Sáng hôm sau, khi bà tỉnh dậy, chúng ta nhìn nhau trân trối.
Bà ngượng ngùng quay đi, rồi dậy nấu bữa sáng.
Nhưng bà không đuổi ta về phòng, thế là ta cứ thế nán lại, ngủ chung với bà.
Ta nhớ khi còn rất nhỏ, ta cũng thường ngủ chung với mẫu thân. Nhưng từ khi có đệ đệ, mẫu thân không cho ta ngủ cùng nữa.
Dù vậy, mỗi tối khi mẫu thân kể chuyện cho đệ đệ nghe, ta vẫn được ngồi ở mép giường nghe theo.
Chờ đệ đệ ngủ say, mẫu thân mới dừng lại, gọi ta dậy, bảo ta ra ngoài phòng khác ngủ.
Giọng nói của mẫu thân luôn mềm mỏng, chẳng bao giờ to tiếng như bà ấy.
Mẫu thân dịu dàng dặn ta phải chăm sóc đệ đệ thật tốt, mọi chuyện đều phải ưu tiên đệ đệ.
Mẫu thân bảo, sau này lớn lên, ta cũng phải hỗ trợ đệ đệ.
Phụ thân cũng ôn hòa, ông nói đợi khi ông thi đỗ, cả nhà ta sẽ được ăn ngon, mặc đẹp!
Sẽ không còn phải nhìn sắc mặt của mụ cọp cái ấy mà sống nữa.
Thế nhưng, chưa đợi đến khi phụ thân thi đỗ, cũng chưa đợi đến lúc ta trưởng thành, họ đã quyết định vứt bỏ ta, nói bỏ là bỏ.
“Tưởng đại tẩu, ngươi thật sự muốn nhận nuôi con bé này sao?” Người trong chợ không kìm được, đến khuyên bà.
“Ngươi chẳng lẽ đã quên cái gã đàn ông bạc tình đó đã vứt bỏ ngươi thế nào rồi à?”
“Đúng đấy! Đây còn là con gái của con hồ ly kia, nuôi nó chẳng phải là tự cầm d.a.o đ.â.m vào tim mình sao?”
Ta rụt cổ lại, không dám nhìn vào bóng lưng cứng ngắc toát ra hơi lạnh của bà.
Thời gian qua, ta cứ ngỡ bà đã thực sự chấp nhận ta.
Nhưng tiếng bà chặt xương ngày càng vang lên dồn dập, khiến ta có chút sợ hãi.
Mãi cho đến khi mặt trời lặn, bà thu dọn quầy hàng.
Ta chẳng dám lên tiếng, chỉ đứng dậy giúp bà thu xếp, nhưng ngay lập tức bị bà giật lấy mọi thứ.
Bà bước đi rất nhanh, sải chân lớn.
Ta chạy theo, dùng hết sức lực để đuổi kịp và kéo tay bà lại.
Nhưng bà thô bạo hất tay ta ra, chẳng nói lời nào, vội vã bỏ đi.
Ta lại bị bỏ rơi nữa sao?
Nồi canh xương thơm phức, chiếc chăn ấm áp, và cả tiếng ngáy đều chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi sao?
Ta co ro thân hình nhỏ bé, bước đi vô định trong màn đêm buông xuống, không biết mình phải đi đâu.
Khi bóng đêm dày đặc nhất, ta tìm được một chỗ.
Đó là một hố chôn tập thể ở phía Bắc thị trấn, nơi người ta thường đẩy những xác chec mới đến.
Ta nằm xuống, cuộn tròn người, chẳng màng đến chuyện có dậy được hay không.
Dù sao, cũng chẳng ai cần ta.
Ta không ngờ, trước khi kịp ngủ, bà đã tìm thấy ta.
Dưới ánh trăng, mồ hôi đầm đìa trên trán bà, trông bà có vẻ hoảng loạn.
Khi nhìn thấy ta, bà thở sâu mấy hơi liền, rõ ràng trút được một gánh nặng.
Bà không nói lời nào, nhấc bổng ta lên, lại cõng ta về nhà.
Ta nhắm chặt mắt, tưởng chừng đó chỉ là một giấc mơ.
Nhưng không, lần này là thật.
Sau khi tắm nước ấm và uống một bát canh thịt lớn, ta chẳng còn chút giận dỗi nào, lại vui vẻ theo bà ra chợ bán thịt.
Vẫn có người khuyên bà đừng dại dột, nhưng lần này bà không nói một lời.
Người ta thấy bà cứng đầu, dần dần cũng ít khuyên hơn, rồi lại chuyển sự chú ý sang ta.
