Editor: Gấu Gầy
Bước vào tháng tư, thành phố nhỏ ở Đông Bắc này cuối cùng cũng tan băng hết tuyết. Những nơi đón nắng đã thấy thấp thoáng màu xanh nhạt, cỏ cây khô héo lại một lần nữa trỗi dậy sức sống.
"Cái thời tiết chết tiệt này, lạnh người chứ không lạnh nước! Bác tài có thể bật điều hòa nóng lên một chút không, phía sau không có tí hơi ấm nào cả!" Có người trên xe khách đường dài lớn tiếng phàn nàn.
Tài xế không trả lời, chỉ có tiếng xe xóc nảy hai cái. Hệ thống sưởi trên xe quả thực không đủ ấm, cửa sổ dán băng dính có thể chắn gió lạnh, nhưng không thể chắn được hơi lạnh. Tống Thành Nam tháo khăn quàng cổ của mình quấn vào cổ Linh Đang. Trụ Tử ngủ trong lòng Thẩm Bình, chưa từng đi xa nên cậu bé rất phấn khích, quậy phá mấy tiếng đồng hồ, đến khi kiệt sức mới ngủ thiếp đi.
Thẩm Bình vốn ít nói, từ sau đêm hôm đó lại càng ít nói. Cô nhẹ nhàng dặn Linh Đang đừng chen lấn Tống Thành Nam, còn mình thì dịch người ra ngoài một chút.
Vì Thẩm Bình kiên quyết, bốn người chỉ mua hai vé xe, cô và Tống Thành Nam thay phiên nhau bế Trụ Tử, còn Linh Đang thì chen chúc giữa hai người. Vì cửa sổ lạnh, Tống Thành Nam chọn chỗ ngồi bên trong, bây giờ người phụ nữ ngồi ngoài cùng đã bị đẩy ra ngoài nửa cái mông.
Tống Thành Nam không biết làm thế nào với sự cứng đầu của Thẩm Bình trong một số chuyện. Từ nhỏ cô đã có tính cách như vậy, bây giờ lại trải qua nhiều chuyện, sự cứng đầu này càng rõ ràng hơn. Cô dường như tự nhốt mình trong một không gian kín mít, tự tay đeo lên mình gông cùm và xiềng xích, từ chối mọi giao tiếp với thế giới bên ngoài, cũng không bao giờ mở lòng tâm sự với ai.
Điểm đến của chuyến đi này là quê của Tống Thành Nam. Sau khi Tần Kiến tìm Trụ Tử về, hai người phụ nữ chua ngoa ở làng Tiểu Lý ngày nào cũng đến nhà trọ làm loạn, bất đắc dĩ Tống Thành Nam phải đưa ba mẹ con Thẩm Bình về nhà mẹ mình tạm lánh.
Chuyến xe đường dài 8 tiếng sẽ kéo dài suốt đêm, khuôn mặt Tống Thành Nam phản chiếu trên cửa kính xe, lắc lư theo sự xóc nảy. Đường nét khuôn mặt mờ ảo, vỡ vụn, là một vẻ yếu đuối không thuộc về chủ nhiệm Tống. Đêm khuya dễ khiến người ta buồn phiền, Tống Thành Nam nhìn màn đêm trôi qua ngoài cửa sổ, không thể tránh khỏi việc nhớ lại đêm hôm đó.
Sau khi Tần Kiến nổi giận vô cớ, Thẩm Bình xấu hổ vô cùng. Cô lau nước mắt trên mặt, nhanh chóng chạy về phòng Tống Thành Nam. Tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng khách chỉ còn lại anh và Tần Kiến. Thiếu niên vẫn giữ tư thế khoanh tay dựa vào cửa, chỉ là cậu đã tắt đèn trong phòng mình, vùng sáng hẹp đó lập tức tối sầm lại, Chúa đã thu hồi lòng tốt, không còn gieo hy vọng nữa.
