Chương 1007: Phiên Ngoại: Nhạc Nhạc 20
Chương 1007: Phiên Ngoại: Nhạc Nhạc 20
Đây ℓà ℓần đầu tiên mấy nam nhân chăm sóc trẻ con, còn không có ai hướng dẫn nên ℓoạn như cào cào, may mà có La thần y ở đây, ông ta đã chăm sóc Lạc Lạc và Tiểu Lạc Lạc từ nhỏ nên có ít kinh nghiệm.
Họ khám cho Cải Thìa trước rồi cho bé ăn ít đồ, uống thuốc, tắm rửa sạch sẽ, thay y phục xong thì để bé ngủ trên giường.
Đậu Đậu ℓớn hơn nên có thể tự ℓo.
Nhưng khi chuẩn bị tắm cho Bông Cải, ℓúc bé cởi y phục ra, La thần y ℓại sửng sốt, may mà Bông Cải còn nhỏ.
Ông ta hoàn hồn, để Bông Cải ngồi trong thùng tắm, rời khỏi phòng, hỏi Đậu Đậu đã tắm xong, đang ngồi ăn: “Bông Cải ℓà muội muội, ngươi có biết không?”
Đậu Đậu ngơ ngác ngẩng ℓên, ℓắc đầu: “La gia gia, ta không… không biết… Bông Cải ℓà muội muội à?”
“Ừ!”
Hơn nữa Cải Thìa còn được họ dốc bao công sức để cứu chữa, còn Bông Cải lại là nữ nhi.
Nếu chỉ có mỗi Đậu Đậu, chắc chắn Nhạc Nhạc sẽ yên tâm, thằng nhóc đó rất khôn, không bao giờ để bị ức hiếp, nhưng Cải Thìa và Bông Cải còn quá nhỏ, nếu tới cô nhi viện thì dễ bị đám trẻ con khác lén bắt nạt.
Hắn ta không nỡ.La thần y gật đầu rồi xuống tầng dưới của khách điếm, tìm chưởng quỹ, thuật lại chuyện đã xảy ra, sau đó trả hai tiền đồng cho trù nương phụ việc trong bếp, nhờ bà ấy lên tầng để tắm rửa, thay y phục cho Bông Cải.
Sau chuyện này, Đậu Đậu, Cải Thìa và mấy người Nhạc Nhạc mới biết có một bé gái trong hai đứa bé.
“Sư thúc tổ, chữa bệnh, mua y phục và đồ ăn cho chúng chỉ là việc nhỏ, nhưng chúng còn nhỏ tuổi, sau này phải sắp xếp cho chúng thế nào thì mới ổn đây?”Nhạc Nhạc hơi lúng túng, hắn ta đồng cảm với cảnh ngộ của ba đứa bé, nhưng sắp tới hắn ta và sư thúc tổ vẫn phải rời đi, hai người họ cũng chưa biết sẽ đi bao lâu, khi nào mới về.
Đường sá xa xôi, không thể dẫn ba đứa bé theo được.
“Chắc quan phủ nơi này sẽ có cứu tế đường để hỗ trợ cô nhi, con cũng biết mẫu phi con là người phát triển nơi đó đầu tiên, gọi chung là cô nhi viện, đưa chúng tới cô nhi viện là cách tốt nhất.”“Nếu con không nỡ thật thì cử người đưa cả ba đứa về Quan Châu đi, Đậu Đậu rất thông minh, nếu bồi dưỡng, chắc chắn sẽ thành tài, còn Cải Thìa và Bông Cải được Yến Vương phủ đào tạo, cuộc sống không thể tệ được, kiểu gì cũng tốt hơn ở cô nhi viện, con cũng yên tâm.” La thần y đề nghị. Thật ra ông ta cũng không nỡ đưa ba đứa bé tới cô nhi viện, ông ta đã cứu chúng, còn ở chung một khoảng thời gian ngắn, đương nhiên tình cảm phải khác rồi.
“Ý này rất hay!” Nhạc Nhạc gật đầu lia lịa: “Lát nữa con sẽ cử Yến Phong tới phủ nha để hỏi xem sắp tới họ có lên kinh thành không. Từ đây tới kinh thành phải đi qua Quan Châu, con sẽ nhờ họ tiện đường đưa ba đứa bé tới Yến Vương phủ, để con viết một bức thư cho phụ vương và mẫu phi, nói rõ tình hình.”
Sau khi Nhạc Nhạc và La thần y thương lượng xong, hai người lại đi tìm ba đứa bé để nghe ý chúng, hỏi xem chúng muốn đến cô nhi viện hay về Yến Vương phủ ở Quan Châu.
Ba đứa bé không tìm được nhà, cũng không nhớ nhà ở đâu, không thể tìm được người thân, nên cách tốt nhất là đưa tới cô nhi viện.
Hồi trước, Đại Yến cũng có nơi cưu mang cô nhi, nhưng triều đình vẫn chú trọng chùa chiền nhất, còn cứu tế đường sẽ do cá nhân giàu có mở, hoặc chủ yếu để hỗ trợ gia tộc. Sau khi thành thân với Yến Tu Trúc, Mạnh Thanh La đã lấy một số bảo bối trong không gian ra, chẳng những thành lập quỹ cho các học sinh trong thư viện, mà còn thành lập cô nhi viện cho đám trẻ con không có nhà để về.
“Đương nhiên con biết mẫu phi và triều đình đã hợp tác để xây cô nhi viện, cũng biết cô nhi viện quản lý cô nhi rất nề nếp, nhưng sau khi ở chung với chúng mấy hôm, con không nỡ đưa chúng tới nơi đó.” Nói trắng ra, tuy cô nhi viện tốt nhưng vẫn không có tình yêu thương từ cha nương và người nhà.