Ta trông thanh tú, giống phụ thân ta—một Tú tài—nên có người đồn rằng bà nuôi ta vài năm rồi sẽ bán ta đi để được giá tốt.
Ý tưởng đó vừa lan ra, mọi người đều thấy đó là lý do hợp lý nhất.
Họ bắt đầu ghen tị với bà. Dù thời buổi này khó khăn, nhưng nếu cô gái trông xinh xắn, bán vào thanh lâu ít nhất cũng được hai mươi lượng bạc.
Ngay cả nếu bán vào nhà quyền quý làm nha hoàn, cũng được mười lăm hay mười sáu lượng bạc.
Ta chẳng hiểu những gì người ta thì thầm to nhỏ là gì, nhưng mỗi ngày ta đều rất vui vẻ.
“Lại đây cô bé, cho ngươi kẹo này.” Thôi Đào Hoa nheo mắt đầy vẻ tinh ranh, trêu chọc ta.
Thôi Đào Hoa mở một quán rượu nhỏ ở ngõ sâu nhất của chợ, tầng trên thì kinh doanh thứ khác.
“Bốp!” Một cái tát lớn giáng xuống, làm cây kẹo trong tay ta văng ra.
Thôi Đào Hoa giận dữ rời đi.
Nhưng cô ta vẫn không từ bỏ, lần sau đến mua thịt lại muốn kéo ta về quán rượu chơi.
“Tưởng đại tẩu, giao con bé này cho ta, ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ, đảm bảo ngươi không thiệt.” Thôi Đào Hoa cũng chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng trong mắt đã đầy vẻ tinh ranh, toan tính.
“Thứ đồ vô lại, miệng toàn phun phân, cút ngay cho ta!”
Ta nhìn bà lớn tiếng chửi rủa, vung dao, mà không hề sợ hãi, liền nhón chân thu nhặt từng đồng xu Thôi Đào Hoa để lại trên thớt, bỏ vào túi vải.
“Ai cho ngươi nhận tiền của đồ đê tiện đó hả, trả lại cho ả ngay! Thịt này ta không bán cho bọn bần tiện! Lần sau đứa nào dám có ý xấu, ta sẽ chặt nó ra ném cho c.h.ó ăn!”
Bà chửi không bao giờ lặp lại một câu nào.
Rồi bà quay lại, trừng mắt nhìn ta, ta vội vàng đổ mấy đồng xu ra, chạy tới giật lại miếng thịt trên tay Thôi Đào Hoa.
Thôi Đào Hoa không ngờ Tưởng đại tẩu lại mắng chửi thẳng mặt như thế, có chút xấu hổ, lại có chút hối hận.
Trên cả thị trấn này, chỉ có chỗ bà là bán thịt không bao giờ cân thiếu. Đắc tội với bà, sau này biết mua thịt ở đâu vừa ý?
“Mụ cọp cái vẫn là mụ cọp cái, hung dữ chec đi được! Đứa bé này đâu phải do bà ta sinh ra, nuôi lớn rồi cũng không thật lòng với bà, sau này bà ta vẫn phải cô độc đến già thôi!”
Thôi Đào Hoa rêu rao khắp nơi, những phụ nữ trong chợ nhìn thấy cô ta như nhìn thấy ruồi nhặng, chẳng thèm để ý.
Chỉ có đám đàn ông độc thân là tụ tập quanh cô ta, cùng nhau chửi mụ Tưởng cọp cái.
Thật không ngờ, cái miệng của Thôi Đào Hoa chẳng khác gì quạ đen.
Mấy ngày sau, có người từ huyện đến.
Là một mụ nha bà (kẻ buôn người), bà ta tìm đến, nhìn ta từ đầu đến chân rồi tỏ vẻ rất hài lòng, định dẫn ta đi.
Bà ta nói phụ thân ta đã bán ta cho bà ta, đổi lấy mười lăm lượng bạc.
Tưởng đại tẩu với thân hình to lớn như tháp chắn trước mặt ta.
Dần dần, quanh quầy thịt đã có rất nhiều người vây lại.
Mụ nha bà liếc nhìn Tưởng đại tẩu, từ tốn lấy ra một tờ khế ước bán thân, lắc lư trước mặt bà, rồi giơ lên trước đám đông.
“Giấy trắng mực đen rõ ràng, trên đây có dấu tay của phụ thân con bé, không ai cản nổi đâu.”
Một Tú tài viết thư thuê bên cạnh, chen qua đám đông, tiến lên xem tờ bán thân khế, rồi bảo rằng tờ giấy đó đúng là thật.
Nha bà nói rằng, phụ thân và mẫu thân ta cần sinh sống ở huyện thành, đang thiếu thốn nên đã bán ta đi.
