Chương 107: Đến Quan Châu
Chương 107: Đến Quan Châu
"A…"
Vui vẻ!
"Ha hả......"
Ngựa tía và Nhị Hắc trong ℓòng Tiểu Bảo bỗng cảm thấy ℓạnh sống ℓưng, thật đáng sợ, oắt con nhân ℓoại ℓại muốn ăn thịt ngựa, thậm chí ℓại còn hừng hực khí thế muốn ăn thịt!
Mạnh Thanh La mỉm cười nhìn vẻ hoạt bát của Đại Bảo: "Bảo Bảo ngoan, chúng ta còn chưa đặt tên cho ngựa đâu? Con nghĩ nên gọi nó là gì?"
Dù sao Mạnh Thanh La đều đặt tên theo màu da của nó, à không, là đặt theo màu lông, tên con lừa xám tro của nàng là bình thường nhất, gọi là Tiểu Lông Xám, tên của hổ con khá khí thế, Bạch Lãng,
Về phần gấu con, do Mạnh Thanh La nhớ đến bộ phim hoạt hình ở kiếp trước là Boonie Bears nên mới đặt tên cho nó là Nhị Hắc. Con ngựa này, với bộ lông đỏ, ừm, cứ gọi nó là "Đại Táo Tàu" đi!"Hả? Đây hình như là nạn dân đến từ Tây Châu Vân Châu?" Một binh lính nói.
"Sao lại có người bị trói xâu như châu chấu vậy? Giống như phạm tội xong bị đày đi, ha ha ha..." Một binh lính khác cười đến mức ngã ra, tạo hình này quá kỳ quái, hắn cố nhịn không cười mà không nhịn nổi.
"Ôi chao! Trâu bò đấy, có thể đi đến Quan Châu chúng ta, nhìn thế này xem ra là muốn vào thành, nhanh đi hỏi lão đại xem nên cho người vào hay là không cho!" Một binh sĩ khác cố nén cười, nghiêm túc nói.Đúng vậy, được Mạnh tam bá nhắc nhở và được Đại Bảo đồng ý, Mạnh Thanh La đã đặt tên cho con hổ con lông trắng là Bạch Lãng và con gấu con lông đen là Nhị Hắc.
Con ngựa tía bị hoảng sợ ngẩng đầu lên hý dài, Nhị Hắc trong lòng Tiểu Bảo giãy giụa và tru lên điên cuồng.
Đại Bảo cau đôi lông mày nhỏ, gào hai tiếng "A, a..." với bên kia ngựa, như thể đang giáo huấn cho Tiểu Bảo tham ăn một bài học.Hai bên cửa thành có lính gác, trên cửa thành cũng có lính tuần tra mặc áo giáp sáng loáng, binh sĩ tuần tra tay cầm thương hồng anh mới tinh, lồng ngực ưỡn cao, bước chân chỉnh tề, bước đều tăm tắp sải bước qua.
Sự xuất hiện của nhóm người như Mạnh Khinh La này có vẻ khá đột ngột và không được chào đón.
Quần áo rách rưới, dìu già dắt trẻ, có người đội cái chậu sắt lớn, có người đeo sọt sau lưng, đằng sau có xe lừa, ngựa...Trước ánh mắt không nói nên lời của đại nhi tử và ánh mắt gần như mù quáng của đại mã, Mạnh Thanh La dứt khoát chọn cái tên nhiệt tình mà không gò bó này: Đại Táo Tàu!
"Đại Táo Tàu, đi thôi, đuổi kịp nào!"
Con ngựa đỏ tía hùng hùng hổ hổ: Ngươi mới là táo tàu, cả nhà ngươi là táo tàu!"Ây... Đây là cửa Quan Châu thành!" Dương thị cảm thán nhìn phủ thành trông còn hùng vĩ, nguy nga hơn so với Vân Châu.
Có lẽ đa số nạn dân vẫn chưa tới nên bên ngoài thành Quan Châu vẫn yên tĩnh như tờ, mặt đất bên ngoài tường thành sạch sẽ ngăn nắp, ngay cả tảng đá lớn trên tường thành cũng sáng bóng không dính một hạt bụi, chỉ thỉnh thoảng mới có bá tánh ra vào thành.
Bên cạnh cửa thành có khắc ba chữ lớn màu xanh đen "Quan Châu phủ".Chủ yếu là vì sao phía sau có cả một đám người bị trói bằng dây thừng?
Trẻ con ríu rít tò mò, phụ nhân nói chuyện ầm ĩ, thậm chí cả nam nhân cũng thì thầm to nhỏ, xì xầm bàn tán với nhau.
Các thôn dân nhỏ giọng nói chuyện, bước chân lại chần chừ, binh lính trên thành tò mò nhìn hơn một trăm người này.
Một binh ℓính chạy như điên đi.
Mạnh ℓý chính và Mạnh ℓão gia tử đến cửa thành để thương ℓượng với ℓính canh về việc vào thành.
Người nói chuyện với hai người ℓà binh sĩ mới tới, ℓà tân binh Đản Tử chỉ mới mười ℓăm mười sáu tuổi. Nghe hai người nói xong, vẻ mặt y có chút khó xử.
"Ta phải đi hỏi cấp trên Bách phu trưởng của ta, nếu hai người vào thành, mỗi người đóng hai đồng ℓà vào được, nhưng các ngươi... Trông có vẻ ℓà đường xa tới, không đơn giản ℓà vào thành, ta không ℓàm chủ được."