Tướng Công Nhà Tỷ Tỷ - Sáng Rực Như Sao Trăng

Chương 66.1

66

 

Tiết Nhạn bị Phúc Bảo kéo ra ngoài, nàng vừa nhai quýt, vừa nói lí nhí: "Vẫn chưa trang điểm!"

 

Phúc Bảo ngẩn người một lúc, che miệng cười trộm, thầm nghĩ tuy ngoài mặt nhị tiểu thư trông có vẻ không vội, nhưng e rằng trong lòng đã sớm bay đến cầu Tiên Duyên để gặp Ninh vương rồi.

 

"Nô tỳ biết nhị tiểu thư chỉ là ngoài mặt không vội, kỳ thật trong lòng vẫn mong mau chóng đến cầu Tiên Duyên gặp điện hạ! Nô tỳ sẽ trang điểm cho nhị tiểu thư ngay."

 

Tiết Nhạn bẻ một múi quýt nhét vào miệng Phúc Bảo, nói với Phúc Bảo trong gương: "Quýt này ngọt lắm, Phúc Bảo cũng nếm thử xem."

 

"A, chua quá." Phúc Bảo chua đến mức nhăn mặt.

 

Nàng biết nhị tiểu thư đang xấu hổ, quýt kia là để bịt miệng nàng, bèn không trêu chọc nhị tiểu thư nữa, chuyên tâm chải tóc trang điểm cho nàng, thoa son điểm phấn cho nàng, nhìn nốt ruồi son đỏ tươi dưới mắt nàng, trên khuôn mặt trắng nõn kia, nốt ruồi son càng thêm phần quyến rũ.

 

Phúc Bảo nghĩ, đại tiểu thư có khí chất cao quý lạnh lùng, còn nhị tiểu thư thì trông thông minh lanh lợi, nốt ruồi này càng thêm phần tinh nghịch.

 

Tuy nhị tiểu thư và đại tiểu thư có dung mạo giống nhau, nhưng vì nốt ruồi này mà khí chất lại hoàn toàn khác biệt, nhưng nếu họ không nói chuyện cũng không làm bất kỳ động tác nào, thì chỉ có thể dựa vào nốt ruồi này để phân biệt cặp tỷ muội song sinh này.

 

Cuối cùng, Phúc Bảo thoa một chút son đỏ lên đôi môi hồng nhạt, khiến mỹ nhân trong gương càng thêm rạng rỡ.

 

Phúc Bảo có mắt thẩm mỹ tốt, để phối hợp với lớp trang điểm hôm nay, nàng chọn cho Tiết Nhạn một chiếc áo choàng lông cáo màu đỏ, khiến Tiết Nhạn vừa xinh đẹp vừa không mất đi vẻ hoạt bát đáng yêu, càng thêm rực rỡ, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

 

"Nếu Vương gia nhìn thấy nhị tiểu thư như vậy, e rằng vui đến mức hồn vía lên mây mất. Nô tỳ nghe nói tối nay Vương gia muốn tạo bất ngờ lớn cho nhị tiểu thư, chẳng lẽ Vương gia muốn cầu thân nhị tiểu thư ngay tại chỗ sao?"

 

Phúc Bảo hai mắt sáng lên, tưởng tượng cảnh nhị tiểu thư đến như ước hẹn, cầu Tiên Duyên đèn lồng rực rỡ như sao, Ninh Vương điện hạ mặc cẩm y cầm ô ngóng đợi, khổ sở chờ đợi giai nhân.

 

Lúc này, Tiết Nhạn mặc y phục đỏ thắm chạy thẳng vào lòng người yêu, hai người ôm nhau chặt trong ánh đèn rực rỡ.

 

Vương gia liền lấy định tình tín vật đã chuẩn bị từ trước tặng cho nhị tiểu thư, bày tỏ tấm lòng với Tiết Nhạn, rồi nói ra những lời tỏ tình cảm động lòng người.

 

Tiết Nhạn khẽ điểm lên trán Phúc Bảo, cười nói: "Còn ngây ra đó làm gì nữa!"

 

Phúc Bảo cười cười: "Nô tỳ xem thoại bản nhiều quá, không nhịn được nghĩ hơi nhiều, xe ngựa ra khỏi phủ, Tiết quản gia đã chuẩn bị xong rồi, nhị tiểu thư, chúng ta cũng mau chóng xuất phát thôi! Đừng để điện hạ chờ lâu."

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Nàng đã nóng lòng muốn xem Ninh vương bày tỏ tình ý với nhị tiểu thư, tu thành chính quả.

 

Bên ngoài gió bắc thổi mạnh, tuyết rơi dày đặc, bông tuyết lớn như hoa liễu bay múa trên trời.

