Tướng Công Nhà Tỷ Tỷ - Sáng Rực Như Sao Trăng

Chương 66.2

Bà đau lòng xoa nhẹ lên má Tiết Nhạn bị đánh sưng: "Xin lỗi, mẫu thân không nên đánh con. Mẫu thân biết con đã chịu nhiều khổ cực vì cứu Tiết gia, càng biết cái c.h.ế.t của Ngưng nhi không thể trách con, mẫu thân chỉ là không thể chấp nhận con và Ninh vương, ở bên phu quân của Ngưng nhi."

 

Bà ôm Tiết Nhạn vào lòng, vẻ mặt đau khổ, nghẹn ngào nói: "Nhạn nhi, mẫu thân chỉ còn lại mình con là nữ nhi, coi như mẫu thân cầu xin con, cầu xin con đừng đi gặp hắn. Hãy giữ lại chút thể diện cuối cùng cho tỷ tỷ đã mất của con."

 

Tiết Nhạn lại nói: "Mẫu thân... con không thể đồng ý với người. Từ nhỏ nghĩa phụ đã dạy con người ta nên sống vì mình, phải tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình. Tuy con từ nhỏ đã rời nhà, không được nuôi dưỡng bên cạnh mẫu thân, nhưng tấm lòng kính trọng phụ mẫu của con không hề ít hơn tỷ tỷ, nhưng dù vậy, cuộc đời của con cũng chỉ có thể do chính con làm chủ, lựa chọn của con đều là sau khi suy nghĩ kỹ càng mới đưa ra lựa chọn mà con cho là đúng đắn, vì vậy, con không thể đồng ý với mẫu thân."

 

"Được được được..." Dư thị bưng chén trà nhấp một ngụm, thở dài: "Mấy năm nay tuy con không được nuôi dưỡng bên cạnh ta, nhưng ta cũng có thể nhìn ra con là người rất có chủ kiến, ta biết mình không thể khuyên được con."

 

"Cảm ơn mẫu thân đã hiểu cho con." Tiết Nhạn đứng dậy, khom người hành lễ với Dư thị, định quay người đi ra ngoài.

 

Nhưng Dư thị lại nói: "Nhạn nhi, con có biết không? Tối qua Bát hoàng tử đến cầu xin phụ thân con giữa đêm khuya, trên đường hồi cung đã gặp thích khách, Bát hoàng tử bị ám sát, Tiết quý phi cũng ngã xuống giếng c.h.ế.t đuối. Không chỉ vậy, Túc vương cũng bị người ta siết cổ c.h.ế.t trong ngục. Nhưng Nhu phi đã bị giam vào Thận Hình ty, vậy còn ai làm chuyện tàn nhẫn như vậy, còn muốn dồn ép quý phi và Bát hoàng tử đến đường cùng chứ?"

 

Tiết Nhạn vô cùng kinh ngạc, nghe nói từ khi Tiết quý phi bị đày vào lãnh cung, bà ta đã phát điên rồi, Bát hoàng tử bị gãy chân, tàn tật suốt đời, không ngờ lại có người vẫn không buông tha cho Tiết quý phi và Bát hoàng tử.

 

"Mẫu thân nghi ngờ là Ninh vương làm sao?"

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Dư thị cau mày: "Nhìn khắp thiên hạ, Thái tử đã c.h.ế.t, Bát hoàng tử và Tam hoàng tử là người có tư cách kế thừa ngôi vị nhất lại bị g.i.ế.t, Thánh thượng chỉ còn lại ba vị hoàng tử, Tứ hoàng tử bị bệnh về mắt, đã sớm không còn cơ hội tranh giành ngôi vị Thái tử, còn Ngũ hoàng tử chỉ ham mê ăn chơi hưởng lạc, đã sớm đến đất phong. Bát hoàng tử và Tam hoàng tử đã c.h.ế.t, người duy nhất được lợi chính là Ninh vương. Tiết quý phi là cô mẫu của con, Bát hoàng tử là đường huynh của con, hắn ta tâm địa độc ác như vậy, tuyệt đối không phải là lương phối a!"

 

"Mẫu thân, chuyện này chắc chắn không phải do Ninh vương làm. Cho dù hắn vì ngôi vị hoàng đế, Tiết quý phi và Bát hoàng tử cũng không còn gây ra bất kỳ nguy hiểm nào cho hắn nữa, tại sao hắn lại phải rước họa vào thân chứ!"

