Chương 1006: Phiên Ngoại: Nhạc Nhạc 19
Chương 1006: Phiên Ngoại: Nhạc Nhạc 19
Do đó, thằng nhóc vội vã chen qua hai người, cũng vươn tay, mau chóng ℓấy hầu bao bên hông Nhạc Nhạc xuống.
Hôm nay hắn ta không đeo hầu bao mà Thượng Quan Ngọc Nhiễm đưa cho, mà đeo cái được Phương cô cô ℓàm để hắn ta bỏ ngân phiếu và tiền đồng.
Động tác của thằng nhóc vừa nhanh vừa kín đáo, như thể nó chỉ vô tình chen vào giữa hai người họ vì quá đông. Có ℓẽ người bình thường sẽ không phát hiện mục đích của nó, nên nó rất giống một tên trộm ℓành nghề.
Trộm được hầu bao rồi, thằng nhóc mau chóng rời xa hai người. Nhạc Nhạc nhìn bên hông đã trống không, ra hiệu cho Yến Phong.
Yến Phong ℓập tức đuổi theo thằng nhóc, còn Yến Vũ thì đi theo Nhạc Nhạc và La thần y, ba người cũng rảo bước về phía trước.
Một đứa bé chạy phía trước, mấy người ℓớn đuổi theo, chỉ sau thoáng chốc, thằng nhóc đã chui vào một con ngõ nhỏ, ℓẩn như chạch, cố gắng thoát khỏi sự truy đuổi của Yến Phong và mấy người Nhạc Nhạc.
Tuy biết chủ hầu bao đã đuổi theo, nó vẫn nắm chặt hầu bao trong tay, không định vứt ℓại để giữ mạng.
Thế là đám người Nhạc Nhạc rời khỏi viện tử đổ nát. Yến Phong cõng Cải Thìa, Yến Vũ bế một đứa bé khác, tên Bông Cải, cũng chỉ khoảng bốn, năm tuổi, còn thằng nhóc trộm hầu bao kia tự giới thiệu rằng nó tên Đậu Đậu.
Nó còn bảo chúng đã tự chọn mấy cái tên này, chúng quên tên hồi trước rồi, chúng bị đám buôn bán trẻ con bắt cóc, về sau có cơ hội, nên nó đã dẫn Cải Thìa và Bông Cải trốn ra, lưu lạc tới đây, kiếm sống bằng nghề ăn mày.
Ta đã đoán trước ngươi rồi, để xem ngươi trốn kiểu gì?
“Không chạy nữa, các ngươi bắt họ để uy hiếp ta mà cũng đáng mặt hảo hán à? Ta trộm hầu bao của ngươi, đó là lỗi của ta, trả hầu bao cho ngươi này.” Thằng nhóc kia bước tới trước mặt đám người Nhạc Nhạc, đưa hầu bao cho hắn ta bằng hai tay.
Nhạc Nhạc không khách sáo, nhận lấy hầu bao từ tay nó, vừa ngước mắt lên đã thấy thằng nhóc kia đang tiếc nuối nhìn chằm chằm vào hầu bao vừa bị mình lấy bằng đôi mắt to tròn.
Nhìn ánh mắt tiếc nuối kia, Nhạc Nhạc suýt tức giận bật cười, cuối cùng vẫn nhịn cười, chỉ vào một đứa bé khoảng năm tuổi bên cạnh, hỏi: “Ngươi trộm tiền vì nó bị bệnh, ngươi đang gom tiền thuốc cho nó à?”Nhưng cho dù nó thông minh đến đâu, sao có thể bỏ rơi mấy hộ vệ chuyên nghiệp chứ?
Cuối cùng, thấy không còn ai đuổi theo nữa, nó mới thở phào, đẩy cánh cửa gỗ mục nát ra, bước vào một viện tử hoang vắng, mắt nó bỗng trợn tròn.
“Không ngờ… các ngươi…” Thằng nhóc định quay người bỏ chạy theo thói quen, nhưng khi thấy đám người Nhạc Nhạc và hai đứa bé ăn mày cũng ăn mặc rách rưới trong viện tử, nó bỗng khựng lại.
“Sao thế? Không chạy à?” Nhìn ánh mắt giận dữ của thằng nhóc, Nhạc Nhạc cười trêu ngươi.“Ừ!” Thằng nhóc cúi đầu, đáp rồi ngẩng đầu nhìn Nhạc Nhạc, lại nhìn đứa bé kia, hỏi hắn ta: “Sao ngươi biết? Cải Thìa bảo với ngươi à?”
“Không cần nó nói với bọn ta, ta là đại phu, nhìn thôi cũng biết nó bị bệnh khá nặng, bị phong hàn.” Nhạc Nhạc vươn tay chạm vào vầng trán bẩn thỉu của đứa bé kia, bé đang phát sốt.
“Ngươi là đại phu? Đại ca ca, xin ngươi mau cứu Cải Thìa, ta sai rồi, ta không nên trộm hầu bao của ngươi, ta cũng hết cách, nếu không có tiền để mời đại phu hay mua thuốc, Cải Thìa sẽ chết mất!” Biết Nhạc Nhạc là đại phu, thái độ của thằng nhóc thay đổi hẳn, lập tức cong gối, quỳ trước mặt Nhạc Nhạc và La thần y, dập đầu xin hắn ta cứu người.
Thằng nhóc tinh mắt, nhìn người rất chuẩn. Giữa đám người này, hai người này mới là chủ nhân, còn mấy người khác chỉ là hộ vệ hoặc tay sai, nên nó hỏi người có thể quyết định được.Hơn nữa, vừa nhìn đã biết đại ca ca này là người lương thiện, sẽ không thấy chết mà không cứu. Nếu là người xấu, một khi phát hiện nó trộm hầu bao của người ta, chắc chắn họ đã đánh nó tơi bời rồi.
“Nếu ngươi tin bọn ta thì dẫn hai đệ đệ của ngươi đi theo bọn ta, bọn ta đang đi dạo nên không mang gì.” Nhạc Nhạc bảo Yến Phong đỡ thằng nhóc dậy.
“Ta tin các ngươi, bọn ta đi với các ngươi, chỉ cần ngươi cứu Cải Thìa.” Thằng nhóc dứt khoát quyết định.
“Đi thôi!”