Mọi người nhìn ta đầy thương cảm. Vất vả lắm mới được ăn bữa cơm nóng, cuối cùng lại bị chính phụ thân và mẫu thân mình bán đi.
Nha bà kéo mạnh ta về phía xe ngựa, coi đám dân đen trong chợ chẳng khác gì rơm rác.
Ta sợ hãi, nhưng không khóc, cúi đầu cắn mạnh vào cổ tay mụ.
Mụ đau đến mức hét lên một tiếng, vung tay định giáng xuống đầu ta.
Ta trợn to mắt, kiên quyết nhìn chằm chằm vào mụ, không hề lùi bước.
Ta biết, mụ là kẻ đại ác, xấu xa chẳng khác gì phụ thân và mẫu thân ta!
Nhưng cú đánh mà ta tưởng sẽ rất đau lại không đến, vì có một bóng dáng to lớn đã lao đến, chặn lấy cú đánh nhắm vào ta.
Cùng lúc đó, ta được ôm vào lòng.
“Con bé này chỉ là một đứa trẻ thôi, bà đánh thế có thể lấy mạng nó đấy! Bà thật là nhẫn tâm.”
Người ôm ta là lão Trương, ông lão bán kẹo đường.
“Đồ nha bà ác độc, không chec tử tế được đâu.” Có người nhỏ giọng lẩm bẩm trong đám đông.
Mọi người cũng bắt đầu xì xào lên tiếng.
Dù họ có thể nói xấu Tưởng đại tẩu là mụ hổ già, gọi ta là kẻ ăn bám, nhưng khi đối diện với người ngoài, chúng ta vẫn là “người nhà.”
Tưởng đại tẩu cầm dao, đứng chắn trước mặt mụ nha bà.
Bà không giỏi nói lý lẽ, nhưng nghiến răng nói: “Ngươi muốn mang nó đi, ta sẽ chặt một cánh tay của ngươi, rồi tự c.h.ặ.t t.a.y mình để đền!”
“Ai thèm cánh tay của ngươi, ngươi bị điên à? Đúng là khó nói lý!” Mụ môi giới giận điên lên, nước miếng văng tung tóe, nói rằng sẽ đi báo quan.
Nghe đến báo quan, cả đám đông im lặng ngay.
Dân thường sợ nhất là quan lại.
“Báo cái gì mà báo! Tưởng đại tẩu, ngươi quên rằng tên Tú tài kia là ở rể nhà ngươi à? Ngươi mới là chủ nhà!” Thôi Đào Hoa uể oải tựa vào gốc cây liễu, hét lên.
“Đúng rồi, con rể thì làm gì có quyền!” Mọi người xung quanh cũng đồng thanh phụ họa.
Mụ nha bà không ngờ đám dân chợ này lại khó đối phó như vậy, nhưng mụ cũng đã sớm chuẩn bị, biết rõ chuyện của gia đình Tú tài.
“Đứa bé này là do Tú tài và người phụ nữ bên ngoài sinh ra, chẳng liên quan gì đến nhà họ Tưởng. Nếu Tú tài muốn bán nó, đương nhiên là có quyền!” Mụ ngẩng cao đầu thách thức.
Mọi người im lặng, quay sang nhìn Tưởng đại tẩu.
Đúng vậy, bao năm nay Tưởng đại tẩu luôn từ chối thừa nhận người phụ nữ bên ngoài kia, đó là giới hạn của bà.
Chính vì thế, đến lúc chec, người đàn bà đó vẫn chỉ có thể lén lút theo Tú tài một cách không danh phận.
Sắc mặt Tưởng đại tẩu xanh mét, nghiến răng nói: “Người phụ nữ bên ngoài không phải ai xa lạ, mà là thiếp của hắn.”
Nếu đã là thiếp của nhà họ Tưởng, thì con của thiếp đương nhiên cũng là con của bà.
Đám đông lập tức nín thở, há hốc miệng.
Lần này, Tưởng đại tẩu thực sự vì đứa trẻ này mà thừa nhận thân phận của người đàn bà kia!
“Ngươi về nói với tên Tú tài ấy, chuyện con cái của ta, hắn đừng có lắm lời! Nếu chọc tức ta, ta sẽ báo quan, bắt hắn về đây!”
Bà nói rằng ta là con của bà, ta hít mũi, muốn hét to một tiếng gọi “mẫu thân.”
Nhưng cổ họng ta như bị nghẹn lại, chỉ còn cảm giác ướt át.
Mụ nha bà bẽ mặt, dậm chân bỏ đi, vừa đi vừa chửi rủa rằng chuyến này đi công cốc, về sẽ bắt phụ thân ta phải trả cả vốn lẫn lời!