 

Dư thị tức giận nói: "Hắn có lẽ là người bản tính hung ác, con đừng quên Tiết quý phi từng phái người ám sát Ninh vương, có lẽ hắn đã sớm ghi hận trong lòng, nhân cơ hội thân phận của Nhu phi bị bại lộ, mọi người không hề đề phòng, ra tay g.i.ế.t người diệt khẩu! Nhạn nhi, phụ thân con đã dâng tấu, xin cáo lão hồi hương, cả nhà chúng ta tối nay sẽ rời khỏi kinh thành."

 

Tiết gia trải qua việc bị hãm hại, Tiết lão phu nhân qua đời, cả Tiết gia gặp nạn, suýt c.h.ế.t oan trong ngục, sau chuyện này, Tiết Viễn càng hiểu rõ chỉ có bình an của cả nhà mới là quan trọng nhất, trong kinh thành tranh đấu không ngừng, nguy hiểm rình rập, nếu tiếp tục ở lại kinh thành, bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu, e rằng sẽ không còn may mắn như trước nữa.

 

Hành động này của Tiết Viễn cũng là để bảo vệ gia đình.

 

Dư thị nhìn Tiết Nhạn nói: "Tối nay sẽ đi."

 

"Nhanh vậy sao?" Nàng đã hẹn với Hoắc Ngọc tối nay gặp nhau ở cầu Tiên Duyên, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời dần tối, tuyết rơi dày đặc, gió rét gào thét, chỉ e hắn đã sớm đợi đến sốt ruột rồi, cũng không biết hắn có tức giận vì chuyện này không?

 

Tiết Nhạn nghĩ phụ thân đột nhiên quyết định cả nhà rời khỏi kinh thành, ngoài việc lo lắng Tiết gia bị cuốn vào sóng gió, e rằng cũng có ý tránh mặt Ninh vương.

 

Dư thị nói: "Chẳng phải con luôn muốn đến Lư Châu thăm nghĩa phụ sao? Lão gia đã viết thư cho Hứa lão gia rồi, chúng ta sẽ đến Lư Châu trước rồi tính sau."

 

Tiết Nhạn gật đầu: "Vâng, mẫu thân cho phép con đi chào tạm biệt Ninh vương, rồi cùng phụ thân và mẫu thân đến Lư Châu."

 

Kỳ thật nàng cũng lo lắng nếu mình không đi, Ninh vương sẽ cứ đợi mãi, bên ngoài trời lạnh như vậy, đợi lâu mấy canh giờ trong tuyết lớn, cho dù là thân thể bằng sắt cũng không chịu nổi.

 

Dư thị liếc nhìn làn khói nhẹ nhàng bay ra từ lư hương, nói: "Ninh vương là người như thế nào? Nếu hắn muốn có được, hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để giữ con lại, đến lúc đó con còn đi được sao? Không chỉ vậy, e rằng cả Tiết gia cũng không đi được."

 

Tiết Nhạn nhìn theo ánh mắt của mẫu thân, nhìn làn khói bay ra từ lư hương, đột nhiên cảm thấy hơi chóng mặt, yếu ớt nói: "Mẫu thân đã động tay động chân vào hương này."

 

Là nàng quên mất, tài nghệ điều chế hương liệu xuất thần nhập hóa của Tiết Ngưng là học được từ mẫu thân Dư thị, Dư thị cũng là cao thủ điều hương chân chính, nàng mềm nhũn người, ngã xuống đất.

 

Dư thị nhìn Tiết Nhạn đã ngủ say, đau lòng nói: "Ta biết mình không thể thuyết phục được con, nhưng ta không thể trơ mắt nhìn con chọn một con đường sai lầm."

 

Bà sai hai nha hoàn dìu Tiết Nhạn lên xe ngựa, đợi đến khi ra khỏi thành, đến Lư Châu, rồi lại khuyên nàng thay đổi chủ ý.

 

"Phu nhân, đã chuẩn bị xong xuôi để khởi hành chưa?"

 

Tiết Viễn nhìn tòa phủ đệ đã sống gần nửa đời người và tấm biển treo cao, trong lòng cảm khái muôn phần.

 

Dư thị thở dài: "Đột nhiên phải rời đi, thật sự là không nỡ a!"

 

Tiết Viễn ôm bà vào lòng, nhìn hạ nhân trong phủ đang bận rộn, bọn họ đang bê những hòm xiểng đã được sắp xếp lên xe ngựa.