 

Dư thị đứng ngoài cửa nghe thấy lời Phúc Bảo nói, siết chặt khăn tay trong tay, ho khan vài tiếng.

 

Tiết Nhạn nghe thấy tiếng ho, thấy Trúc Quả dìu mẫu thân đến, vội vàng chạy ra đón, ân cần hỏi: "Bên ngoài trời lạnh, phong hàn của mẫu thân chưa khỏi, không thể bị gió thổi, xin mẫu thân mau vào nhà tránh gió."

 

"Được." Dư thị vào nhà ngồi xuống, Tiết Nhạn tự tay pha trà cho Dư thị.

 

Dư thị bưng chén trà nhấp một ngụm, nhìn Tiết Nhạn: "Nhạn nhi đang vội ra ngoài sao?"

 

Tiết Nhạn đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Hôm nay là Tết Nguyên tiêu, con muốn ra ngoài xem, nên bảo Phúc Bảo chuẩn bị xe ngựa, muốn đi xem hội đèn lồng."

 

"Là đi gặp ai sao? Ninh vương tối nay hẹn gặp Nhạn nhi phải không?" Dư thị che miệng, ho khan vài tiếng, trên mặt cũng lộ ra vẻ tức giận.

 

"Nghe nói mấy ngày nay Ninh vương phủ đang rầm rộ chuẩn bị, nói với bên ngoài là muốn làm hỷ sự, Nhạn nhi, Ninh vương tái giá, sẽ không lại liên quan đến Tiết gia chúng ta chứ?"

 

Dư thị đã biết rõ mà còn cố tình hỏi gặn, là để thăm dò Tiết Nhạn.

 

Tối qua Nguyệt phi lại đích thân đến thăm, chắc cũng là vì hôn sự của Ninh vương mà đến, nhưng trưởng nữ đã c.h.ế.t, sao bà có thể trơ mắt nhìn Ninh vương cưới tiểu nữ nhi của mình, tối qua bà lấy cớ bị bệnh nên không gặp Nguyệt phi.

 

"Nhạn nhi chẳng lẽ quên rồi sao, Ninh vương là tỷ phu của con, nếu con qua lại với Ninh vương, người ngoài sẽ nhìn con như thế nào, lại sẽ bàn tán về Ngưng nhi ra sao? Ngưng nhi đã c.h.ế.t rồi, chẳng lẽ đến c.h.ế.t vẫn phải chịu đựng lời đàm tiếu, dưới suối vàng cũng không được yên sao?"

 

Những lời này của Dư thị rất nặng nề, mang theo giọng điệu chất vấn, khi bà tưởng rằng cả nhà cuối cùng cũng vượt qua được khó khăn, lại hay tin trưởng nữ nhảy sông tự vẫn, bà không chịu nổi đau đớn, sinh bệnh nặng, nằm liệt giường, bệnh suốt hơn mười ngày.

 

Hôm đó, Ninh vương đích thân ôm Tiết Nhạn về phủ, trên người Tiết Nhạn còn mặc y phục của Ninh vương, không ngờ bọn họ đã thân mật như vậy, ai còn quan tâm đến trưởng nữ đã chìm xuống đáy hồ lạnh lẽo, không bao giờ tỉnh lại nữa, biết tin trưởng nữ qua đời, bà đau lòng như cắt. Nhưng dù thế nào, bà cũng sẽ không trơ mắt nhìn Tiết Nhạn tiếp tục sai lầm, bà phải ngăn cản Tiết Nhạn và Ninh vương dây dưa thêm nữa.

 

Bà nắm tay Tiết Nhạn trong lòng bàn tay, cố nén cơn giận trong lòng, tức đến run người.

 

Thấy mẫu thân mang vẻ bệnh tật, trên khuôn mặt tiều tụy càng thêm phần lo lắng, Tiết Nhạn hiểu mẫu thân xuất thân danh môn, rất coi trọng lễ nghi phép tắc, cũng biết mẫu thân vì cái c.h.ế.t của tỷ tỷ mà oán giận trong lòng. Nàng hiểu tâm trạng của mẫu thân, chỉ e bà vì cái c.h.ế.t của Tiết Ngưng mà giận chó đánh mèo lên Hoắc Ngọc.

 

Nhưng chuyện Tiết Ngưng nhảy hồ không liên quan đến Hoắc Ngọc, Tiết Ngưng mê muội bị Nhu phi lợi dụng hãm hại Hoắc Ngọc, Hoắc Ngọc đã nương tay với nàng, không truy cứu tội danh mưu hại hoàng tử của nàng.