Ánh mắt trong bóng tối cực kỳ sắc bén, Tống Thành Nam định chuyển chủ đề như thường lệ, nhưng Tần Kiến không cho anh cơ hội, giọng nói lạnh nhạt phá vỡ sự im lặng: "Chủ nhiệm Tống, anh không thấy lòng thương hại và lòng tốt của anh quá rẻ mạt sao? Và em cũng không phải là người duy nhất vắt kiệt lòng tốt rẻ mạt của anh."
Nói xong, thiếu niên quay người về phòng, để lại Tống Thành Nam một mình ngồi trong phòng khách vốn không rộng rãi, giờ đây lại càng trống trải.
Trong bóng tối, người đàn ông ngả người ra ghế sô pha. Những lời nói lạnh lùng của Tần Kiến cứ lởn vởn trong đầu anh, anh như bị những lời nói đó đóng băng, từng chút một lạnh lẽo lan ra khắp cơ thể. Một lúc lâu sau, người đàn ông mới chợt hiểu ra, khẽ tặc lưỡi, lẩm bẩm trong bóng tối: "Thằng nhóc, em muốn anh chỉ cưng chiều mỗi mình em sao? Chỉ có em mới được vắt kiệt anh?"
"Tham vọng lớn quá đấy, nhóc con." Tống Thành Nam mệt mỏi cả ngày, lại đấu trí đấu dũng cả buổi tối, nằm ngủ thiếp đi trên ghế sô pha. Chẳng biết từ lúc nào, anh cảm thấy vô cùng ấm áp, một chiếc chăn ấm được đắp lên người anh, tiếp theo là một cơ thể ấm nóng.
"Mấy giờ rồi, yên tĩnh một chút đi nhóc con." Tống Thành Nam thầm than thở trong lòng.
Ghế sô pha không rộng bằng giường, Tần Kiến áp sát vào, một chân thậm chí còn gác lên người anh.
"Con heo cũng bị đè tỉnh mất thôi." Tống Thành Nam nhắm mắt lại, kìm nén suy nghĩ muốn đánh người.
Trên cổ bỗng nhiên nóng ran, hơi thở nóng rực phả vào, Tần Kiến đêm nay dường như ít dịu dàng và chẳng kiêng dè.
Cậu đặt đầu vào hõm vai Tống Thành Nam, hơi thở gấp gáp tiết lộ sự bồn chồn của cậu. Song không có động tác nào tiếp theo, như một con thú dữ đang canh giữ cổ con mồi, cắn hay không cắn chỉ trong một ý nghĩ.
Tống Thành Nam thật sự rất buồn ngủ, trong ảo giác hòa bình này, anh dần dần mất đi ý thức. Không biết bao lâu sau, thiếu niên bên cạnh cựa quậy, đôi môi áp sát vào tai anh, khẽ nói: "Tống Thành Nam, em rất hy vọng anh có thể nghiêm túc đối mặt với tình cảm của em, nhưng đôi khi... em thấy anh cứ giả vờ ngủ như vậy cũng tốt."
Người đàn ông đột nhiên mở mắt ra trong bóng tối, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng lưng mờ ảo đang đứng dậy rời đi.
Hóa ra, cả hai đều ngầm hiểu ý nhau!
Linh Đang dựa vào người Thẩm Bình ngủ thiếp đi, Tống Thành Nam đưa tay ra nói nhỏ: "Đưa Trụ Tử cho em, em bế một lát."
Thẩm Bình đưa Trụ Tử cho Tống Thành Nam, xoa xoa cánh tay đã tê cứng, chỉnh lại tư thế ngủ của Linh Đang, rồi mới lấy nước trong túi ra uống một ngụm.
Lúc này, trong xe tiếng ngáy vang lên liên tục, ngoài tài xế, có lẽ chỉ có Tống Thành Nam và Thẩm Bình là còn tỉnh táo.
Tống Thành Nam kéo áo khoác từ dưới người lên đắp cho Trụ Tử: "Về nhà ở một thời gian đi, đợi em kiện mẹ chồng chị, bà ta sẽ không còn hung hăng chèn ép chị nữa. Đến lúc đó chị quay lại, có thể tìm một công việc trên thị trấn, em cũng tiện chăm sóc cho chị."
