Editor: Gấu Gầy
Càng gần đến kỳ thi đại học, Tần Kiến càng bồn chồn. Thỏa thuận ba tháng sắp hết hạn, cậu không biết làm cách nào để giữ Tống Thành Nam.
Tần Kiến đôi khi rất khâm phục Tống Thành Nam, dù trong hoàn cảnh khó xử đến đâu cũng có thể tự nhiên bình tĩnh. Giả bộ hồ đồ, Tống Thành Nam đúng là một tay lão luyện.
Gần đến kỳ thi, học sinh hiếm khi trốn học, trừ Tần Kiến ra. Đẩy cửa "Trần Nhưỡng", tiếng nhạc êm dịu tràn ra, giống như muốn len lỏi qua lỗ chân lông trên da vào tận xương tủy, dệt thành một tấm lưới dày đặc trong cơ thể, khiến người ta trở nên uể oải lười biếng. Nhưng tấm lưới này không thể giam giữ Tần Kiến, cậu như một thanh kiếm sắc bén, xé toạc một đường trong màn sương mù mịt. Ánh mắt đảo quanh, không thấy người mình muốn tìm, cậu gật đầu với thanh niên sau quầy bar, quen đường quen lối tìm đến một căn phòng nhỏ phía sau quán.
Cửa hé mở một khe hở, bên trong dường như không có ai, Tần Kiến đẩy cửa bước vào. Căn phòng không lớn, bên trái dựa vào tường có một chiếc giường đơn, đầu giường có một chiếc tủ sắt đơn giản, vừa là tủ vừa là bàn, trên đó có một ly rượu vang đỏ, chất lỏng màu sắc rực rỡ nằm yên tĩnh, ngay cả mùi rượu cũng thoang thoảng. Bên phải căn phòng thông với một căn phòng nhỏ hơn, Tần Kiến nhớ trước đây nơi đó dùng để chứa rượu và đồ lặt vặt, bây giờ đã được thay bằng một cánh cửa kính mờ, lúc này đang có tiếng nước chảy róc rách từ bên trong truyền ra. Cậu trầm ngâm một lúc, quay người định đi thì tiếng nước dừng lại, cánh cửa kính mờ được kéo ra từ bên trong.
Người đi ra là Cao Trình, Tần Kiến đến tìm anh ta.
Lúc này Cao Trình mặc đồ ngủ bằng vải cotton, toàn thân tỏa ra hơi nước ẩm ướt. Nhìn thấy thiếu niên, anh ta khá ngạc nhiên: "Tần Kiến, sao cậu lại đến đây? Không phải sắp thi đại học rồi sao?" Anh ta vừa hỏi vừa lau tóc, thấy thiếu niên liếc nhìn cánh cửa kính phía sau, cười cười giải thích, "Đôi khi về muộn không muốn về nhà thì ở lại đây, tôi đã dọn dẹp phòng chứa đồ rồi, đun ít nước nóng để tắm rửa tạm."
Tần Kiến thờ ơ gật đầu, tâm trí hoàn toàn không đặt vào đó.
"Nói đi, thằng nhóc cậu không có rảnh hơi mà đến Điện Tam Bảo, tìm tôi có chuyện gì?" Cao Trình ném khăn tắm sang một bên, cầm ly rượu vang đỏ lên tao nhã lắc nhẹ, giống như đang đánh thức một người đẹp đã ngủ say từ lâu, "Tôi đoán vẫn là chuyện liên quan đến chủ nhiệm Tống đúng không?"
Tần Kiến kéo một cái ghế lại gần rồi ngồi xuống, góc nhìn từ dưới lên khiến đường nét trên khuôn mặt cậu càng thêm sắc bén: "Sao Cung Đình Đình lại đi quấn lấy Tống Thành Nam nữa rồi?"
Cao Trình nhấp một ngụm rượu, thưởng thức hương vị chua chát nồng nàn một lúc rồi mới trả lời: "Sở Vân vốn dĩ không bằng chủ nhiệm Tống, việc cô gái kia quay lại là chuyện sớm muộn thôi."
Tần Kiến không hề khách sáo với ông chủ cũ: "Bớt diễn đi Cao Trình, anh đừng có giả vờ trước mặt tôi, với bản lĩnh của anh chẳng lẽ không nhìn ra người phụ nữ đó ham tiền sao? Cô ta lớn tuổi rồi, nếu không tìm được người giàu có hơn thì Tống Thành Nam đương nhiên là lựa chọn tốt nhất để kết hôn. Nhưng nếu có cơ hội quen biết người giàu, cô ta còn nhớ đến Tống Thành Nam là ai sao?"
Cao Trình nhướng mày, nheo mắt lại, nhấp một ngụm rượu, không phủ nhận cũng không khẳng định.
"Với lại Sở Diêm Vương cũng không phải là người kén chọn, cộng thêm thái độ y như muốn ăn tươi nuốt sống nhau của anh ta và Cung Đình Đình hôm đó, bọn họ không thể không xảy ra chuyện gì. Nếu người phụ nữ đó quen được Sở Diêm Vương, chắc chắn sẽ không quay lại, nhưng hôm qua cô ta lại đi quấn lấy Tống Thành Nam." Giọng điệu của Tần Kiến không được tốt, "Tôi đã đi tìm Sở Diêm Vương, anh ta bảo tôi đến hỏi anh."
Cao Trình đặt ly rượu xuống, hơi lúng túng "chậc" một tiếng: "Hôm đó hai người họ đúng là lửa gần rơm,... nóng lòng muốn làm chuyện đó ngay trong phòng tôi, cậu nói tôi có thể đồng ý sao? Tôi đương nhiên phải vào ngăn cản."