 

Ông đã đổi hết những đồ vật quý giá trong phủ thành tiền, trừ những bức thư họa được coi là bảo bối, những thứ khác có thể bán đều đã bán, chính là để tiện mang đi, để lại chút tiền, cũng để tìm đường lui cho con cái.

 

"Nhưng vì con cái, vẫn phải nhanh chóng rời khỏi kinh thành, nơi thị phi này."

 

Tiết Viễn nắm tay Dư thị, cùng nhau lên xe ngựa đến Lư Châu, dặn dò Tiết quản gia: "Xuất phát thôi!"

 

Người đánh xe đánh xe ngựa, vội vã đi về phía cổng thành, nhân lúc trời tối lặng lẽ ra khỏi thành để tránh kinh động đến Ninh vương phủ.

 

Tiết Viễn nhìn tấm biển trước cửa Tiết phủ, mãi đến khi hoàn toàn không nhìn thấy nữa, ông mới buông rèm xuống.

 

Với sự nhạy bén của một người làm quan trên triều nhiều năm, ông ngửi thấy một chút bất thường, ông ra vào Khải Minh điện mười mấy năm, nhưng gần đây thị vệ canh giữ cổng cung thường xuyên thay đổi, lại toàn là những gương mặt xa lạ, ông luôn có dự cảm sẽ có chuyện lớn xảy ra.

 

Trong lòng ông áy náy tự trách, giữ chức vị cao nhiều năm, vậy mà không có năng lực bảo vệ tính mạng của muội muội và Bát hoàng tử.

 

Sau khi ra khỏi cổng thành, ông mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

 

Gió tuyết hoành hành, giống như một màn sương mù dày đặc khiến người ta không phân biệt được phương hướng.

 

Đường phía trước chưa biết sẽ ra sao, nhưng ra khỏi kinh thành rồi, Tiết Viễn nghĩ thầm dù sao thì con đường phía trước cũng sẽ không khó khăn như ở kinh thành, đầy chông gai.

 

Tiết Khoáng cảm thấy có chút không ổn, phụ thân đột nhiên đưa cả nhà rời khỏi kinh thành thì thôi đi. Nhưng Tiết Nhạn lại không chào tạm biệt Ninh vương, liền đột ngột rời khỏi kinh thành, hắn cảm thấy Tiết Nhạn và Ninh vương rõ ràng là tâm đầu ý hợp, mong hôn sự của muội muội và Ninh vương có thể thành, không ngờ Tiết Nhạn lại ra đi không chút lưu luyến.

 

Hắn vội vàng thúc ngựa đến xem, muốn hỏi Tiết Nhạn rốt cuộc là nghĩ như thế nào.

 

Lại thấy mẫu thân vẫn luôn canh giữ muội muội, chỉ nói là Tiết Nhạn mệt quá ngủ thiếp đi, bảo hắn đừng làm phiền muội muội nghỉ ngơi.

 

Hắn thấy xe ngựa sắp ra khỏi thành đi về phía nam, liền nói với Tiết Nhiên: "Ta đi Ninh vương phủ một chuyến, đại ca hộ tống phụ thân, mẫu thân ra khỏi thành, lát nữa ta sẽ đuổi theo các người."

 

Ninh vương và nhị muội muội đã trải qua rất nhiều khó khăn mới đến được với nhau, hắn không muốn bọn họ bỏ lỡ nhau, liền định nhanh chóng đi tìm Ninh vương đến, ít nhất cũng phải nói vài câu tiễn biệt.

Hoắc Ngọc đợi ở cầu Tiên Duyên rất lâu, đứng trên cầu, giống như một pho tượng, đợi mãi không thấy Tiết Nhạn đến định ước, sự kiên nhẫn của hắn đã cạn kiệt, hắn tức giận ném ô xuống, giận dữ bước xuống cầu Tiên Duyên.

 

Hắn biết Tiết Nhạn thích nhìn hắn mặc đồ trắng, hôm nay hắn đặc biệt thay một bộ cẩm bào màu trắng thêu vân, đội ngọc quan, ăn mặc như một công tử phong lưu nho nhã để cùng Tiết Nhạn ngắm tuyết ngắm đèn lồng.

 

Nhưng hội đèn lồng đêm Nguyên tiêu đã kết thúc, các cặp nam nữ hẹn hò trên cầu cũng đã tản đi, vẫn không thấy bóng dáng Tiết Nhạn.

 

Đúng lúc hắn tức giận bỏ đi, lại thấy Tiết Nhạn đang đứng ở đầu cầu, tức giận nói: "Sao giờ mới đến? Có biết bản vương đợi nàng bao lâu rồi không!"

