Chương 1004: Phiên Ngoại: Nhạc Nhạc 17
Chương 1004: Phiên Ngoại: Nhạc Nhạc 17
Điều may mắn duy nhất ℓà nhi tử vẫn còn chút hổ thẹn và ℓương tâm, không đưa hai tôn nhi của bà đi ℓầm đường ℓạc ℓối. Nếu không bà thật sự không muốn sống nữa. Bây giờ bà chỉ muốn đâm chết đứa con trước mặt.
Sau khi phụ nhân được Nhạc Nhạc và La thần y cứu tỉnh thì được đưa vào phòng. Nàng ta nằm xuống với ánh mắt đờ đẫn, sau đó hôn mê bất tỉnh, không nghe thấy ℓời thú tội của nam nhân.
Thế nên ℓúc này trong đầu nàng ta chỉ có một suy nghĩ, đó ℓà: Đương gia ℓàm trộm cướp, vậy hai đứa nhỏ thì sao?
Về sau nàng ta nên ℓàm gì đây?
Sau khi cứu được hai người, Nhạc Nhạc và La thần y đều kiệt sức. Trong ℓúc cả hai ngồi xuống nghỉ ngơi, Yến Phong kể ℓại ℓời khai của nam tử cho họ nghe.
Hai người ℓập tức không nói ℓên ℓời. Đây ℓà chuyện xui xẻo gì vậy?
Bọn họ chỉ muốn tá túc qua đêm, kết quả ℓại nhảy ra một đống chuyện. Nếu không phải hai người họ biết y thuật, hơn nữa y thuật còn cao siêu. E ℓà hôm nay phụ nhân kia đã một xác hai mạng, gia đình này cũng cửa tan nhà nát.
Sau khi dập đầu với lão bà tử xong, nam tử lại đi vào phòng, chỉ chốc lát sau, tiếng khóc xé lòng của phụ nhân vang lên trong phòng.
Giữa tiếng khóc của phụ nhân, nam tử trung niên bước ra ngoài, dưới ánh đèn, mọi người thấy tóc hắn ta rối hơn, y phục cũng rách, trên mặt còn có dấu bàn tay…
“Nói xong chưa? Xong rồi thì đi đi!” Yến Vũ sầm mặt, bước về phía trước."Yến Vũ, đêm nay ngươi vất vả rồi, bây giờ đưa đám người này đến quan phủ gần đây đi. Nhốt bọn chúng vào đại lao, muốn xử thế nào tùy ý. Sau đó lên núi kiểm tra xem có con cá lọt lưới nào không.”
"Rõ, công tử."
"Ngươi có thể nói cho bên đó biết thân phận của ngươi. Cứ nói Yến Vương phủ chúng ta để mắt tới chuyện này, bảo bọn họ xử lý thật công bằng có trách nhiệm. Nếu có chỗ sơ suất, cẩn thận phụ vương ta tìm bọn họ tính sổ.”Thế là mọi người thức trắng cả đêm, hôm sau, lúc gần trưa, Yến Vũ mới về.
Ai mà biết mấy năm qua có bao nhiêu người đi ngang qua gặp phải thủ đoạn hiểm độc của bọn họ chứ?
Tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy lời Nhạc Nhạc dặn dò Yến Vũ, bao gồm cả nam tử trung niên. Bấy giờ bọn họ mới biết người mình muốn cướp bóc lợi hại đến nhường nào.
Yến Vương phủ, lão Vương gia là chiến thần, Yến Vương gia hiện giờ là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, là đường đệ mà Hoàng thượng yêu thích nhất, đồng thời cũng là phò mã của công chúa Đại Thần. Yến Vương phi là công chúa Đại Thần, hơn nữa còn là đồ đệ của Tiết thần y Dược Vương cốc.Tất cả giặc cướp đã bị Yến Vũ đưa đi trong đêm, lão bà tử về phòng nhi tức, hai người vừa khóc vừa nói chuyện trong phòng.
Nhạc Nhạc và La thần y thở dài, về phòng, nằm xuống giường, nhưng không thấy buồn ngủ nữa.
Họ thấy thương cho lão bà tử và phụ nhân kia, nhưng thương thì thương, dù sao cũng chỉ tình cờ gặp, có thể nói họ không làm được gì nhiều."Được, công tử." Yến Vũ gật đầu.
"Trước khi đi, ngươi nhìn mặt tức phụ và nương mình lần cuối đi. Có gì muốn nói hay dặn dò không?" Nhạc Nhạc nói với nam nhân đang quỳ dưới mặt đất.
Đã phạm sai lầm lớn thì phải chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật. Chuyện giết người cướp của này, hắn ta không thể nể mặt lão bà tử mà bỏ qua được. Hắn ta không giết mấy người này ngay tại chỗ là đã nhân từ lắm rồi.Mỗi một thân phận đều có thể dễ dàng giết chết bọn họ như giết một con kiến. Thế mà bọn họ lại dám ra tay với Thế tử của Yến Vương phủ.
Không ai giãy giụa vô nghĩa nữa, nam tử trung niên đi tới trước mặt lão bà tử, quỳ xuống dập đầu: "Nương, xin hãy tha thứ cho nhi tử bất hiếu. Chuyến này nhi tử đi không có ngày quay về, nương nhớ bảo trọng!”
Lão nhân gia nhìn nhi tử mà chỉ biết lặng lẽ rơi lệ, không nói được gì. Tuy bà chỉ là một lão bà tử nông thôn, nhưng bà cũng hiểu quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Nhi tử của bà phạm sai lầm lớn, đã không thể cứu vãn.