Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 108 - Chương 108: Kẻ Tham Ăn An An

Chương 108: Kẻ Tham Ăn An An
Chương 108: Kẻ Tham Ăn An An
canvasb2b1080.png"Tiểu binh kia nói hắn không ℓàm chủ được, nếu một hai người vào thành mua đồ rồi ra thì được, mỗi người hai đồng ℓà đủ, nhưng đội chúng ta muốn vào thành thì phải hỏi cấp trên."

Mạnh Thanh La gật đầu, hiểu được nguyên nhân: "Vậy chúng ta ở đây chờ chút đi!"

Ngay khi Mạnh Thanh La và ℓão gia tử cho rằng còn phải đợi thêm mấy canh giờ, thậm chí ℓà một hai ngày mới có kết quả, thì khoảng nửa canh giờ sau đó, một nhóm người đi ra từ cửa thành.

"Các ngươi tới đây, tới cả đây, xếp thành hàng đứng... A, không phải, xếp hàng, xếp thành hàng dài đi!" Tân binh Đản Tử vẫy nhóm người Mạnh gia thôn, giọng hơi kích động.

Mắt Mạnh Thanh La ℓộ ra chút ngạc nhiên, nàng cõng Tiểu Bảo trên ℓưng, theo sau Dương thị, xếp hàng đi về phía cửa thành.

Trong nhóm người kia có hai hàng ℓính thủ thành, và mấy đại phu đeo hòm thuốc.

Một người mặc quan phục đại nhân nói với nhóm Mạnh Thanh La: "Nhóm các ngươi do ai dẫn đầu?"

Tiểu Bảo bò rồi lại bò, cuối cùng dừng lại trước một đôi chân đi giày ống cao bằng da nai.

Hôm nay là mùng chín tháng chín, Yến Tu Trúc lên núi trở về thì thấy cảnh trước cửa thành. Hắn thấy hai bên ngay ngắn trật tự, không cãi vã, cũng không gây chuyện nên đã xuống xe ngựa quan sát.

Dù sao thì đây cũng là nhóm nạn dân đầu tiên tới khu vực Quan Châu của bọn hắn, trong lòng hắn cũng khá tò mò.


Đương nhiên, Thế tử cũng đã nói rồi, nếu như bọn họ không muốn định cư ở Quan Châu thì cứ mở cửa thành cho họ tiến lên phía Bắc, muốn đi đâu định cư thì đi.

Bọn họ đều là con dân Đại Yến, tội nghiệp bọn họ mất quê hương vì hạn hán nên họ vẫn có quyền chọn nhà mới ở đây!

Khi Ngô đồng tri đang để suy nghĩ bay xa, mặt rất đắc ý, Tiểu Bảo ngồi trong cái giỏ bên cạnh Mạnh Thanh La nhân lúc nương của mình được đại phu bắt mạch, không chú ý tới mình, quen tay quen chân ném Nhị Hắc ra ngoài, còn mình thì nhoài người lên trước sọt, ngã lên người Nhị Hắc, rồi thở hổn hển đè lên cơ thể nhỏ bé của Nhị Hắc để bò ra ngoài.

Nhị Hắc bị đè thành gấu bẹp cũng chẳng dám kêu, nó sợ bị thằng nhóc kia chú ý rồi kêu mẫu thân bắt nó làm thịt nấu cháo thịt gấu.
Ngô đồng tri mặc quan phục vô tình nghe được sư đồ hai người thì thầm với nhau, khóe miệng không khỏi cong lên. Đương nhiên rồi, Thế tử của họ chẳng phải là một Thế tử tốt, văn võ song toàn, không thua kém ai sao. Còn việc rốt cuộc sức khỏe của hắn có tốt hay không thì chỉ là tin đồn của bách tính thôi, bọn họ không dám nói nhiều.

Tuy rằng bây giờ nhóm lưu dân đầu tiên mới đến, nhưng Thế tử đã tìm tri phủ đại nhân, hắn ta và đám người làm việc ở nha môn để thương lượng nên sắp xếp cho họ thế nào từ lâu rồi.

Thế nên, nhóm người hôm nay nên cảm thấy vinh hạnh khi được một đồng tri đích thân ra đón vào thành.

Đây cũng là nhóm người được sắp xếp đầu tiên.

"Là ta, ta là lý chính của bọn họ!" Mạnh lý chính nhanh chân tiến lên.

Nghe nói là lý chính, người đại nhân kia quan sát ông ấy mấy lần rồi chỉ vào cái bàn ở gần đó: "Các ngươi tới từ đâu, tên là gì, có mang lộ dẫn, đinh tịch không? Ngươi qua bên kia ghi danh đi."

"Dạ, đại nhân, có ạ, mang cả ạ." Mặt Mạnh lý chính đầy vui mừng.

Mạnh lý chính đi tới bàn ghi danh, sau đó đại nhân mặc quan phục lại nói: "Các ngươi xếp thành ba hàng, đến chỗ ba đại phu trước mặt để bắt mạch."
Người Mạnh gia thôn đều làm theo.

Mạnh Thanh La và Tiết lão đầu nhìn nhau: "Sư phụ, đây mà muốn kiểm tra xem cơ thể chúng ta có bị nhiễm ôn dịch hay không, xem tình hình rồi mới quyết định có cho vào thành hay không. Như thế này nói không chừng chúng ta có thể định cư ở Quan Châu đó, nơi này được Thế tử Yến Vương quản lý rất tốt."

Ngoài thành sạch sẽ gọn gàng, bách tính có thứ tự, hiệu suất làm việc của quan chức cũng cao, binh lính trên dưới cổng thành cũng rất hăng hái.

Tiết lão đầu gật đầu tán thành: "Yến Vương trị quân kỷ luật nghiêm minh, đánh giặc lại luôn đi trước, có dũng có mưu. Có câu cha nào con nấy, Quan Châu lớn như thế mà có thể quản lý có trật tự rõ ràng, sư phụ đoán Thế tử Yến Vương ngoài việc cơ thể yếu ớt ra, những chuyện khác đều là người kinh tài tuyệt diễm."




Bình Luận (0)
Comment