Chương 106 - Chương 106: Cạn Lời
Chương 106: Cạn Lời
Chương 106: Cạn Lời
“Hết rồi, hết rồi, thực sự hết rồi, trong giày chỉ còn ℓại hai đồng thôi!” Diêu Hoảng ca sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, ℓôi hai đồng giấu trong giày ra ném cho Hồ bà tử.
Mọi người: "..."
Mạnh Thanh La nhìn các bà tử trong thôn móc ra bạc vụn và tiền đồng bốc mùi từ tiết khô, giày… mà giở khóc giở cười, bịt mũi ℓùi ℓại vài bước.
Sức chiến đấu này hung hãn thật... Bội phục, bội phục!
Mạnh đại bá trói Độc Nhãn Long ℓại và ném ℓên ℓưng ngựa của hắn, úp mặt xuống, ℓưng ngửa ℓên.
Những người khác bị trói tay bằng sợi dây mà Tiết ℓão đầu dùng để hái thuốc, vì để tiết kiệm dây thừng nên trói ℓại thành chuỗi giống như một đàn châu chấu, bị Mạnh Thường Hiếu kéo đi đằng sau đội Mạnh gia thôn.
Đối với con ngựa đỏ tía, Đại Bảo tỏ vẻ bé rất thích, dọc đường cứ ê ê a a không ngừng với ngựa ℓớn.
Mạnh Thanh La vô tình nhìn thấy cảnh tượng này: "..."
"A…"
Đại Bảo trên lưng Dương thị uốn éo quay đầu qua ê ê a a với Mạnh Thanh La một hồi, xong rồi còn dùng sức híp đôi mắt bé tí nhìn con ngựa màu đỏ tía mà đại bá đang dắt theo.
Đại Bảo ồn ào, Tiểu Bảo cũng "nghe tin lập tức hành động" bắt chước theo ca ca nó trong chiếc sọt trên lưng nàng.Vì thế, nhà Mạnh Thanh La từ có một con lừa, hai "con chó con", giờ lại có thêm một con ngựa to.
Con ngựa thuộc về nhà Mạnh Thanh La, những người khác trong thôn cũng không phản đối. Nếu không phải Mạnh đại bá nhà Mạnh gia và Mạnh Thanh La liên thủ khống chế Độc Nhãn Long, bọn họ không những không có được đồ tốt, nói không chừng gia sản cũng bị đối phương cướp mất, nói gì đến chuyện có ngựa hay không.
Dù sao hôm nay bọn họ cũng không lỗ, chẳng những lột ra được rất nhiều y phục tốt mà còn móc ra được hai mươi lạng bạc vụn, năm trăm đồng, một miếng ngọc bội chất lượng không tốt lắm, hai chiếc trâm bạc dành cho nam nhân và một Độc Nhãn Long sợ bị bà tử móc lỗ đít, à không, móc tiết khố, hắn ta vô cùng chủ động lấy ra hai thỏi bạc năm lượng, một bộ áo khoác cổ lông thú và quần bông mà hắn mặc.
Thu hoạch lớn, thu hoạch lớn, không làm mà hưởng quả thật khiến lòng người cảm thấy mỹ mãn!Vẻ mặt Hồ bà tử hớn hở đi trong đội, vì sao?
Bởi vì lý chính và lão gia tử không bắt bà ta nộp số bạc vụn và tiền đồng mà bà ta móc ra từ tiết khố và giày của Diêu Hoảng ca, cho bà ta luôn.
Thật ra thì lão gia tử và Mạnh lý chính thấy buồn nôn khi nghe mấy lời kia của bà ta, cùng lắm thì sau này lúc chia bạc chia đồ cho người trong thôn thì chia cho bà ta ít hơn một chút là được.
Hồ bà tử dùng góc áo lau đi lau lại bạc vụn và tiền đồng, rồi đặt bạc vụn lên miệng cắn thử.Mạnh Thanh La không nói nên lời liếc nhìn hai ông nhãi con, bàn bạc với Mạnh đại bá, xách Độc Nhãn Long xuống ngựa, xâu hắn vào dây cùng với đồng bọn, sau đó đặt cái sọt có hai báo bao nhỏ lên lưng ngựa.
Ở giữa lưng ngựa đặt một chiếc đòn gánh rộng, hai đầu xách thúng buộc chặt, dây cương ngựa được chuyển từ tay Mạnh đại bá sang cho Mạnh Thanh La.
Ngay khi được đặt lên lưng ngựa, Đại Bảo đã phấn khích đứng dậy trong sọt, vươn cái tay mũm mĩm ra khỏi sọt, thỉnh thoảng níu lông ngựa rồi lại vuốt ve bụng ngựa.
Mạnh Thanh La cũng lo lắng rằng con ngựa đỏ tía sẽ đá hậu nếu nó mất kiên nhẫn với việc bị hai ông nhãi con túm lông, kết quả là, chỉ cần đứa lớn vỗ vào bụng ngựa hai lần, miệng a a hai tiếng, con ngựa dễ nổi quạu lại ngoan ngoãn để cho hai ông nhãi ăn hiếp mình.Nghĩ đến hai “con chó con” không mời mà đến, dọc đường cũng rất nghe lời Đại Bảo nói, Mạnh Thanh La nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này không khỏi trầm ngâm nhìn Đại Bảo suy tư, chẳng lẽ Đại Bảo biết ngự thú?