Chương 1005: Phiên Ngoại: Nhạc Nhạc 18
Chương 1005: Phiên Ngoại: Nhạc Nhạc 18
Theo ℓuật Đại Yến, nhi tử của ℓão bà tử sẽ không giữ được tính mạng.
Trên đường hành nghề y, Nhạc Nhạc đi cùng sư thúc tổ, thấy bệnh nhân thì ra tay giúp, thấy cảnh đẹp thì dừng ℓại ngắm, thấy đồ ăn ngon cũng sẽ nán ℓại ăn…
Chuyện này giúp hắn ta có thêm nhiều trải nghiệm mà trước kia chưa từng có, cũng giúp hắn ta hiểu được nỗi khổ của thế gian và sự phức tạp của ℓòng người…
Bảo sao phụ vương và mẫu phi rất ủng hộ việc hắn ta ra ngoài, hai người họ đều nói: Đọc vạn cuốn sách không bằng chu du vạn dặm, chu du vạn dặm không bằng thỉnh giáo vạn người.
Khi đi hành nghề y, hắn ta đã chu du, đã thỉnh giáo người khác, giữa đường gặp chuyện bất bình cũng ra tay giúp đỡ, có thể nói chuyến đi này mang ý nghĩa rất ℓớn với cả La thần y ℓẫn Nhạc Nhạc.
Hôm đó, đám người Nhạc Nhạc tới phủ thành của châu tiếp theo.
Sau khi vào thành, trời đã tối, đèn đuốc trong phủ thành sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.
Có lẽ do đi đường mệt mỏi, sư thúc tổ bị nóng trong, nóng trong thì đau răng, không cắn được gì nhưng vẫn đòi ăn mứt quả, đúng là lão ngoan đồng.
“Ta vô cùng chắc chắn!”
La thần y gật đầu lia lịa, chắc chắn ông ta không tham ăn như sư huynh, nhưng nếu có đồ ăn ngon, ông ta vẫn thích nếm thử.
Hơn nữa ông ta cũng lớn tuổi rồi, ai biết bao giờ xuống mồ chứ, nhân lúc còn ăn được thì ăn thêm, hưởng thụ được thì phải cố gắng hưởng thụ, để tránh hối hận sau khi qua đời.Yến Phong đánh xe ngựa, tìm khách điếm tốt nhất trong thành, mấy chủ tớ bước vào.
Sau khi ăn tối, gột rửa bụi bặm trên người bằng nước ấm xong, Nhạc Nhạc và La thần y vẫn rất sung sức, quyết định ra ngoài đi dạo, tìm hiểu phong tục nơi này.
Khi họ rời khỏi Cẩm Quan trấn thì vẫn là mùa xuân, chỉ một thời gian ngắn thôi đã sang mùa hè.
Đêm hè vẫn có gió mát chứ không quá nóng.Hôm nay Nhạc Nhạc mặc bạch y mỏng, phe phẩy quạt giấy vẽ phong cảnh Giang Nam, buộc tóc cao bằng dây đỏ. Dưới ánh đèn rực rỡ và bóng đêm sâu thẳm, hắn ta đã trở thành một cảnh đẹp trên con đường xa lạ.
Hơn nữa, bên cạnh cảnh đẹp này còn có một “con chim công già” ăn mặc lòe loẹt, vô cùng bắt mắt.
Hai người đi tới đâu cũng thu hút sự chú ý, khiến ai cũng phải ngoái nhìn.
Chẳng biết họ nhìn thiếu niên Nhạc Nhạc tuấn tú hay nhìn “chim công” nhiều hơn.Nhạc Nhạc không biết suy nghĩ của sư thúc tổ, nếu biết thì chắc chắn sẽ cười vỡ bụng. Ngày nào sư thúc tổ cũng chăm sóc sức khỏe, chăm chút vẻ ngoài, biết mẫu thân có một loại “dược thuỷ” cực tốt cho cơ thể, cứ uống hết thì lại tìm mẫu thân.
Lần nào huynh muội họ cũng đưa ông ta và sư tổ đi cùng, sức khỏe của ông ta rất tốt, ăn ngon miệng, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, à không, muốn sống hơn trăm tuổi cũng dễ, sư tổ của hắn ta đã hơn trăm tuổi rồi, nhưng cơ thể vẫn rất khỏe mạnh.
Thấy ông ta nói chắc nịch, Nhạc Nhạc cũng không để ý tới mấy đồng bạc lẻ kia, lấy tiền đồng trong túi ra, mua hai xâu cho cả hai người.
Y phục của họ khiến mọi người chú ý, đương nhiên cũng thu hút người có ý đồ, nhất là động tác lấy tiền của Nhạc Nhạc, đã khiến rất nhiều người dán mắt vào hầu bao của hắn ta.Nhạc Nhạc nhìn sư thúc tổ vẫn không hay biết chuyện gì, bất đắc dĩ lắc đầu, thôi vậy, thích thì cứ nhìn đi, hắn ta… cũng quen rồi.
“Nhạc Nhạc, bên kia có bán mứt quả, mua cho sư thúc tổ một xâu đi.”
Giữa lúc Nhạc Nhạc đang bình thản dạo phố trước ánh nhìn từ người đi đường, La thần y bỗng chỉ vào người đang gánh mứt quả ở phía xa, nói.
“Người chắc không?” Người cắn được à?Hai “sư đồ” vừa ăn mứt quả, vừa đi về phía trước, Yến Phong và Yến Vũ theo sau, bảo vệ họ từ xa.
Khí chất và y phục của bốn hộ vệ đúng là khác với người bình thường, nên Nhạc Nhạc chỉ dẫn hai người theo, hơn nữa chỉ cho họ đi theo từ xa, chủ yếu là vì hắn ta không muốn làm phiền bách tính và quan viên địa phương.
Yến Lôi và Yến Điện nghỉ ngơi trong khách điếm, chuẩn bị phụ trách việc bảo vệ sau nửa đêm.