiến đứng ở ngã tư đường nhìn về phía khu phố sầm uất, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Cung Đình Đình làm nũng đòi ăn bít tết, "Anh cũng mời em một bữa đi."
Rất nhanh, Tần Kiến đã xử lý xong miếng thịt trên dĩa, cả bông cải xanh và cà rốt dùng để trang trí cũng không tha.
Lúc này Tần Kiến hơi hối hận, bữa ăn này coi như phí mất một ngày công của Tống Thành Nam. Cậu cầm chai tương cà trên bàn đổ lên miếng bít tết của Tống Thành Nam và dĩa trống của mình: "Ăn nhiều vào, ăn được đồng nào hay đồng đó."
Tâm trạng nặng nề vì sắp trở thành "Sở Khanh" của Tống Thành Nam bị Tần Kiến quấy nhiễu, anh tặc lưỡi nhìn miếng bít tết màu đỏ tươi, bất lực nói: "Người muốn ăn cũng là em, người xót tiền cũng là em, tuổi dậy thì thay đổi thất thường như vậy sao?"
"Không thể để dành cho hồ ly tinh bên ngoài được." Tần Kiến nhăn mặt vì vị chua của tương cà.
Tống Thành Nam đá vào chân cậu dưới gầm bàn: "Đừng có nói linh tinh, đã nói là không nói chuyện đó nữa rồi mà."
Tần Kiến liếc mắt nhìn anh, khó chịu nói: "Được, không nói. Không nói em thích anh, muốn ở bên anh, muốn mãi mãi ở bên anh, biển cạn đá mòn, tình này không đổi được chưa?"
"Thằng nhóc này!" Khuôn mặt già dặn của Tống Thành Nam hơi đỏ lên. Tần Kiến đã nói "thích" hai lần, so với sự kinh ngạc khi lần đầu nghe thấy thì lần này trong lòng Tống Thành Nam lại có thêm chút cảm xúc khó tả. Một lúc lâu sau, anh mới lấy lại bình tĩnh, nhìn khắp chung quanh, giống như ăn trộm nói nhỏ, "Đừng có tưởng anh chiều em là em có thể làm càn!"
Thiếu niên đối diện bỗng nhiên cười rạng rỡ, người mà bình thường chỉ cần nhếch mép đã coi như cười, bây giờ lại đang cười tươi rói. Cậu hắng giọng tự tin, như nói về điều đắc ý nhất: "Em cũng chỉ dựa vào điểm này thôi, chủ nhiệm Tống."
Tống Thành Nam bị nụ cười đó làm cho lóa mắt, anh muốn quay mặt đi nhưng không thể. Ánh đèn chùm của nhà hàng Tây chiếu xuống những đốm sáng hình thoi, lấp lánh trong mắt thiếu niên như những ngôi sao sáng. Cuối cùng Tống Thành Nam cũng hiểu được cảm giác "ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ vỡ". Vui buồn hờn giận của một người lại ảnh hưởng đến anh đến vậy. Khẽ thở dài một hơi, anh chỉ đành thỏa hiệp: "Kiến đại gia, em cứ làm loạn đi."
—-----