 

"Mẫu thân quên rồi sao? Con từng theo nghĩa phụ đi buôn bán khắp nơi, cũng từng bị người ta chỉ trỏ nói là thân nữ nhi không nên xuất đầu lộ diện, càng không nên ngồi cùng bàn với nam nhân uống rượu bàn chuyện làm ăn, nhưng con cảm thấy lễ nghi phép tắc không quan trọng bằng kế sinh nhai của cả nhà."

 

Dư thị tức giận ném chén trà trong tay xuống đất, toàn thân run lên: "Con... con nhất định phải gả cho hắn sao? Chẳng lẽ con không quan tâm đến cái c.h.ế.t của tỷ tỷ con chút nào sao?"

 

Dư thị đỏ hoe mắt, nước mắt tuôn rơi, trong lòng vừa thất vọng vừa tuyệt vọng: "Trời lạnh như vậy, nàng rơi xuống hồ băng, phải đau đớn và tuyệt vọng đến nhường nào! Mà nàng đi đến bước đường này, đều là do Ninh vương ép buộc, con thật sự muốn gả cho kẻ đã g.i.ế.t tỷ tỷ con sao?"

 

Mấy ngày trước, có người đến tìm bà, nói ra Ninh vương vì muốn cưới Tiết Nhạn làm thê tử, đã ép buộc Tiết Ngưng hòa ly như thế nào, cuối cùng ép trưởng nữ nhảy sông tự vẫn.

 

Phúc Bảo nghe thấy động tĩnh trong phòng không ổn, liền định đi tìm Tiết Khoáng nghĩ cách, giả vờ đau bụng muốn đi nhà xí, lại bị Trúc Quả canh giữ ở cửa chặn lại: "Phu nhân đã dặn, hôm nay cô và nhị tiểu thư không được đi đâu cả."

 

"Người đâu!"

 

Hai hộ vệ cao lớn xuất hiện trước mặt Phúc Bảo, Phúc Bảo vừa định chạy đã bị bắt lại, bị trói chặt, còn bịt miệng.

 

Phúc Bảo trợn mắt nhìn Trúc Quả, miệng phát ra tiếng ú ớ, Trúc Quả nói với hai hộ vệ: "Đưa cô ta lên xe ngựa, phu nhân đã nói, tối nay sẽ rời khỏi kinh thành."

 

Phúc Bảo lắc đầu nguầy nguậy, muốn lên tiếng nhắc nhở Tiết Nhạn, lại bị hai hộ vệ kéo đi.

 

Dư thị cố nén cơn giận trong lòng, nắm tay Tiết Nhạn, dịu dàng khuyên nhủ: "Trên đời này còn rất nhiều nam nhân tốt hơn Ninh vương, tại sao con lại cứ chọn hắn. Coi như mẫu thân cầu xin con, cả đời này đừng gặp lại hắn nữa được không?"

 

Tiết Nhạn nói: "Nếu nói bức tử tỷ tỷ, đó là con chứ không phải Ninh vương, tỷ tỷ bị Nhu phi lợi dụng, dùng Thất Hồn thảo hại Ninh Vương điện hạ, là con tìm Tiết Ngưng, để tỷ ấy rời khỏi kinh thành."

 

Nhưng không ngờ Tiết Ngưng không chịu nổi sự thật, lại chọn cách nhảy sông tự vẫn.

 

"Nếu nói tỷ ấy bị ai hại c.h.ế.t, vậy thì là con hại c.h.ế.t."

 

Dư thị tức giận tát Tiết Nhạn một cái, nhưng thấy năm dấu tay đỏ ửng hiện lên trên mặt Tiết Nhạn, bà trút hết cơn giận và nỗi đau trong lòng, dần dần bình tĩnh lại, mới hoàn toàn ý thức được mình đã mất kiểm soát đánh tiểu nữ nhi.

 

Bà chỉ là không thể chấp nhận sự thật rằng nữ nhi mà bà đã dành hết tâm huyết và tình cảm, yêu thương cả đời lại đã c.h.ế.t, nhưng sau khi đánh xong, bà lại hối hận. Bà biết chuyện Tiết Ngưng ngang bướng muốn đổi hôn, cũng biết Tiết Ngưng vì không muốn rời khỏi vương phủ, bị Nhu phi lợi dụng, hạ độc Ninh vương, càng biết cái c.h.ế.t của Tiết Ngưng căn bản không thể trách Tiết Nhạn, ngược lại người luôn chịu uất ức là tiểu nữ nhi hiểu chuyện này của bà.

 

Nhưng bà vẫn không thể chấp nhận, không thể chấp nhận Tiết Ngưng cứ thế c.h.ế.t đi, bà hận Ninh vương, hận Ninh vương ép buộc đến cùng.

Bình Luận (0)
Comment