 

Tiết Nhạn không nói gì, quay người bỏ đi.

 

Hoắc Ngọc vội vàng bước tới, tức giận nắm lấy cổ tay nàng, đến muộn thì thôi, tại sao lại quay người bỏ đi, nhưng nhìn thấy nàng, hắn lại không nỡ nổi giận với nàng.

 

"Bản vương cũng không có ý trách nàng, bản vương lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện. Tuy nàng đến muộn, nhưng bản vương không trách nàng, tuy hội đèn lồng đã hết, nhưng bản vương còn có bất ngờ khác. Bản vương đã chuẩn bị pháo hoa cho nàng."

 

Những chiếc đèn lồng hắn tự tay làm cho nàng đều đã cháy hết, hắn kéo Tiết Nhạn lên cầu Tiên Duyên, lúc này, từng đợt pháo hoa cùng lúc nở rộ, rực rỡ lóa mắt.

 

Khoảnh khắc pháo hoa nở rộ, Hoắc Ngọc nắm tay Tiết Nhạn, lấy chiếc vòng tay giấu trong lòng ra, thâm tình nói: "Nhạn nhi, từ lần đầu gặp nàng ở Đại Nhã cầm hành, bản vương đã không thể nào quên được nàng, lúc đó bản vương nhận nhầm nàng là Tiết Ngưng, biết mẫu phi muốn tâu xin ban hôn, bản vương liền thuận nước đẩy thuyền cưới nàng làm phi, nào ngờ bản vương lại nhận nhầm người, sau đó ở Tô Châu, bản vương nhận ra thân phận của nàng, từ đó về sau, ngày nào bản vương cũng mong có thể hòa ly với Tiết Ngưng, cưới nàng làm thê tử, chiếc vòng này là di vật của mẫu thân bản vương, là vật quan trọng nhất đối với bản vương, bây giờ bản vương tặng nó cho nàng, Nhạn nhi, gả cho bản vương được không?"

 

Tiết Nhạn không trả lời, mà nhìn về phía bờ đối diện của hồ Tiên Duyên, khẽ gật đầu với người ẩn mình trong bóng tối.

 

Đột nhiên, một mũi tên lạnh lẽo mang theo hơi lạnh của gió tuyết bay đến.

 

Để Tiết Nhạn không bị thương, Hoắc Ngọc kéo nàng ra sau lưng, rút trường kiếm ra, c.h.é.m đ.ứ.t mũi tên đó.

 

Tiếp theo đó, hàng chục mũi tên b.ắ.n ra, Hoắc Ngọc cầm trường kiếm nhanh chóng đỡ những mũi tên lạnh lẽo bay tới.

 

Hoắc Ngọc nhìn chằm chằm vào bờ đối diện, lực đạo trên tay những người b.ắ.n tên kia rất mạnh, lại b.ắ.n rất chuẩn, thị vệ của vương phủ bị những mũi tên bay tới b.ắ.n c.h.ế.t, những người này giống như những thần xạ thủ trong quân đội.

 

Hắn nói với Tân Vinh: "Có mai phục, ngươi mau đánh xe đưa Nhạn nhi rời khỏi đây. Bản vương sẽ đối phó với bọn chúng."

 

"Nhạn nhi, nơi này nguy hiểm, bản vương đưa nàng đi trước."

 

Hoắc Ngọc vừa chống đỡ mưa tên, vừa bảo vệ Tiết Nhạn rời đi, không ngờ Tiết Nhạn lại lấy từ trong tay áo ra một con d.a.o găm, đ.â.m mạnh vào eo Hoắc Ngọc.

 

Ngay sau đó, mũi tên trong tay người mai phục trong bóng tối nhắm thẳng vào n.g.ự.c Hoắc Ngọc. Chỉ nghe thấy tiếng xé gió, mũi tên lạnh lẽo găm vào n.g.ự.c Hoắc Ngọc.

 

Hoắc Ngọc không thể tin được nhìn Tiết Nhạn: "Tại sao?"

 

Hắn trúng tên vào ngực, ngã xuống đất, m.á.u nhuộm đỏ y phục, m.á.u tươi lan ra từ dưới thân hắn.

 

Tiết Nhạn liếc nhìn chiếc vòng tay bằng vàng hắn nắm chặt trong tay, quay người bước nhanh đi.

 

Lên xe ngựa, nàng lau đi nốt ruồi son được điểm ở khóe mắt.

Bình Luận (0)
Comment