Thẩm Bình im lặng rất lâu rồi khẽ lắc đầu: "Chị chỉ biết làm ruộng, không biết làm gì khác. Chị phải về làng Tiểu Lý, sắp đến mùa gieo trồng rồi, hạt giống và phân bón đều chưa mua, chị phải về."
Tống Thành Nam nhíu mày: "Mẹ chồng chị ngang ngược, ngay cả trưởng làng cũng không muốn dây vào bà ta, chị quay lại ở làng Tiểu Lý sẽ không có kết quả tốt đâu. Mấy mẫu ruộng đó em sẽ giúp chị cho thuê, tiền kiếm được cũng không ít hơn chị tự canh tác là bao."
Tuy nhiên, Thẩm Bình vẫn lắc đầu: "Chị là người nhà quê, không thể rời xa ruộng đất."
"Vậy thì thuê một mảnh ruộng ở làng chúng ta, hoặc là trực tiếp canh tác trên ruộng nhà mình, nói với mẹ một tiếng là năm nay ruộng nhà mình không cho người ngoài thuê nữa, để chị canh tác hết. Vừa hay lúc chị ra đồng, mẹ có thể giúp chị trông con, ngày thường mẹ cũng không có ai nói chuyện, có Linh Đang và Trụ Tử bầu bạn cũng đỡ buồn."
Tống Thành Nam đang cảm thấy mình sắp xếp ổn thỏa, nào ngờ Thẩm Bình lại lắc đầu, giọng cô rất nhỏ, như làn gió thoảng trong đêm tối không thể nắm bắt: "Chị muốn canh tác trên ruộng của mình. Nếu chị không về trồng, mảnh ruộng đó sẽ bị mẹ chồng chị chiếm mất, chị... chỉ còn lại mảnh ruộng đó thôi."
"Trồng ruộng nhà mình chẳng phải cũng như vậy sao?"
"Không giống nhau." Thẩm Bình hiếm khi nói chuyện bằng giọng điệu kiên quyết như vậy. Cô cúi đầu xuống, hàng mi run rẩy, né tránh ánh mắt của Tống Thành Nam.
Tống Thành Nam sững người, để người phụ nữ thoải mái hơn một chút, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đường quê hẹp, cành cây khô bên đường thường xuyên quệt vào thân xe, phát ra tiếng "xào xạc", khiến anh nhớ đến cái cây nhỏ mà Thẩm Bình trồng mười mấy năm trước.
Lúc đó là ngày Tết trồng cây, trường học tổ chức trồng cây. Người khác đều trồng cây theo nhóm, chỉ có Thẩm Bình cứng đầu nhất quyết tự mình trồng một cái cây, mệt đến toát cả mồ hôi, nhưng lại không cho Tống Thành Nam giúp đỡ.
Cái cây được trồng trên ngọn đồi trọc, mấy năm đó Thẩm Bình thường xuyên đến xem, xới đất, tưới nước, chăm sóc rất cẩn thận. Tống Thành Nam nhớ mình đã từng hỏi cô tại sao lại quan tâm đến một cái cây như vậy. Thẩm Bình khi đó còn là một thiếu nữ, nhìn màu xanh mướt trải dài, nhếch mép cười: "Nó là của chị, thứ duy nhất thuộc về chị."
Nhặt rác, mồ côi, sống nhờ nhà người khác, nửa đời người phiêu bạt, không nơi nương tựa khiến cô cực kỳ thiếu cảm giác an toàn. Một cái cây có thể giải tỏa nỗi cô đơn nhất thời của cô, một mảnh ruộng có thể khiến cô quên đi nỗi sợ không nơi nương tựa.
Tống Thành Nam suy nghĩ một hồi, hiểu được sự cứng đầu và lo lắng của cô, anh gật đầu an ủi: "Nếu chị muốn trồng trên mảnh ruộng đó thì cứ tiếp tục trồng, để em nghĩ cách."
Đôi mắt người phụ nữ lập tức sáng lên.
........
Tác giả: Chị Bình cũng khổ thật đấy, nhưng mà...
—-----