Khuôn mặt trắng trẻo của người đàn ông bỗng nhiên đỏ ửng, đầu ngón tay cầm ly rượu cũng hồng hồng: "Lúc tôi vào, Sở Diêm Vương đã cởi hết quần áo rồi, mẹ kiếp, dáng người kia... con mẹ nó ngon." Anh ta ngẩng đầu liếc nhìn Tần Kiến, rồi lại chậm rãi nói tiếp, "Cậu biết tôi là gay mà, lúc đó... đúng là hơi thèm."
Tần Kiến đột nhiên đứng bật dậy: "Anh... anh nói là anh...?"
Cao Trình có vẻ ngoài ôn hòa tuấn tú, nhưng mỗi khi cầm ly rượu lên, vẻ gian xảo trong xương cốt lại không thể che giấu được. Anh ta rũ mắt, lời nói phảng phất hương rượu nồng: "Ừ, tôi đã cướp mất rồi."
Tần Kiến không ngờ lại như thế, sự việc phát triển theo hướng kỳ lạ vượt quá mọi dự đoán của cậu. Thiếu niên vò đầu bứt tóc, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói: "Anh đã nói là anh không động vào trai thẳng mà."
"Đúng, tôi đã nói." Cao Trình gật đầu, "Nhưng tôi không động vào trai thẳng có nghĩa là không yêu đương với trai thẳng, cậu chính là ví dụ điển hình nhất."
"Chủ nhiệm Tống chín chắn, điềm tĩnh, anh ấy tự biết cách xử lý mối quan hệ với Cung Đình Đình." Cao Trình tìm một cái ly rót rượu đưa cho thiếu niên, "Còn cậu, đừng nên cố chấp nữa. Tôi khuyên cậu một câu, cậu có thể ngăn cản đào hoa của chủ nhiệm Tống một lần, nhưng không thể ngăn cản cả đời. Không có Cung Đình Đình thì cũng có Vương Đình Đình, Lý Đình Đình. Anh ấy không có tình cảm với cậu, cậu có làm gì cũng vô ích, chỉ khiến người ta chán ghét, dần dần sẽ bào mòn tình cảm ít ỏi giữa hai người."
Tần Kiến cụp mắt xuống, không cầm ly rượu. Cậu muốn phản bác nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, không thể thốt ra bất kỳ lời nào. Những đạo lý kia cậu đều hiểu rõ, cứ nghĩ rằng không đối mặt thì có thể trốn tránh. Bây giờ thời hạn ba tháng đã sắp hết, tối qua lại nhìn thấy Cung Đình Đình quấn lấy Tống Thành Nam ở cổng trường, Tần Kiến sốt ruột, ngay cả vẻ ngoài bình tĩnh giả tạo cũng không giữ được nữa. Cậu như một con ruồi mất đầu bay loạn lung tung, ngu ngốc đến mức chạy đi tìm Sở Diêm Vương hỏi tại sao hắn không ở bên Cung Đình Đình, rồi lại chạy đến hỏi Cao Trình. Giống như chỉ cần giải quyết được Cung Đình Đình là mọi chuyện sẽ ổn thỏa, cậu và Tống Thành Nam sẽ mãi mãi yên bình.
Tần Kiến biết mình đang tự lừa dối bản thân, nhưng cậu không có cách nào để bình tĩnh lại. Trong đầu cậu luôn có một âm thanh, tiếng tích tắc của đồng hồ đếm ngược, mỗi tiếng tích tắc đều báo hiệu thời gian Tống Thành Nam rời đi đang đến gần.
"Két", cửa phòng bị đá tung ra, người chưa đến, tiếng đã vang lên trước: "Cao Trình, xem tôi mang gì đến cho cậu này, tôi nhờ người mua từ nước ngoài đấy, đắt lắm, nghe nói là rượu được ủ..."
Sở Diêm Vương đang cầm một chai rượu vang đỏ trên tay, giọng nói đột nhiên dừng lại. Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy hai người trong phòng, ánh mắt từ Cao Trình đang ướt át lướt qua Tần Kiến, cuối cùng dừng lại ở ly rượu vang đỏ được đưa đến trước mặt thiếu niên.
"Uống rồi à?" Sắc mặt Sở Diêm Vương âm u đáng sợ, hắn ném chai rượu vang đỏ trên tay lên giường, "Sao, định giở trò say rượu loạn tính à?"
Cao Trình đặt ly rượu xuống, ánh mắt bỗng nhiên lạnh lùng. Anh ta vuốt ngược mái tóc ướt ra sau, để lộ vầng trán trơn bóng: "Cũng không phải là không thể, Sở đại gia có tạo điều kiện không?"
"Cậu!" Sở Diêm Vương chỉ tay vào Cao Trình, "Được, Cao Trình, cậu giỏi lắm, cậu lợi hại lắm! Tình cảm không thể cưỡng cầu, nếu Sở Vân tôi còn dùng mặt nóng áp vào mông lạnh của cậu nữa, tôi thề sẽ theo họ cậu!"
Hắn liếc mắt, hung dữ nhìn Tần Kiến, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hèn chi thằng quỷ mày hôm nay chạy đến chỗ tao hỏi linh tinh, hóa ra là muốn đẩy tao cho con nhỏ Đình Đình chết tiệt kia để cướp bồ của tao! Được, Tần Kiến, mày giỏi lắm, Sở Vân tao chưa từng chịu nhục như vậy, thời gian còn dài, mày đợi mà xem!"
Nói xong, hắn xoay người bỏ đi, trước khi đi còn tức giận đá mạnh vào cửa. Cánh cửa vốn đã ọp ẹp lập tức rơi khỏi khung cửa, ngã xuống đất phát ra tiếng động lớn.
_______